Mặt trời vừa hé rạng đông, những giọt sương lấp lánh dưới ánh nắng nhè nhẹ như những viên kim cương xinh đẹp, cành lá xao động giữa những ngọn gió..
Phong Nguyệt Lam mở mắt tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên chính là hơi đau ở phần bụng như có cái gì đó siết chặt lại. Phong Nguyệt Lam quay người lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt bị che đi một nửa của Mạnh Thiên Kỳ. Nàng chớp mắt, hế, sao tên này lại nằm đây?
- Nhìn đủ chưa? - Mạnh Thiên Kỳ mở mắt, màu đen thẳm xoáy vào khung cảnh mờ mịt của con ngươi của Phong Nguyệt Lam
- A..ngươi..sao lại ở đây? Còn...- Phong Nguyệt Lam chợt tỉnh, lại nhìn đôi tay hắn đang ôm lấy eo mình
- Ngủ chung giường, ngươi là gối ôm của ta..- Mạnh Thiên Kỳ nhàn nhạt đáp
- Ta làm gối ôm của ngươi khi nào?
- Tối qua...
Hai người cãi nhau hết cả buổi mới xuống được giường, mãi tới khi bà lão chủ nhà gọi xuống ăn cơm. Bữa cơm khá là vui vẻ, ăn xong thì tạm biệt bà lão lên đường. Đường tới thành chưa bao giờ Phong Nguyệt Lam thấy xa xôi như vậy, may là Phủ tướng quân cũng không xa lắm nên nàng với Mạnh Thiên Kỳ vào đó trước, phụ thân nàng chắc cũng đang lo lắng lắm...
Phong tướng quân đứng ngồi không yên, chốc lại gọi người vào xem có tin tức gì chưa. Con gái ông, nếu nó xảy ra chuyện gì thì ông biết ăn nói làm sao với mẫu thân nàng? Trước khi bà mất đã dặn ông quan tâm cho nó, bây giờ ngay cả con gái mình ở đâu ông còn không biết..
- Tướng quân..tướng quân..- một người làm hớt hải chạy vào, vẻ mặt đầy vui mừng
- Chuyện gì?
- Tiểu..tiểu thư...tiểu thư đã về rồi..- hắn tươi cười, giọng nói có chút gấp gáp
- Cái gì? - Phong tướng quân vội chạy ra ngoài
Phong Nguyệt Lam cùng Mạnh Thiên Kỳ vừa bước vào thì thấy Phong tướng quân một mặt lo lắng đi tới, thấy nàng nỗi lo lắng trên mặt ông mới dịu đi thay vào đó là sự vui mừng. Phong Nguyệt Lam thấy cha mình thì vui vẻ chạy đến
- Cha..
- Lam nhi, con ở đâu mấy ngày nay vậy? Có biết ta lo lắng thế nào không? Nhỡ may con có làm sao thì ta biết ăn nói với mẫu thân con thế nào đây? - Phong tướng quân vội ôm con gái vào lòng như thể sợ nàng đi mất
- Con xin lỗi..- Phong Nguyệt Lam tỏ ra hối lỗi, nàng cũng đâu có muốn bị bắt cóc đâu
- Được rồi, không sao thì tốt! Vào thay đồ đi, nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay con chắc cũng chịu khổ không ít..
- Vâng..
Phong Nguyệt Lam theo nữ tỳ đi thay đồ. Phong tướng quân lúc này mới thấy Mạnh Thiên Kỳ phía sau, sao vị này cũng ở đây nữa? Chẳng lẽ y cũng bị bắt cóc cùng con gái ông? Tuy vậy Phong tướng quân cũng lên tiếng chào hỏi
- Tứ hoàng tử..
