[Khuynh Càn] – Dạ Vị Ương

Chương 4: Chương 4




Edit: Tuyết Lâm

..

Hương hoa đào thơm mát dần dần hòa lẫn vào hô hấp của cả hai, y hơi rụt rè nhưng vẫn lẳng lặng để mặc hắn hôn môi, hàm răng nhẹ mở, dĩ nhiên là sự đáp lại cực kỳ chậm rãi nhẹ nhàng.

Phương Quân Càn trong lòng mừng rỡ vô cùng, hắn nhìn y, hơi thở nóng rực, ngón tay lướt nhẹ qua chiếc cổ mảnh khảnh tinh xảo, chậm rãi vuốt nhẹ một đường.

“Đừng... Quân Càn... Đừng ở trong này…” – âm thanh trong trẻo của Tiếu Khuynh Vũ có chút run run, hiển nhiên y đang vô cùng căng thẳng.

Phương Quân Càn sực nhớ y vẫn còn đang ngâm mình trong nước, không tốn quá nhiều thời gian, hắn nhấc bổng y lên rồi dịu dàng dùng chiếc khăn ôn nhu lau đi hết bọt nước, sau đó mới từ tốn hướng về phía bên giường.

Được Phương Quân Càn đặt xuống giường rồi bao bọc trong lớp áo ngủ bằng gấm, gương mặt Tiếu Khuynh Vũ trở nên đỏ ửng lúng túng cắn môi, y trời sinh tính tình thanh lãnh thuần khiết, lại ít khi tiếp xúc chuyện ái tình trần tục nơi nhân gian, ngay khi y còn đang hoang mang không biết làm như thế nào để đáp lại ánh mắt thâm tình đầy say mê như thế đã thấy Phương Quân Càn quỳ xuống áp sát đến bên cạnh y rồi ôn nhu siết chặt lấy đôi tay nhỏ bé, trong ánh mắt dâng đầy sự say đắm cùng tiếc thương.

Thời gian tại giờ khắc này dường như đã ngừng xoay chuyển.

Ngoài phòng, xung quanh yên ắng.

Phòng trong, hoa nến chập chờn, ấm áp nồng cháy xuân quang.

U lan độc vũ không đối nguyệt, túy chẩm không hộc bạn mai khai.

(*lau mồ hôi* chém: hoa lan ẩn khuất nhảy điệu múa đơn độc không đối trăng, uống say không làm bạn cùng mai nở)

Trong tâm Phương Quân Càn đột nhiên có chút đau xót.

Ban đêm ánh trăng vằng vặc chiếu khắp nhân gian, dẫn dắt lòng người rơi vào đoạn trường tưởng niệm, bao nhiêu lần tựa mình bàng hoàng nhìn về nơi xa, chốn tiểu lâu thân quen nhưng xa xôi vạn dặm.

Khuynh Vũ, ngươi có biết rằng ngày đó ta để ngươi rời đi, trái tim của ta có bao nhiêu hối tiếc, nếu như ta sớm biết có được thiên hạ thì sẽ mất đi ngươi, ta nhất quyết không bao giờ không bao giờ buông bỏ…

Khuynh Vũ, ngươi có hiểu không, mặc dù giang sơn tươi đẹp như họa, nhưng thứ ta thực sự muốn có rốt cuộc chỉ có mình ngươi! Chỉ là ngươi quá mức thuần khiết mong manh như lớp băng mỏng, ta không có cách nào khăng khăng níu giữ bước chân ngươi, vì sợ như vậy sẽ làm cho ngươi vỡ vụn.

Trong lòng ta chỉ có thể không ngừng cầu mong, nếu ngươi trở lại bên cạnh ta một lần nữa, mặc dù có thể khuynh tẫn thiên hạ, nhưng ta tình nguyện thụ thủ thiên nhai.

(tụ thủ thiên nhai: bỏ mặc tất cả không màng thế sự)

Lúc này đây, ta xin người đừng rời khỏi ta, Khuynh Vũ của ta, đừng để cho ta một mình cô đơn lẻ bóng.

