Khuynh Nghiễn Một Đời, Hộ Y Bình An

Chương 2: Chương 2: Ngũ Hoàng tử Hách Liên Đoan Kiền




Ly Tứ nhìn người cưỡi ngựa đi phía trước, bộ dạng thản nhiên tự đắc, nhịn không được mở miệng nói:

“ Gia*, Thất Hoàng tử không giống người sẽ từ bỏ ý đồ như vậy.”

Thiếu niên chỉ ừ một tiếng, cũng không có nói tiếp. Ly Tứ không biết có nên tiếp tục nói nữa hay không, hành động hôm nay của Gia đã vượt ngoài dự liệu của hắn, phản ứng hiện tại càng làm cho hắn đoán không ra.

Trong ký ức của Ly Tứ, Gia là một người tâm tư kín đáo chu toàn đại cục, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không chính diện xung đột với những người đó, nhưng hôm nay Gia lại vì một nữ nhân chưa từng gặp mặt mà công khai đối nghịch với Thất Hoàng tử, điều này nhất định sẽ khơi mào tranh đấu giữa Tam Hoàng tử và Ngũ Gia. Vì sao Gia biết rõ hậu quả mà vẫn làm như thế, chẳng lẽ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân?

Nhìn khóe miệng thiếu niên mang theo tâm tình cực tốt, Ly Tứ có chút tin tưởng điều mình suy nghĩ.

“ Ly Tứ... “

Thiếu niên đột nhiên mở miệng.

“ Phái người theo dõi hắn cho ta! “

Dứt lời, thiếu niên liền giương roi thúc ngựa rời đi.

- Thiếu niên này chính là Thập Nhất Hoàng tử Hách Liên Đoan Nghiễn được đương kim Thánh thượng sủng ái nhất.

___- ___

Trong tay Hách Liên Đoan Nghiễn cầm một tượng đất, tâm tình cực tốt đi về phía Vân Ngạn Cung của nàng*, dọc theo đường đi không ngừng có thái giám cùng cung nữ hành lễ với nàng, nàng chỉ mỉm cười liền khiến cho các cung nữ mặt mũi đều nhuộm đỏ.

Hách Liên Đoan Nghiễn mặc dù rất được Thánh thượng sủng ái, nhưng chưa bao giờ được sủng mà kiêu, đối đãi với mọi người đều ôn hòa lễ độ, cộng thêm tướng mạo xuất chúng, cho nên có rất nhiều cung nữ âm thầm ái mộ nàng.

Vừa đến cửa Vân Ngạn Cung, liền thấy một nữ tử ngồi nghiêng trên bậc thềm đá, đang cầm một quyển sách đọc, y phục xanh thuần, dung nhan thanh lệ, khí chất trầm tĩnh, trên mặt Hách Liên Đoan Nghiễn đột nhiên hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Khẽ tới gần nữ tử, đưa tay che đậy tầm mắt nàng, tận lực đè thấp giọng nói:

“ Đoán xem ta là ai. “

Khóe miệng nữ tử lập tức hiện lên một mạt ý cười như có như không.

“ Gia trở lại rồi. “

Hách Liên Đoan Nghiễn không cam lòng bĩu môi.

“ Ngọc Âm sao có thể đoán được? “

Ngọc Âm chỉ cười cười, kỳ thật từ sớm nàng đã nhìn thấy Hách Liên Đoan Nghiễn.

“ Mới vừa rồi tiểu công chúa tới, bảo Gia sau khi trở về đi Tĩnh Di Cung tìm nàng“.

Hách Liên Đoan Nghiễn cười.

“ Vậy ta đi đây, ngươi tiếp tục xem đi.”

Đi tới nửa đường đột nhiên quay trở về, lấy ra một cây trâm xanh biếc từ trong ngực.

“ Thiếu chút nữa đã quên rồi, đây là cho ngươi. “

Ngọc Âm cúi đầu nhìn ngọc trâm nằm trong lòng bàn tay, có chút lanh, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng xanh biếc.

___- ___

- Tĩnh Di Cung là tẩm cung của Di phi – mẫu phi của Hách Liên Đoan Nghiễn.

Hách Liên Đoan Nghiễn vừa đến Tĩnh Di Cung, liền có thái giám cao giọng thông tri cho người bên trong.