- Ừ, ta dẫn người đi tìm nàng, sau đó gặp thích khách, ta thấy nàng bị nhốt ở một ngôi nhà trong rừng nên cứu...- Mạnh Thiên Kỳ lên tiếng
- Đa tạ tứ hoàng tử quan tâm...- Phong tướng quân thở phào
- Để nàng nghỉ ngơi một chút, chốc nữa ta sẽ dẫn nàng vào cung. Bát đệ chắc chắn lo cho nàng lắm..- Mạnh Thiên Kỳ gật đầu
- Được, để ta đi gọi người sắp xếp. Tứ hoàng tử cũng đã vất vả nhiều rồi...
Mạnh Thiên Kỳ gật đầu không nói, dù sao hắn cũng cần thay đồ tắm rửa chút. Phong tướng quân nhìn bóng dáng Mạnh Thiên Kỳ biến mất thì hơi khó hiểu đôi chút, người này không phải là có ý với con gái ông chứ? Hoàng thượng bảo hắn đi tìm chưa chắc đã nghe làm gì có chuyện tự mình đi..
Mạnh Thiên Kỳ ngâm mình trong bồn nước nóng, làn khói mờ mờ ảo ảo phả lên chiếc mặt nạ đen khiến nó thêm huyền bí. Đôi mắt sâu thẳm như ẩn như hiện sau làn khói trắng, nó đáng sợ như một con thú đáng sợ như sắp cắn xé người. Mạnh Thiên Kỳ chợt nghĩ lại người mà mình gặp trong rừng hôm qua..
Một cô gái che nửa khuôn mặt bằng khăn, mặc y phục màu hồng thanh toát, giọng nói ngọt ngào, đặc biệt đôi mắt lại sáng lạ thường, trong như hồ nước. Cả người như một bông hoa hồng xinh đẹp nhưng lại có cái gì đó nguy hiểm khiến hắn đề phòng. Nàng ta thấy hắn chỉ hơi cười rồi chỉ tay về phía căn nhà nói
- Nàng ta ở phía đó..
Chỉ để lại một câu nói đó rồi biến mất trước mắt hắn như thể không tồn tại vậy. Hắn mờ mịt, nàng ta thật sự rất giống một người, giống người đó...
Mạnh Thiên Kỳ đứng dậy mặc quần áo, vừa thay xong đi ra ngoài thấy Phong Nguyệt Lam ngồi ở lan can trước cửa, tay cầm một gọng cỏ nghịch nghịch.
Tay chân vắt vẻo trông chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào. Bạch y ôm gọn cơ thể trông thanh toát dịu nhẹ, mái tóc tùy ý vắt lên cài một cây trâm mộc lan trắng muốt xinh đẹp, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành diễm lệ xinh đẹp hướng nhìn ra xa, đôi mắt mông lung không biết đang nghĩ gì nhưng lại hút hồn người khác. Cả người toát lên vẻ dịu dàng yêu kiều nhưng không kém phần kiêu ngạo của nữ vương khiến người khác không khỏi ngạc nhiên cùng khiếp sợ..
- Ngươi ngồi đây làm gì? - Mạnh Thiên Kỳ đi tới
- Đợi ngươi! Chúng ta vào cung thôi, ta muốn gặp Hạo nhi..- Phong Nguyệt Lam nghe thấy tiếng hắn thì nhảy xuống cười, vui vẻ nói
- Ừ..- Mạnh Thiên Kỳ đi trước, không biết làm sao thấy nàng vui vẻ như vậy hắn lại thấy khó chịu
Lên xe đi tới hoàng cung, Phong Nguyệt Lam cầm theo giỏ bánh quế. Vì Mạnh Thiên Hạo thích ăn cái này nên nàng mang vào, Mạnh Thiên Kỳ nhìn chiếc giỏ lại thêm chán ghét..
Vừa bước vào Thụy Các thì Phong Nguyệt Lam đã nghe thấy tiếng quát của trẻ con vang lên, sau đó là tiếng dỗ dành của người lớn rồi tiếng vỡ của đồ vật. Phong Nguyệt Lam nuốt nước bọt nhìn Mạnh Thiên Kỳ ý muốn nói: Hạo nhi lại như cũ à? Mạnh Thiên Kỳ ném cho nàng cái ánh mắt như ngươi thấy đấy..
