Khuynh Ảnh đang ngồi chờ ở nơi tổ chức buổi cơm dã ngoại, đột nhiên cảm
thấy một trận tâm phiền ý loạn, không khỏi nhớ tới Khuyển Dạ Xoa đi lâu
vậy mà chưa thấy về, không lẽ gặp phải chuyện gì rồi. Không đúng, Khuynh Ảnh bỗng nhớ đến giấc mộng tối qua, đúng rồi, có thể là tên Tri Chu
kia, ‘sẽ không, tên Tri Chu kia đang bị thương nặng mà, như thế nào
lại…’ Khuynh Ảnh liền hướng hắc động đi đến, vừa nghĩ chính mình trước
kia đã chứng kiến vở kịch này rồi.
« Tri Chu!! » Khuynh Ảnh thấy bên trong hắc động có dấu vết bị đốt cháy, có chút run rẩy hô tên Tri Chu.
Trả lời y là một mảnh yên tĩnh, y không dám nhìn tới nơi Tri Chu nằm, nếu
như mọi chuyện đều như y nghĩ thì như vậy là Tri Chu vẫn trở thành bán
yêu, xúi giục Kết Ngạnh và Khuyển Dạ Xoa hiểu lầm nhau, hơn nữa, không
chừng Khuyển Dạ Xoa đã bị phong ấn. « Không có khả năng. » Khuynh Ảnh
đánh gảy suy đoán đáng sợ của mình, lại thử hô « Tri Chu!! »
Không có trả lời, vẫn như trước là một mảnh yên tĩnh, Khuynh Ảnh rốt cuộc
cũng lấy được dũng khí, hướng về nơi Tri Chu đã nằm dưỡng thương đi đến, có dấu vết đốt trọi xương cốt, cùng cảnh tượng đốt cháy trong hang thực phù hợp, nếu không biết trước nôi dung vở kịch, y có thể bị cảnh tượng
này lừa gạt, Khuynh Ảnh biết đó không phải là tên Tri Chu, mà chính là
kẻ chết thay không tốt lành kia. « Quả nhiên, vẫn là không thể thay đổi
được vận mệnh, ta làm tất cả mọi chuyện là vì cái gì chứ » Khuôn mặt
Khuynh Ảnh bị hắc ám che khuất, không thể nhìn thấy biểu tình, chỉ thấy
hai bờ vai run lên. « Có thể là Khuyển Dạ Xoa chưa bị phong ấn, Kết
Ngạnh vẫn chưa mang Ngọc Tứ Hồn chết đi, mà tên Tri Chu này ngoài ý muốn bị lửa thiêu chết. » Nhãn thần Khuynh Ảnh sáng lên, giống như người sắp bị chết đuối vớ được rơm rạ cứu mạng.
Khuynh Ảnh chậm rãi tiêu
sái đến nơi thần mộc ngự, nếu muốn biết Khuyển Dạ Xoa có bị phong ấn hay không, chính là đến nơi thần mộc ngự, như vậy vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Trước mắt thấy sắp đến nơi, Khuynh Ảnh cảm thấy do dự, giống như là một
quả bom hẹn giờ.
Lọt vào tầm mắt Khuynh Ảnh là khắp nơi đầy máu,
Khuynh Ảnh run rẩy ngồi xổm xuống, cho dù lúc trước có tự lừa dối bản
thân thì cảnh vật trước mắt như hướng y chứng mình tất cả đều là sự
thật, đây là máu của Kết Ngạnh, như vậy, ngẩng đầu lên, Khuynh Ảnh thấy
trên thần mộc là một thiếu niên bị phong ấn, vẻ mặt thực bình thản, hai
cái tai lông xù màu trắng, vẫn đáng yêu giống như trước, mà trên ngực
lại bị cắm một mũi tên.
Khuynh Ảnh thấy Khuyển Dạ Xoa như vậy,
bỗng nhiên không thấy vội, tâm cứ như vậy bình tĩnh lại, y biết, đây chỉ là bị phong ấn tạm thời, hơn nữa, hai mươi năm sau Kết Ngạnh sẽ sống
lại, chẳng qua là sống lại bởi thân thể bằng đất nung mà thôi, năm mươi
năm sau, Kết Ngạnh chuyển thế, sẽ có cơ hội giúp Khuyển Dạ Xoa giải trừ
phong ấn, hơn nữa Khuyển Dạ Xoa sẽ yêu cô gái nhân loại là chuyển thế
của Kết Ngạnh kia. Nghĩ đến Khuyển Dạ Xoa sau này sẽ yêu cô gái nhân
loại kia, trong lòng Khuynh Ảnh đột nhiên có chút khó chịu.