“ Thập Nhất Hoàng tử đến. “

Thanh âm của thái giám bên này vừa dứt, liền thấy một thân ảnh màu hồng nhạt nhào vào lòng Hách Liên Đoan Nghiễn.

Lực đạo này làm Hách Liên Đoan Nghiễn liên tục lui về sau mấy bước, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm đáng yêu trong ngực.

“ Thập Nhất ca đi đâu vậy, cũng không mang Tuyền Cơ theo? “

Hách Liên Đoan Nghiễn, Hách Liên Tuyền Cơ do cùng một thân Di phi sinh ra, năm nay vừa mới mười ba.

Trên mặt Hách Liên Đoan Nghiễn lộ ra nụ cười cưng chiều, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu của người trong ngực.

“ Có phải nhớ ta hay không? “

Hách Liên Tuyền Cơ chu cái miệng nhỏ nhắn, niển đầu qua làm bộ mặt không thể nào.

Hách Liên Đoan Nghiễn cầm đồ vật trong tay lắc lư trước mặt nàng, cười gian xảo nói:

“ Không nhớ ta à, vậy ta liền đưa cái này cho mẫu phi đó. “

Hách Liên Tuyền Cơ tỉ mỉ nhìn xuống.

“ Đây là Thập Nhất ca? “

Hách Liên Đoan Nghiễn cười gật đầu, Hách Liên Tuyền Cơ lập tức đưa tay lên muốn cướp.

“ Thập Nhất ca mau cho ta, ta muốn. “

Hách Liên Đoan Nghiễn tránh trái tránh phải chính là không chịu cho nàng, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Tuyền Cơ gấp đến đỏ lên, liền không trêu chọc nàng nữa.

“ Này, cầm chắc, đừng để nó rớt, đây chính là Thập Nhất ca đặc biệt ra ngoài mua cho ngươi.”

Hách Liên Tuyền Cơ hai tay cầm tượng đất, bộ dạng yêu thích không buông tay.

“ Thật sự rất giống Thập Nhất ca, đây là mua ở đâu, sau này cũng dẫn ta đi có được hay không? “

Hách Liên Đoan Nghiễn cưng chiều nhéo nhéo mũi nàng.

“ Nếu như ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ cân nhắc dẫn ngươi đi. “

Hai người cứ cười cười nói nói như vậy đi vào.

“ Nghiễn nhi lại đi chỗ nào rồi? “

Giọng nam uy nghiêm đột nhiên vang lên, Hách Liên Đoan Nghiễn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tuyên Đức Đế Hách Liên Thái Đức ngồi thẳng phía trên, còn có Di phi cùng Tĩnh phi bên cạnh hắn.

“ Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu phi, Tĩnh phi nương nương. “

“ Đứng lên đi. “

“ Tạ phụ hoàng. “

“ Sáng sớm đã không thấy người, đây là đi đâu rồi? “

Di phi tựa như bất đắc dĩ kì thực là cưng chiều hỏi.

Hách Liên Đoan Nghiễn cười trả lời:

“ Nhi thần chẳng qua là đi dạo trên đường một chút. “

“ Thập Nhất ca luôn lén lút lẻn ra ngoài chơi, mỗi lần đều không mang theo Tuyền Cơ. “

Hách Liên Tuyền Cơ kéo cánh tay Tuyên Đức Đế, bĩu môi bất mãn tố cáo.

Tuyên Đức Đế sờ sờ đầu nàng.

“ Tuyền Cơ nếu cũng chạy loạn khắp nơi như vậy, sau này sẽ không tìm được phò mã đâu. “

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Tuyền Cơ đỏ bừng.

“Phụ hoàng...”

Tất cả mọi người đều bị bộ dáng ngượng ngùng của nàng chọc cười, đều nở nụ cười.

“ Vừa rồi thấy Nghiễn nhi đi vào vui vẻ như vậy, có phải đã gặp chuyện tốt gì không? “

Tĩnh phi nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn, cười ôn nhu hỏi.

Trước mắt Hách Liên Đoan Nghiễn hiện lên bộ dáng của Tang Thanh Y.

“ Ha ha, chẳng qua là nhi thần thấy một ít chuyện thú vị mà thôi. “

“ Ngươi cũng đã trưởng thành, nên định tâm, đừng lúc nào cũng nghĩ chơi đùa”, Tuyên Đức Đế đột nhiên nói.