Phong Nguyệt Lam đi vào thì thấy Mạnh Thiên Hạo ngồi trên giường ném đồ lung tung, đám người thái giám cung nữ ở một bên bất lực. Nàng đi tránh mấy mảnh sành vỡ rồi đưa giỏ bánh tới trước mặt nó nói
- Ăn không?
- Ngươi...- nó tức giận nhìn lên, thấy nàng đang cười thì ngẩn ra rồi khóc òa lên, ôm chặt lấy nàng - Tỷ tỷ..tỷ tỷ..người đi đâu vậy? Tỷ nói không bỏ ta rồi mà?
- Ngoan..- Phong Nguyệt Lam ra hiệu cho đám người kia dọn dẹp phòng rồi ôm lấy nó an ủi
Mạnh Thiên Hạo khóc nức nở kêu gào một chút rồi thôi, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc rồi lăn ra ngủ, có vẻ như là lâu rồi không ngủ ấy. Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy vạt áo nàng như sợ nàng đi mất. Phong Nguyệt Lam cũng không dám đi đâu chỉ ngồi bên giường vỗ về cho nó ngủ..
Mạnh Diễm nghe tin nàng trở về cùng hoàng huynh mình thì vội vàng chạy tới, vừa bước vào đã thấy Phong Nguyệt Lam ôm ôm ấp ấp Mạnh Thiên Hạo, còn Mạnh Thiên Kỳ thì ngồi ở bàn đọc sách rất chăm chú thi thoảng lại liếc nhìn hai người kia, bầu không khí yên bình nhưng ấm áp, giống..một gia đình. Mạnh Diễm biết Mạnh Thiên Hạo lâu rồi cũng không ngủ nên nàng ta đi nhẹ nhàng ngồi đối diện Mạnh Thiên Kỳ, khẽ nói
- Tứ ca..Lam tỷ sao lại bị bắt cóc vậy?
- Không biết..- Mạnh Thiên Kỳ nhàn nhạt đáp, không thèm để ý tới nàng ta
Mạnh Diễm bĩu môi. Phong Nguyệt Lam sau khi chắc chắn Mạnh Thiên Hạo ngủ thì lặng lẽ đi ra ngoài, Mạnh Diễm cùng Mạnh Thiên Kỳ theo sau...
Bên ngoài trời cũng đã khá lạnh, thi thoảng có vài cơn gió lạnh quét ngang qua khiến ba người lạnh run. Ngồi dưới gốc cây, Phong Nguyệt Lam kêu người mang ấm trà nóng lên. Hơi ấm từ khói bốc lên khiến nàng cảm thấy ấm hơn, lại nghĩ lúc bị dìm trong nước thực lạnh đến thấu xương..
- Tỷ tỷ..người làm sao mà bị bắt cóc vậy? - Mạnh Diễm bỏ ly trà xuống hỏi
- Ta không biết, ta có thù oán với ai đâu..- Phong Nguyệt Lam lắc đầu, đây cũng chính là điều nàng thắc mắc, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?
- Lạ thật...- Mạnh Diễm nghi hoặc, tên nào to gan vậy chứ?
Phong Nguyệt Lam ngồi một lúc rồi gọi Mạnh Diễm vào bếp với mình, Mạnh Thiên Hạo chắc thời gian gần đây không ăn uống cái gì nên nàng muốn vào bếp làm cái gì đó nhẹ cho nó ăn không là mắc bệnh. Mạnh Thiên Kỳ thì về trước, cũng không biết đi chốn nào rồi..
Mạnh Thiên Hạo mơ thấy nàng bị người ta giết, mà nó chỉ biết đứng một chỗ nhìn tỷ ấy ngã xuống vực không thể làm gì. Nó tỉnh lại, điều đầu tiên là nó đi tìm nàng nhưng lại không thấy, chỉ có một mình nó trong căn phòng rộng lớn hiu quạnh..
Nó sợ..
