Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 61: Chương 61: Ngoại truyện 7




Chu Phi Lương thời điểm nhìn thấy điện thoại cũng không dám tin, do dự một lát mới bắt máy. Phó Tự Nhạc đi thẳng vào vấn đề hỏi. "Sao lâu như vậy mới bắt máy?"

Anh cười hắc hắc. "Anh thụ sủng nhược kinh, tim gan còn đang nhảy quýnh lên đây này."

cô không để ý anh đang cố gắng khuếch đại từ ngữ, chỉ nhẹ nhàng hỏi." Chu Phi Lương, anh còn sống."

" Này không phải phí lời sao."

" Trọng thương?"

"Hả? Cái gì trọng thương?"

" Nước Mỹ bắn nhau…"

" Nước Mỹ bắn nhau thì làm sao? Liên quan gì đến anh a."

" Nguyên lai không phải là anh…" Phó Tự Nhạc thở ra một hơi, nghe giọng nói sinh long hoạt hổ này thức sự không giống bị thương.

Chu Phi Lương xù lông. "Con mẹ nó Phó Tự Nhạc! Lão tử không ở nước Mỹ, lão tử ở Canada, Canada!"

Cô hơi kinh ngạc. "Không phải anh nói anh đi Mỹ sao?" "đi em gái em a (???)! Hai ngày đầu anh ở Mỹ, ngày thứ ba sẽ đến Canada. Lời nói của anh em coi là gió để bên tai a!"

Nữ nhân này chính là muốn anh tức giận mà. "Anh bảo trọng." Phó Tự Nhạc nói xong liền ngắt điện thoại, cô lại đến Hạ gia một lần nữa, lôi kéo Phó Tự Hỉ nói chuyện.

" Chị, chị biết Chu Phi Lương không?" " Hình như có nghe qua rồi." Phó Tự Hỉ ngẩn ngơ." Anh ta là ai nhỉ?" "

Chính là người đứng bên cạnh Hạ Khuynh vào ngày chị kết hôn ấy. Phó Tự Nhạc nghĩ ngợi một hồi." Ừ ừ! Chị biết, anh ta mua hoa của chị, chị giảm giá cho anh ta. Nhưng anh ta đưa tiền cho chị nói không cần trả lại."

"Chị cảm thấy anh ta như thế nào?" Cái bồn hoa tú cầu kia, Phó Tự Nhạc vẫn đặt ở trong phòng ngủ để chăm sóc.

" Anh ta là bạn tốt của Hạ Khuynh, ân, không phải người xấu. Có điều anh ta rất thích nói chuyện với mẹ cùng bà nội, chị cũng không hiểu sao lại luôn nói." " Chị có cảm thấy anh ta đẹp mắt hay không?"

Phó Tự Hỉ lắc đầu." không đẹp bằng Hạ Khuynh." Phó Tự Nhạc cười, chị của cô là thành thật nhất. Chu Phi Lương quả thật không thể nói là tuấn tú, nhưng tướng mạo anh rất đàn ông, tính cách cũng là loại đó.

" Chị, em nói với chị, em cảm thấy anh ta so với Hạ Khuynh đẹp mắt hơn." Phó Tự Hỉ sửng sốt." Tại sao vậy? Hạ Khuynh đẹp như vậy mà."

" Bởi vì anh ấy là Hạ Khuynh của chị." Phó Tự Hỉ có chút hồ đồ, nhìn Phó Tự Nhạc ngẩn người một trận, đột nhiên thông suốt."

Tự Nhạc cảm thấy anh ta so với Hạ Khuynh đẹp mắt hơn, là bởi vì anh ta là của Tự Nhạc sao?"

" không biết anh ấy có phải của em hay không. Nhưng em chính là cảm thấy anh ấy rất đẹp mắt."

Phó Tự Hỉ lúc này đã rõ ràng, cười híp mắt." Chị biết rồi. Tự Nhạc, em đang yêu sao?"

" không phải, chẳng qua là cảm thấy anh ấy không tệ." Phó Tự Nhạc cũng không biết chính mình có phải là yêu hay không, nhưng so với khi ở cùng Hạ Khuynh, cô cùng Chu Phi Lương có vẻ đã quá mức tình bạn.

" Ân, em yêu thích anh ta, liền sẽ cảm thấy anh ra ưa nhìn. Ân, còn có, sẽ có mùi thơm. Trước đây Hạ Khuynh bắt nạt chị, anh ấy không hề thơm." Phó Tự Nhạc mỉm cười.

"Em chỉ không muốn anh ta bị thương." "Mọi người đều muốn yêu thương, nếu như anh ta tốt với em, em liền yêu thích anh ta, liền phải tin tưởng anh ta. Nếu như anh ta bắt nạt em, chị sẽ bảo Hạ Khuynh đánh lại anh ta."