“Nhi thần cẩn tuân theo lời dạy của phụ hoàng. “

“ Nghiễn nhi còn nhỏ, chờ lớn hơn một chút thì tốt rồi, Hoàng thượng không cần quá mức lo lắng. “

Tĩnh phi an ủi.

Hách Liên Đoan Nghiễn một mực mỉm cười lắng nghe, nàng biết Tĩnh phi đang thay nàng nói chuyện, cho tới nay, Tĩnh phi nương nương đều đối xử với nàng cực tốt, thậm chí so với con ruột của người còn tốt hơn.

“ Nghiễn nhi năm nay mười lăm tuổi rồi? “

Tuyên Đức Đế đột nhiên quay đầu hỏi Di phi.

Di phi gật đầu, “ Vâng, qua mấy tháng nữa là mười sáu. “

“ Thời điểm trẫm lớn như ngươi, đều đã là phụ thân của hai hài tử rồi. “

Tuyên Đức Đế dường như cảm khái nói.

Nghe vậy, trong mắt Di phi thoáng qua một tia bối rối không dễ phát hiện, Tĩnh Phi ngồi bên cạnh bất động thanh sắc nắm chặt tay nàng.

Đúng lúc này, thái giám bên ngoài đột nhiên cao giọng nói:

“ Ngũ Hoàng tử đến. “

“ Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu phi, Di phi nương nương. “

Đây là đương kim Ngũ Hoàng tử Hách Liên Đoan Kiền do Tĩnh phi thân sinh, văn thao võ lược trong mười lăm Hoàng tử đều siêu quần bạt tụy*, Tuyên Đức Đế rất coi trọng hắn, là một trong những người kế vị mạnh mẽ cho ngôi vị Hoàng đế.

*出类拔萃 [chūlèibácuì] – siêu quần bạt tụy: nổi tiếng, nổi bật.

“ Đứng lên đi. “

“ Ngũ ca, ngươi thế nào tới? “

Thấy Hách Liên Đoan Kiền, trên mặt Hách Liên Đoan Nghiễn không che giấu được vui vẻ.

Bởi vì Tĩnh phi, từ nhỏ quan hệ của Hách Liên Đoan Nghiễn cùng Hách Liên Đoan Kiền là tốt nhất, Hách Liên Đoan Nghiễn rất kính trọng và tín nhiệm vị Ngũ ca này, mà Hách Liên Đoan Kiền cũng rất yêu thương và chiếu cố đệ đệ của hắn.

“ Ta vốn đi tìm mẫu phi, nhưng người trong cung mẫu phi nói người đến Tĩnh Di Cung, ta liền đến nơi này. “

“ Hoá ra không phải tới tìm ta à, thiệt thòi cho ta cả ngày đều nhắc tới Ngũ ca đấy. “

Hách Liên Đoan Nghiễn làm ra vẻ thất vọng.

Hách Liên Đoan Kiền giật giật khóe miệng.

“ Ngươi đừng giả bộ, cả ngày chạy không thấy bóng người, còn có thời gian nhớ ta? “

“ Kiền nhi, những tấu chương kia đều đã xem xong rồi? “

Tuyên Đức Đế đột nhiên cắt ngang đối thoại của hai người.

Hách Liên Đoan Kiền cung kính trả lời:

“ Hồi phụ hoàng, đều xem xong, nhi thần đã đem tấu chương đưa về ngự thư phòng.”

Tuyên Đức Đế gật đầu, sau đó quay đầu nói với Hách Liên Đoan Nghiễn:

“ Nghiễn nhi, tìm thời gian để cho Kiền nhi dạy ngươi cách xem tấu chương đi. “

Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn Hách Liên Đoan Kiền.

“ Tấu chương một mình Ngũ ca xem là đủ rồi, nhi thần vẫn thích xem một ít thi từ ca phú hơn.”

Tuyên Đức Đế không nói tiếng nào, chẳng qua là nhìn về phía Hách Liên Đoan Kiền.

“ Kiền nhi. “

“ Nhi thần nhất định tận tâm tận lực. “

Đến lúc này, Hách Liên Đoan Nghiễn đành phải tiếp nhận.

