Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 56: Chương 56: Ngoại truyện 2




"Con mẹ nó, cậu đừng cười tôi đến ác ý như vậy."

Chu Phi Lương oán hận nói.

" không cần phải nói sang truyện khác, đến đến đến, nói cho tiểu vương ca ca biết, cậu chọn chúng cô em vợ rồi đúng không?. Chu Phi Lương hạ thấp giọng quát "

Con mẹ nó, cậu lăn xa ra một chút.

" Vương Thần thản nhiên tự đắc "

Đừng thẹn thùng nha, bên trong hai bệnh cũng là muốn yêu. Chu Phi, cô em vợ này nhìn qua không dễ đối phó như chị, cậu phải dùng thêm chút sức lực a"

"… Câu thật sự rất ồn ào."

Vương thần tiếp tục cười. Chu Phi Lương liền không hướng về phía Chu Tự Nhạc nhìn nữa. Chờ cho đến lúc tiệc rượu, Phó Tự Hỉ đói bụng đến phát hoảng, ở phía sau hậu trường vội vã ăn mấy miếng sô cô la.

" Hạ Khuynh, Em chưa từng đói như thế này. Kết hôn thật sự rất đói nha."

" Ngoan, chúng ta chỉ kết hôn một lần này."

Hạ Khuynh nắm tay cô hướng về phía bàn ăn

" không vôi, chúng ta ăn một chút gì trước đã. Đợi lát nữa còn đi chúc rượu."

Trời đất bao la, vợ anh là lớn nhất, một đám tân khách, cứ để bọn họ chờ đi thôi. cô vừa nghe thấy lời ấy, hai con mắt đều sáng.

" Chúng ta ăn no lại tiếp tục kết hôn sao?"

Anh cười đến xuân tình lay động

" Ăn no mới có sức lực động phòng, nào, ăn nhiều một chút."

" Ừm"

cô ngu ngốc gật đầu. Tiệc rượu là tiệc đứng, Phó Tự Nhạc cùng Chu Phi Lương được xếp ở cùng một bàn. cô nhìn ai cũng không quen, cứ lẳng lặng ngồi, đợi cô dâu tới chúc rượu, cô phải nỗ lực ngăn cản cho tốt. Chu Phi Lương đi quanh bữa tiệc một lượt, trở về phát hiện thấy cái đĩa của cô rỗng tuếch

" Em sao không ăn cái gì?"

" Em không đói bụng."

Anh đem đố ăn trên bàn gắp vào trong đĩa của cô.

" Đợi lát nữa còn phải chúc rượu, không đói thì cũng phải ăn cái gì lót bụng."

Vương Thần thấy thế lại cười đến ám muội. Chu Phi Lương mắng vài câu thô tục đem Vương Thần văng xa một vòng. Phó Tự Nhạc hơi cau mày.

cô cùng Chu Phi Lương trước đây cũng có vài lần tán gẫu, cũng chưa nghe thấy anh nói tục. Bây giờ xem ra, anh nói có thứ tự cực kỳ. cô yên lặng ăn đồ ăn trong đĩa, vừa mới ăn xong, anh lại gắp một đống vào.

cô đành phải nói." Cảm ơn, em ăn no rồi.

" Anh đánh giá cô một lượt."

Ăn nhiều chút, em gầy quá."

cô hạ giọng xuống.

" Ăn nhiều để làm gì."

Anh lại cười, lại gần cô, nói nhỏ tới mức chỉ hai người mới nghe được." Mập tốt hơn gầy "

Phó Tự Nhạc mặt lạnh lẽo. Ý cười trên mặt không giảm.

" Em nói, hai ta có phải là chỉ có buổi tối mới trò chuyện tốt."

cô mặt vẫn lạnh. Anh nói lời này quá mức ám muội, tuy rằng thực sự là có giống như vậy. Phó Tự Nhạc trước đây ở trường ngoài giờ học có đi làm thêm ở một cửa hàng bách hóa 24 giờ.

Bởi vì ca đêm so với ban ngày lương cao hơn, cô liền lợi dụng buổi tối thứ ba trực đêm, sau đó ngủ bù lại một giấc sáng thứ 4. Ca đêm vốn là có hai người, hôm nay, người trực cùng trong nhà có việc đột suất, liền vội vội vàng vàng trở về, trước khi đi có nói sẽ lập tức trở lại. Phó Tự nhạc không để ý lắm, buổi tối ít khách, cô một người cũng có thể ứng phó.

Thời điểm hơn hai giờ sáng, mấy tên côn đồ đi vào, bọn chúng hùng hổ mang tới hai két bia, sau đó nặng nề đặt ở quầy thu tiền, lúc nhìn thấy Phó Tự Nhạc, rất kinh diễm, đùa giỡn vài câu. Phó Tự Nhạc trầm mặt xuống, trực tiếp kéo hai két bia qua. Mấy người kia thấy cô phản ứng như thế, liền khó chịu. Tên cần đầu hướng về phía khung hàng bên cạnh, kéo đổ xuống.

cô lạnh lùng nói.

" Nhặt lên cho tôi."