Phó Tự Hỉ cười ha ha, lại thêm một câu." Hạ Khuynh hiện tại đều nghe lời chị." Phó Tự Nhạc ngả vào lòng Phó Tự Hỉ." Chị, cảm ơn chị."

Chu Phi Lương thực sự quá tức giận. Anh tìm hiểu tin tức nước Mỹ bắn nhau, mới rõ cú điện thoại của Phó Tự Nhạc có ý gì.

sự thực là, tuy anh không có tham gia bắn nhau, nhưng cũng thiếu chút nữa gặp họa. Anh bởi vì gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, cứu một cô gái. Anh không nghĩ cùng cô bé kia có nhiều dính dáng, cứu xong liền định rời đi, ai ngờ lại bị hãm hại đâm một nhát.

cô gái kia là bị mua chuộc , nhát dao này, chỉ liên tưởng thôi cũng biết là rủi ro cao. Chu Phi Lương cũng không kịp xem cái gì " giai đoạn cửa sổ"( giai đoạn sơ nhiễm HIV), trực tiếp đi kiểm tra. Trong lúc kiểm tra, anh liền đình chỉ liên lạc cùng Phó Tự Nhạc.

Nếu như anh thật sự bị nhiễm bệnh, như vậy cô sẽ không vui vẻ thương anh, sự tình sẽ không thể tốt hơn. Kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có, Chu Phi Lương thở phảo nhẹ nhõm, may không có nhiễm bệnh. Khoảng thời gian này chuyện của công ty cũng xong xuôi, anh dự định về nước sẽ nói chuyện với Phó Tự Nhạc.

Cũng không biết cô nghe thế nào lại liên tưởng đến cái tin tức bắn nhau, lần đầu tiên chủ động gọi cho anh. Tuy rằng rất khó chịu việc cô tính sai địa điểm, thế nhưng cảm giác được cô lo lắng cũng khá tốt.

Chu Phi Lương vội vàng trở về nước, sau đó liền đến trường học tìm Phó Tự Nhạc. Phó Tự Nhạc nhìn thấy anh thì vẫn là dáng vẻ lạnh như băng. Nhưng anh càng nhìn càng thấy hợp mắt." Anh trông hiện tại em đáng yêu hơn nhiều."

" Anh lại có chuyện gì?" " Anh đã trở về, lại tiếp tục theo đuổi em a." cô nhìn anh một chút." Công ty anh bị phá sản?" " Anh cũng muốn a! Anh mệt muốn chết đây! Còn không bằng đấm bốc thoải mái hơn."

Chu Phi Lương ôm lấy vai cô, bộ dạng nhiệt tình, lôi kéo cô hướng về phía xe mình đi." đi một chút, anh kể cho em sự cố của anh, anh đã nói với em, anh thật sự thiếu chút nữa muốn tuyệt tự."

Phó Tự Nhạc sau khi nghe xong chỉ nhíu mày lại." Anh thật sự không có việc gì chứ." " Phí lời." Chu Phi Lương đập tay lái một cái." Anh đem mọi thứ đều kiểm tra qua! Đợi được xác định thật sự không có việc gì mới trở về."

cô cũng từng nghe qua giải thích về giai đoạn cửa sổ, không dài không ngắn, tâm đã thả lỏng lại bắt đầu lo âu." Hết một tháng lại đi kiểm tra một lần đi." " Được. Nếu như kiểm tra lại có vấn đề, đó chính là vận xui của anh"

Sau đó anh dừng lại." Nếu thật sựu có chuyện, anh chắc chắc sẽ không dựa vào em." Phó Tự Nhạc không lên tiếng, xuyên qua tấm kính nhìn hàng cây phía trước, tay nắm lại, sau đó mở ra."

Chu Phi Lương, Anh nói chuyện của mình rất nhiều rồi, hôm nay em cũng có chuyện muốn nói với anh." Chu Phi Lương lấy ra điếu thuốc châm lửa, nhưng lại nghĩ tới cái gì, liền ném cái bật lửa đi, thảnh thơi nói." Em đừng có nói là em yêu anh a."

" Anh cảm thấy em vì chị của mình mà tậm tâm tận lực, nhưng em phải nói cho anh." cô đem tầm mắt nhìn về phía anh." Chị em, chị ấy bị em hại thành như vậy." Chu Phi Lương thu lại nét mặt, lẳng lặng nghe. " Chị em trước đây rất ưu tú, phi thường thông minh, chị ấy bị em đẩy xuống cầu thang, đầu đập xuống mới thành như vậy."

" Nếu như không có em, chị em có thể tiếp tục đi học, mẹ em có thể đi làm, ba em không cần đi làm khổ cực như vậy nuôi gia đình."