“ Nhi thần tuân chỉ. “

___- ___

- Phủ đệ Ngũ Hoàng tử ngoài cung.

Hoàng tử trước khi thành thân đều ở trong cung, sau đại hôn có thể ra ngoài cung có phủ đệ của riêng mình.

“ Vẫn là Ngũ ca hiểu rõ ta nhất, biết ta hợp khẩu vị này. “

Giải Vô Ưu - mỹ tửu nghìn vàng khó cầu. Hách Liên Đoan Nghiễn thích rượu, từng sai người tìm nó hồi lâu cũng không tìm được.

“ Ban đêm đừng uống quá nhiều, không thì ngày hôm sau ngủ dậy sẽ đau đầu. “

Hách Liên Đoan Kiền nhàn nhạt nói.

Hách Liên Đoan Nghiễn mặc dù gật đầu, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, Hách Liên Đoan Kiền đối với việc này có chút bất đắc dĩ, đành phải tùy theo nàng.

“ Một lát hãy ngủ lại trong phủ đi.”

Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu cười cười với hắn, xem như là đồng ý.

“ Mấy ngày nay đều không thấy ngươi, lại đi chỗ nào chơi rồi? “

“ Chính là tùy tiện dạo vòng, tìm một chút thú vui. “

“ Ngươi cũng đã trưởng thành, mới vừa phụ hoàng cũng nói, để cho ngươi... “

“ Ngũ ca, ngươi biết tâm ta không ở nơi này, cho nên, nếu ngày sau phụ hoàng hỏi tới, ngươi có thể thay ta gánh vác nhiều hơn một chút.”

“...”

Hách Liên Đoan Kiền không nói tiếng nào, tính tình Hách Liên Đoan Nghiễn luôn luôn bất kham, không muốn bị trói buộc nhiều, bảo nàng an phận ngồi học cách xem những tấu chương khô khan kia, đối với nàng mà nói lại là một loại tra tấn.

“ Ngũ ca đã từng gặp qua thiên kim phủ Thừa tướng chưa? “

“ Ngươi nói là Tang Thanh Y? “

Hách Liên Đoan Nghiễn gật đầu.

“ Thời điểm đến phủ Thừa tướng đã gặp qua một lần, ngươi hỏi cái này để làm gì? “

“ Ly Tứ tham kiến Ngũ Hoàng tử, Gia.”

Sự xuất hiện đột ngột của Ly Tứ đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện tiếp theo giữa hai người.

Hách Liên Đoan Kiền nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn một cái.

“ Hôm nay sao ngươi không đi theo bên cạnh Thập Nhất đệ? “

“ Hồi bẩm Ngũ Hoàng tử, Gia nói muốn tự mình đi, liền không để cho thuộc hạ đi cùng.”

Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mông lung nhìn Ly Tứ.

“ Gia, thuộc hạ phụng mệnh Di phi nương nương đón người hồi cung.”

Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn Ly Tứ trong chốc lát, sau đó quay đầu nói với Hách Liên Đoan Kiền.

“ Ngũ ca, vậy ta hồi cung trước, ngày khác tới nơi này cùng ngươi uống rượu.”

“ Chăm sóc tốt cho Điện hạ nhà ngươi.”

“ Xin Ngũ Hoàng tử yên tâm.”

Hách Liên Đoan Kiền nhìn hai người một trước một sau rời khỏi phủ, sau đó biến mất trong màn đêm mênh mông, đột nhiên hướng ra bên ngoài nói:

“ Phái người theo dõi Thập Nhất Hoàng tử cho ta.”

_______________

* Gia: Cách xưng hô tôn kính. Do tác giả dùng 爷 nên mình dịch theo sát nghĩa của tác giả (ai có cách xưng hô tốt hơn thì cứ ý kiến cho mình nha).

* Nàng: Trong tiếng Trung chữ 他/她 đều phát âm là Tā nghĩa là anh ấy/cô ấy, khi nói sẽ không phân biệt được là nam hay nữ. Nên ở đây tác giả sử dụng chữ 她 luôn vì là nữ phẫn nam trang.

___- ___

Tác giả có lời muốn nói:

Người ta nói đào hố không lấp liền không phúc hậu, so, thỉnh thoảng mau mau nhặt lên tiết tháo~

___- ___

HY: Hãy comment và vote cho mị nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.