Mấy người kia đều bị khí thế của cô làm cho chấn động một hồi, nhưng nghĩ lại, chỉ là một con nhỏ, mấy người bọn họ lại là đàn ông, ai sợ ai. Mấy tên côn đồ lại tiếp tục đẩy vài khung hàng, sau đó tên cầm đầu tà tà cười, chỉ chỉ xuống đũng quần.

" Liếm tốt tiểu đệ của tao, tao liền bỏ qua cho mày."

Mấy tên đằng sau càn rỡ cười to. Tay Phó Tự Nhạc bên dưới quầy thu tiền đã lên gân cốt. không phải đánh nhau sao, cô rất am hiểu. cô còn chưa động thủ thì đột nhiên.

" Keng­­­­" một tiếng, cửa tự động mở ra. Chu Phi Lương chính là xuất hiện vào lúc này, đi đến bãi đỗ xe, chuẩn bị hút thuốc, mới phát hiện đã hút hết .

Cơn nghiện thuốc lá dấy lên khiến anh buồn bực, sau khi phái hiện cửa hàng bách hóa vẫn sáng đèn, liền ngừng xe. Thời điểm đi vào liền thấy cảnh như thế.

Khung hàng đều đổ mấy cái, trên sàn khắp nơi bừa bộn, mấy nam nhân kia giương nanh múa vuốt, cô bé ở quầy thu tiền trừng mắt đối mặt. Chu Phi Lương nhìn Phó Tự Nhạc, cảm thấy dễ hiểu.

Phỏng chừng chính là mấy tên này thấy cô xinh đẹp, liền nổi lên tà tâm. Mấy tên côn đồ kia thấy có khách đi vào, liếc mắt đe dọa." Cút ra ngoài." Chu Phi Lương bị khiêu khích một hồi." Dám bảo lão tử cút? Chúng mày là cái quái gì?"

Câu nói này triệt để chọc giận đám người kia, bọn chúng hai mắt đã muốn phun ra lửa. Chu Phi Lương đánh giá bọn chúng, lại thêm dầu vào lửa.

" chúng mày hợp vào cũng không phải là đối thủ của tao."

một đám người bao quanh vây nhốt Chu Phi Lương. Chu Phi Lương tùy tiện khởi động tay đã kêu " răng rắc"

Anh hiện tại rất hưng phấn, đã lâu không động thủ rồi. Anh không thể chờ đợi được nữa muốn biết rõ thực lực của mình đến đâu.

Chu Phi Lương quyền uy, tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa, sức mạnh so với Hạ Khuynh càng mạnh, càng ác liệt hơn. Sau mấy chiêu, những tên kia liền ngã xuống đất.

Anh cảm thấy thật vô vị, vận động được mấy cái, thật chưa đủ làm nóng người. Bước qua mấy người trên đất, đi tới quầy thu tiền, " Cho tôi bao thuốc."

Phó Tự nhạc đúng là rất bình tĩnh, hỏi anh muốn dùng loại nào. Anh xem qua một lượt, chẳng quan tâm nhiều, tùy ý chọn mấy bao. Mua xong rồi, anh móc ra một điếu, hút một hơi mới nói.

" Những người này tôi giúp cô ném đi."

Phó Tự Nhạc đúng mực .

" Cảm ơn."

Chu Phi Lương đem từng người quăng đi cách đống rác không xa, sau đó dự định rời đi, trước khi đi nhìn vào trong cửa hàng một chút.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bóng người gầy gò từ từ đem khung hàng nâng lên. Anh không biết tại sao, lại một lần nữa đi vào giúp cô một tay, thuận miệng hỏi.

" Làm sao chỉ có một người trông tiệm?"

Phó Tự Nhạc nhàn nhạt trả lời.

" Người làm cùng có việc"

Thái độ của anh đối với cô có chút mới mẻ. cô ăn ngay nói thật, cũng không sợ anh có ý đồ gây rối.

Giống với thái độ đối với mấy tên côn đồ kia, cũng là không hề sợ hãi. Hai người đem đồ rơi trên đất đặt lên giá xong, Chu Phi Lương lại móc ra một điếu thuốc."

Những người kia có thể sẽ quay lại trả thù, một mình cô ở nơi này, tôi thực sự không yên lòng.

“Có cà phê không? Cho tôi một cốc."

nói xong, anh đi thẳng ra chỗ cửa sổ ngồi xuống. Phó Tự Nhạc lúc này tâm tình mới có chút phập phồng. cô cùng anh không hề quen biết, anh không cần phải ở đây cùng cô suốt đêm. cô đưa cho anh bình cà phê nóng.

" Mời anh."

Anh nhận lấy, đưa mắt nhìn cô một cái.

" Tôi thấy hăng hái làm việc nghĩa giá thật rẻ."

Anh nói lời này thật thân quen, dường như hai người đã là bạn tương giao thật lâu của nhau. Có người nói vào thời điểm ban đêm, tư duy logic sẽ giảm xuống, dễ dàng làm theo cảm tính.