" Chu Phi Lương, em chưa từng nói chuyện này cho ai. Em chưa từng nói với ba mẹ, càng không dám nói với chị." " Ở trước mặt mọi người, bề ngoài em ra vẻ che chở chị đầy đủ, nhưng thực chất, em mới là kẻ chủ mưu."

Phó Tự Nhạc kể đến mức rất bình thản, nhưng Chu Phi Lương lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc. cô vẫn thong dong bình tĩnh, chỉ khi nói đến chị thì cô mới có sự bi thương bao trùm. Anh ôm cô." Được rồi, đừng khóc. Chị của em không phải rất tốt sao. Chúng ta ai lại chưa từng làm chút chuyện ngu xuẩn đây."

" Chu Phi Lương, em đối với anh tạm thời chưa có cái gì là yêu đương mãnh liệt, có điều em có thể khẳng định chính là có hảo cảm." Phó Tự Nhạc đem nước mắt gạt đi." Chị em nói, phải tin tưởng, em sẽ tin anh một lần, chỉ một lần.

Anh suy nghĩ cho thật kỹ, đứa con gái âm hiểm xấu xa này có phải là người anh muốn, suy nghĩ trả lời cho chắc chắn cũng chưa muộn." Anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời." Phó Tự Nhạc, chuyện sau này anh sẽ giúp em gánh vách." Chu Phi Lương đối với việc này đã rất rõ ràng.

Phó Tự Nhạc sau đó liền khôi phục bình tĩnh. Nhưng anh biết, trong lòng cô căn bản không bỏ xuống được sai lầm của chính mình.

Chu Phi Lương trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Khuynh. "Tôi muốn gặp vợ của anh." Hạ Khuynh rất không tình nguyện.

Vợ tôi khả ái như vậy, cậu có ý định gì." " Anh lo lắng cái gì, tôi lại không phải Vương Thần, tôi không thích kiểu phụ nữ này."

Chu Phi Lương đột nhiên ngẫm lại, chính mình lại thích ngược, đi thích nhất cô gái có tính cách nặng nề như vậy.

Hạ Khuynh không kiên nhẫn." Tôi cảnh báo cậu, dám nói với vợ tôi một từ không đúng, anh em chúng ta không còn gì để nói." " Đệt! Sao anh phiền phức thế. Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp cô vợ đáng yêu của anh."

Hạ Khuynh cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Anh hỏi đến tột cùng có chuyện gì, nhưng Chu Phi Lương chỉ nói." Chờ mọi chuyện được giải quyết, vợ anh sẽ tự nhiên nói cho anh."

Thời điểm cuối tuần, Hạ Khuynh liền dẫn Phó Tự Hỉ ra ngoài. Phó Tự Hỉ nhìn thấy Chu Phi Lương, nở nụ cười. cô nghĩ tới, đây là người mà em gái mình yêu thích. Chu Phi Lương cũng không dám đối với cô quá nhiệt tình, chỉ lo Hạ ca ca khó chịu sẽ đánh nhau ở đây.

Hạ Khuynh đi ra ngoài phòng, anh xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, trong lòng suy nghĩ, Chu Phi không biết đang nói chuyện gì. Chu Phi Lương ngồi xuống đối diện Phó Tự Nhạc, rót cho cô một cốc trà."

Phó tỷ tỷ xin chào, tôi là Chu Phi Lương." Phó Tự Hỉ cũng chào lại." Xin chào, tôi là Phó Tự Hỉ." " Hôm nay tới tìm cô là có chuyện quan trọng muốn nói với cô." " Ân, anh nói đi." Chu Phi Lương biết Phó Tự Hỉ nghe không hiểu những lời quang co lòng vòng, liền nói thẳng."

Nếu như em gái cô đã làm chuyện có lỗi với cô, cô sẽ tha thứ cho cô ấy sao?" Phó Tự Hỉ sửng sốt một chút, sau đó khẳng định nói." Em ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi." " Tôi nói nếu như." cô lắc đầu." Tôi không trách em ấy." " Phó tỷ tỷ, tôi đây, muốn cùng Phó Tự Nhạc bên nhau." "Ân." cô cười ha ha."

Hai người yêu nhau, tôi biết." Chu Phi Lương thấy Phó Tự Hỉ cười ngây ngô, cũng cười." Tôi không muốn cô ấy đem mọi chuyện giấu ở trong lòng. Cái chuyện kia, cô ấy giấu nhiều năm như vậy. Tôi tính nôn nóng, muốn cho cô ấy buông xuống sớm một chút." cô trịnh trọng gật đầu."

Ân, em ấy mệt mỏi quá. Anh đối với em ấy thật tốt, như vậy tôi mới không bảo Hạ Khuynh đánh anh." " Phó tỷ tỷ, cô ấy từng làm một chuyện sai lầm. Cái sai lầm này, chỉ có cô mới có thể giúp được cô ấy."