Nghĩ như thế, đôi mắt hắn bổng trở nên đỏ hoe.

Tiếu Khuynh Vũ đang được ôm trong tay hắn khẽ giãy dụa một chút, hơi e lệ khước từ, đôi mắt tinh anh trong veo như nước, mi dày khẽ run, bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt xinh đẹp ấy cất giấu bao nhiêu thương tiếc, bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu quyến luyến không nói nên lời.

Gió thu không hiểu ly nhân lệ, ai biết hồ nguyệt lưỡng tương tri?

Tình yêu này không cần ngôn ngữ, chỉ cần ngươi thấu hiểu lòng ta….

(ly nhân lệ: giọt lệ chia ly, hồ nguyệt: hồ trăng, lưỡng tương tri: cả hai đều hiểu rõ nhau, nghĩa cả câu… hổng biết =”=)

Một tiếng thở dài như có như không, người trước mặt y mặc dù vẫn là anh mị đường hoàng, long tư phượng vận (dung nhan như long, âm thanh như phụng), nhưng khắp nơi đều in hằn dấu vết phong sương, tiều tụy đến mức khiến lòng người đau xót.

Nghĩ đến hắn vì mình mà chịu đủ loại dày vò, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ dâng lên cảm giác áy náy không nguôi, y nâng bàn tay tái nhợt nhẹ xoa lên gương mặt Phương Quân Càn.

Lúc này đây, y muốn mãi mãi khắc ghi khuôn mặt ấy, ghi lòng tạc dạ. Còn bảy ngày, bảy ngày sau, vô luận ta có ra sao cũng nhất định cũng phải bảo hộ ngươi chu toàn.

Mặc dù không muốn ngươi thương tâm khổ sở, nhưng chuyện trong thiên hạ há có thể vẹn cả đôi đường, nếu như phần ái tình này nhất định hậu thế bất dung, vậy thì ta sẽ thay ngươi gánh lấy.

Phương Quân Càn, kỳ thật, ta rất muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ...

Cả hai cứ như vậy lặng im không nói gì, bốn mắt tương giao, trái tim hòa cùng nhịp đập.

Gian phòng không lớn, cửa sổ phong tỏa, nhiệt khí từ thùng nước ấm ban nãy vẫn còn tỏa ra tạo nên cảm giác nóng bức, hô hấp của hai người dường như đều có chút nhanh, miễn cưỡng đè nén tiếng trống ngực.

Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên cảm thấy tận sâu bên trong cơ thể có một ngọn lửa dần dần đốt cháy lên, chậm rãi lan tỏa, có chút tê dại, chậm rãi khát cầu, y bất giác cả kinh, lập tức âm thầm vận khởi nội lực, nhưng là không thể khởi dậy chân khí, ngũ kinh bát mạch dường như hoàn toàn tan rã

Tại sao có thể như vậy? Tiếu Khuynh Vũ nhanh chóng phân tích .. mùi hương trong phòng quả thực có điểm làm người ta choáng váng, như vừa nhớ ra điều gì đó, y run giọng của hỏi Phương Quân Càn.

“Loại hương ngươi vừa dùng trong phòng là hương gì?”

Phương Quân Càn hơi nhíu mày nói: “Là “lưu hà túy” thượng hạng a, lúc xế chiều khi đi mua thuốc ta đặc biệt mua riêng về dùng, không phải bình thường ngươi rất thích sao?”

“Vậy rốt cuộc bình dược ngươi lấy ra trong người ta có màu gì?” – âm thanh của Tiếu Khuynh Vũ đã có chút hoảng hốt.

“Màu lam a, có gì không đúng sao, lúc đó Khuynh Vũ cũng đã nhìn thấy rồi mà.”

Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy đầu óc một trận hỗn loạn, không xong rồi, cái lọ màu lam vốn là ‘ vạn nhật triền miên ’ a!

Vạn nhật triền miên này vốn chỉ là một loại mê dược đơn thuần, nhưng nếu pha chung với ‘lưu hà túy’ thì lại có tác dụng thúc tình, y lúc này xem như đã tự mình tìm đến đường chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.