Sở dĩ rất nhiều văn nhân thích sáng tác vào buổi tối, bởi vì lúc này, cảm tình dâng trào, văn thơ lai láng.

Phó Tự Nhac không biết có phải vì nguyên nhân này mà đố với anh không có quá bài xích. cô ngồi xuống bên cạnh anh.

" Vừa rồi cảm ơn anh."

" không cần khách khí, tiện tay mà thôi. một cô gái nửa đêm ở nơi này trông tiệm, ông chủ của các cô cũng yên tâm?"

" Bình thường có người làm cũng, hôm này trùng hợp người đó có việc."

" một cô gái, sao lại làm công việc này."

" Tiền lương cao."

Phó Tự Nhạc làm Chu Phi Lương sửng sốt một chút. Anh đã rất nhiều năm không phải vì tiền mà phiền não rồi, nhưng anh cũng đã từng như thế. Anh lập tức lý giải, một lần nữa đánh giá cô.

" cô thiếu tiền?"

" Đúng thế."

cô nhìn đường phố yên tĩnh ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

" Ai không thiếu tiền đây."

Anh cười như không cười.

" cô tướng mạo thế này, làm sao thiếu tiền được?"

cô biết anh đang ám chỉ, xệ mặt xuống.

" Tôi có nguyên tắc của tôi."

Chu Phi Lương nghe xong lời này, lấy ra ví tiền của mình, rút toàn bộ tiền mặt đặt ở trên bàn, " Con gái vào lúc này nên ngủ để giữ nhan sắc, bằng không làm da sẽ kém sắc."

hắn ở trong bãi, gặp rất nhiều nữ sinh viên đại học, hơn nữa hiện tại là kỹ nữ cao cấp, không ít người là thành phần tri thức, nữ giáo sư cũng làm. Phó Tự Nhạc nhìn sấp tiền, có chút lạnh lùng.

Chu Phi Lương uống một ngụm cà phê lớn, đột nhiên nói.

" Tôi trước đây rất nghèo. Cha tôi thiếu nợ, bọn truy nợ bắt em gái tôi, muốn đem nó bán đến bọn môi giới mại dâm. Bọn chúng tẩy não nó, nói bán dâm nửa năm một năm liền có thể trả hết nợ. . Sau đó, tôi sẽ cứu nó ra, nhưng trong lòng tôi rất sợ. thật sự, tôi đánh nhau xưa nay chưa từng biết sợ, nhưng lúc đó tôi thật sự sợ hãi, nếu như em gái tôi chính mình muốn đi trả nợ vậy thì phải làm sao bây giờ a."

cô nghiêng đầu nhìn hắn. Anh dừng lại, nở nụ cười.

" cô biết em gái tôi lúc đó nói thế nào không. Nó nói ‘ trả nợ là trách nhiệm của anh. Trời có sập xuống cũng là anh phải chống, nếu như muốn em đi trả nợ, vậy anh cũng đừng làm anh nữa."

Phó Tự Nhạc trì hoãn sắc mặt.

" Em gái anh rất tốt."

Anh nhíu mày.

" thật không? cô không cảm thấy nó lời này quá vô trách nhiệm sao."

" Nếu như em ấy đi trả nợ, anh có thể so với chính người trả nợ càng thống khổ." " Đúng, em gái tôi rất tốt."

Anh gẩy quai cốc cà phê tiếp tục nói.

" Hy vọng sau này cô cũng sẽ kiên trì nguyên tắc của chính mình."

" Tôi biết."

cô đẩy sấp tiền lại.

" không có công không nhận bổng lộc."

" cô cũng không tránh khỏi thời điểm quá nguyên tắc."

Chu Phi Lương cũng ko hiểu tại sao mình lại muốn nói với cô điều này, chỉ là nhìn cô một mình ở tiệm, vẫn không ngăn được lời nói.

Với sắc đẹp của cô, khẳng định không ít người theo đuổi. một người con gái có sức hấp dẫn lớn, muốn giữ nguyên tắc của mình quả thật không dễ dàng.

Anh rất thưởng thức cô.

Chu Phi Lương bận rộn công việc cả ngày, thật sự đã rất mệt mỏi, anh không thể làm gì hơn là uống xong cốc cà phê liền hút thuốc, hút thuốc xong lại uống cà phê, liền cứ như thế.

Đây là lần đầu tiên, một người xa lạ đối với cô tốt như vậy. một nhân viên khác của tiệm mãi đến năm giờ sáng mới trở về.

Chu Phi Lương lạnh lùng đối với nhân viên kia nói vài câu, sau đó liền chuẩn bị đi ra ngoài. Phó Tự Nhạc nhìn cái gạt tàn thuốc lá, quả quyết lấy xuống một bao thuốc, hướng anh ném tới.

" Đón lấy."

Anh một tay tiếp được, lại móc ví ra lấy tiền. cô bình tình nói.

" Tôi mời anh."

Anh không để ý tới, để mấy tờ tiền trị giá lớn ở quầy thu tiền."

Tôi nếu sau này hết thuốc , cô liền dùng số tiền này mời tôi." nói xong anh liền xoay người rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.