….

Chu Phi Lương đi rồi, Phó Tự Hỉ vẫn còn kinh ngạc ngồi đấy. Hạ Khuynh tiến lại ôm cô." Tiểu bàn đoàn?" . cô khôi phục lại tinh thần, xoay người ôm anh."

Hạ Khuynh, Tự Nhạc thật khổ cực." Anh sượt qua trán cô." Chu Phi nói cái gì?" cô lắc đầu một cái." Em muốn gặp Tự Nhạc. Em thấy em ấy rồi sẽ cùng anh nói."

" Được." Buổi tối, Phó Tự Nhạc đến Hạ gia, theo thường lệ trước đi về phía sau trạch phòng, đi đến nơi mới phát hiện Phó Tự Hỉ ngồi ở trên ghết salong ôm đại hùng. "

Chị, làm sao mà lại đi đến bên này." Phó Tự Hỉ cười." Tự Nhạc, đên nay chị cùng em ngủ." Phó Tự Nhạc lập tức ý thức có chuyện không tốt." Hạ Khuynh bắt nạt chị?" " không có."

Phó Tự Hỉ phủ nhận." Chi nói với anh ấy rồi, đêm nay ngủ cùng em." Phó Tự Nhạc cười đáp." Được, em đã lâu không ngủ cùng chị rồi."

Sau khi hai chị em nằm lên giường, Phó Tự Hỉ đột nhiên quay sang Phó Tự Nhạc, lầm bầm mở miệng." Ngày hôm nay Chu Phi Lương cùng chị nói một chuyện." Phó Tự Nhạc nhất thời hiểu được, người liền cứng đờ.

Nhận ra được phản ứng của em gái, Phó Tự Hỉ động viên cọ cọ vào người em gái." Tự Nhạc, không phải sợ." Phó Tự Nhạc chờ để trạng thái cứng nhắc kia không còn, đột nhiên thất thanh khoc rống."

Chị, xin lỗi. Em thật sự không phải cố ý, em không phải cố ý…" " Đừng khóc, đừng khóc, không trách em." Phó Tự Nhạc ôm chặt lấy Phó Tự Hỉ, cảm giác áy náy mãnh liệt ập tới.

"Đều là em không tốt, em quá xấu xa…" Phó Tự Hỉ nhẹ nhàng vỗ về em gái." không khóc nữa, kỳ thực, chị không nhớ rõ sự việc đó. Chị chỉ biết là em đối với chị rất tốt, ai muốn bắt nạt chị, em liền đi đánh họ. Ba mắng em, nhưng em vẫn cứ đi đánh nhau. Ba mẹ đi rồi, chị lại là người vô dụng, em đều chăm sóc chị, mua cho chị thật nhiều món ngon, nhưng chính em không ăn."

" Tự Nhạc, chúng ta đều đã từng làm sai chuyện. Chị cũng đã từng làm chuyện xấu đây, nhưng mẹ không trách chị. Mẹ nói, chỉ cần dũng cảm thừa nhận sai lầm, liền vẫn là cô bé ngoan."

" Em cũng là cô bé ngoan, em gái chị là khỏe mạnh nhất." " Chúng ta đều không muốn nhắc tới nó, chị hiện tại sống rất tốt, chị có em, có Hạ Khuynh, có cha mẹ chống, cũng có gia gia nãi nãi, à, còn có ba mẹ trên trời nữa, còn có đại hùng baỏ bảo, mọi người đều đối với ta rất tốt."

" Chị vẫn vảm thấy chính mình ngu ngốc. Có điều, chị có em cùng Hạ Khuynh, hai người rất thông minh, cho nên chị ngốc ngốc cũng không sao." " Hơn nữa, hiện tại chị không có ngốc như vậy. Ân, chị của em vừa thông minh lại dũng cảm, đây là Hạ Khuynh nói."

" Tự Nhạc đừng khóc, có chị ở đây." Phó Tự Nhạc dựa vào Phó Tự Hỉ, chỉ là khóc, cuối cùng cô vừa khóc vừa nói không thành lời." Chị, em yêu chị." Phó Tự Hỉ lau nước mắt của mình, sau đó lại lau cho Phó Tự Nhạc, đem mặt kề gần vào Phó Tự Nhạc, thân mật cười."

Chị cũng yêu em. Em là em gái tốt nhất trên đời." Buổi tối ngày hôm ấy, Phó Tự Nhạc mơ một giấc mơ.

Chị gái mười hai tuổi của cô, đang đứng bình an dưới cầu thang, cười khanh khách nhìn cô, trong mắt đều là yêu thương sâu sắc. Phó Tự Hỉ đưa tay ra, khẽ vuốt mặt Phó Tự Nhạc, ôn nhu nói " Tự Nhạc, chị vĩnh viễn yêu em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.