Tâm
tình dần bình tĩnh lại, Khuynh Ảnh thấy mình hoàn toàn có thể đợi năm
mươi năm sau, mình cùng Khuyển Dạ Xoa vẫn có cơ hội gặp lại nhau, chỉ
cần đợi cô gái kia đến đây thôi, bất quá chẳng nhớ rõ lúc ấy lấy cái gì
đó chế trụ Khuyển Dạ Xoa nhỉ. « Nga, đúng rồi, đó không phải là Ngôn
Linh Châu do Kết Ngạnh làm ra sao » Khuynh Ảnh lẩm bẩm, có điều nhớ kĩ
lại thì Ngôn Linh Châu gì đó hình như không phải do Kết Ngạnh làm ra,
vậy làm sao bây giờ Xem ra phải đi tìm Phong hỏi mới được, nhưng Khuynh
Ảnh còn chưa nói lời tạm biệt với Khuyển Dạ Xoa, này ra đi, không biết
bao giờ mới có thể gặp lại.
« Phong muội. » Khuynh Ảnh thấy Phong khóc, đành phải an ủi, lại cảm nhận được ánh mắt căm thù của đám người
thôn dân, y cũng biết bọn họ đối với mình không thật tâm, hiện tại
Khuyển Dạ Xoa còn hại chết Kết Ngạnh, như vậy, bọn họ sẽ không dùng
khuôn mặt tươi cười tiếp đãi y, xem ra về sau phải rời đi rồi, Khuynh
Ảnh trong lòng nghĩ vậy.
« Chúng ta về nhà thôi. » Khuynh Ảnh đem bàn tay bé nhỏ của Phong bọc ở trong tay mình, bàn tay của mình không thể
nói là lớn, nhưng lại thon dài và trắng, thoạt nhìn rất là xinh đẹp, có
thể đem bàn tay của Phong bao lại bên trong.
« Hảo. » Phong đáp,
nắm lại tay Khuynh Ảnh, bàn tay Khuynh Ảnh không tính là ấm áp, nhưng đủ làm cho Phong bình ổn trở lại, nhưng trong mắt vẫn còn ánh lên niềm đau thương và mất mát.
Về đến nhà, Khuynh Ảnh liền đem linh lực của
chính mình tạo ra hạt châu, kết thành một cái vòng cổ, mặc dù nhìn không được đẹp lắm, nhưng năng lực lại vừa đủ, có thể dùng được và vân vân
cùng nội dung có vẻ không giống lắm, cũng không đồng dạng, chỉ mình y có thể tháo xuống, y không nghĩ Khuyển Dạ Xoa lại bị khống chế bởi vật như vậy, y đem vật này giao lại cho Phong, dù sao nội dung vở kịch và vân
vân gì đó y không thể quản hết a.
Sau khi làm xong việc cần làm, Khuynh Ảnh bắt đầu thu thập hành lý trong phòng.
« Huynh muốn đi sao » Âm thanh dè dặt của Phong truyền đến, nghe vậy,
trong lòng Khuynh Ảnh áy náy một chút, đáp « Ta phải đi thôi, muội không thấy bộ dạng của đám thôn dân kia sao, cho dù ta không đi thì bọn họ
cũng sẽ đuổi ta đi thôi, bất quá, ta ở lại vài ngày rồi mới đi, được
không »
Phong tuy rằng không muốn Khuynh Ảnh đi, nhưng nàng biết
mọi người trong thôn sẽ không dễ dàng tha thứ cho Khuynh Ảnh, mà hiện
tại nàng cũng phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm bảo vệ thôn trang này
rồi, không giống như trước kia có thể tùy hứng được, đành phải rầu rĩ
đáp ứng.
« Ta sẽ trở lại thăm muội mà. » Khuynh Ảnh cười nói.
Phong cũng không vì như vậy mà vui nổi.
Sau đó, sắc trời cũng tối dần, hai người đều liền đi ngủ.