Nó sợ Phong Nguyệt Lam đi mất giống như mẫu thân nó, đi một lần rồi không trở về nữa. Nghĩ tới đây nó không khỏi kinh sợ lo lắng, không, tỷ ấy nhất định không đi! Tỷ ấy đã hứa với nó là sẽ không bỏ rơi nó, nhất định không..
Nó chợt nghĩ lại vừa rồi Phong Nguyệt Lam cũng đã về, còn cho nó uống thuốc, cho nó ngủ. Không lẽ đó chỉ là giấc mơ, thật sao..Nó không tin, tỷ ấy đã về! Nhất định là đã về!
Nó lao nhanh ra ngoài, quay đi quay lại vẫn không thấy hình bóng của nàng. Nó ngồi bệt xuống đất vô lực, tỷ ấy..không có về! Tỷ ấy đã bỏ đi đã xa nó, tỷ ấy không giữ lời..
- Hạo nhi..sao đệ lại ngồi đây? Trời lạnh mà không biết mặc đồ vào..- Phong Nguyệt Lam đi từ phía xa thấy nó ngồi bệt xuống thì không khỏi lo lắng vội đưa cho Mạnh Diễm cầm thức ăn chạy tới cởi áo choàng khoác lên cho nó
- Tỷ..- Mạnh Thiên Hạo thấy nàng thì ngạc nhiên vội ôm chặt lấy nàng..- Đệ tưởng tỷ không cần đệ nữa! Đệ sợ tỷ như mẫu thân đi rồi không ở lại với đệ nữa..
- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta sẽ không đi đâu hết! Đệ không cần lo lắng vậy...- Phong Nguyệt Lam đưa nó vào trong phòng đẩy cho nó bát cháo kêu nó ăn
Nàng không ngờ nó khi không thấy nàng lại sợ hãi đến như vậy, có lẽ chuyện của mẫu thân nó và nha hoàn kia khiến nó bị ám ảnh rất nhiều. Những chuyện ấy như một bóng ma luôn làm phiền tâm trí nó khiến nó lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi..
Từ ngày ấy Mạnh Thiên Hạo đi đâu cũng phải có Phong Nguyệt Lam theo, về sau thì không đến nỗi ở cùng nhau mọi lúc nhưng hầu như cả ngày trừ khi nó đến trường đi học thì Phong Nguyệt Lam luôn ở trong tầm mắt của nó..
Phong Nguyệt Lam cứ nghĩ mình thoát khỏi sau chuyện bắt cóc ấy là không sao nhưng nàng đã lầm, cứ dăm ba hôm là sẽ có tên thích khách tới “hỏi thăm” nàng. Khi thì nàng đang ngủ bọn chúng cũng lẻn vào phòng ám sát, khi thì đi dạo bọn chúng cũng xuất hiện..
Phong Nguyệt Lam phải công nhận dạo này nàng đi đâu cũng gặp thích khách, từ hoàng cung tới phủ nhà mình rồi đường phố, không đâu là không có. Nếu không nhờ hoàng thượng cùng phụ thân bố trí mấy hộ vệ chuyên ẩn trong bóng tối để bảo vệ nàng thì không biết bây giờ nàng đã chết bao nhiêu lần nữa..
Mà đám thích khách bắt được lại rất trung thành với chủ của mình, dù chịu tra tấn như nào cũng không chịu khai ra kẻ đứng sau. Nếu không chịu nổi sự tra tấn thì bọn chúng tự tử, lắm tên mới bị bắt đã chết. Miệng sủi bọt, mắt biến đổi thành màu xanh trông rất đáng sợ sau đó chưa đầy hai phút cả người đã thối rữa chỉ còn bộ xương gầy gộc, hoàn toàn không để ai biết được chủ nhân đằng sau..
Mà điều này cũng khiến Mạnh Thiên Kỳ tức giận, bắt buộc phải khiến một tên còn sống nguyên khiến hắn khai ra. Không ai biết nhưng hắn biết bọn chúng bị như thế là do trong răng có nhét một viên thuốc độc màu trắng nhỏ, tên là Tam Độc được chế biến từ nhiều loại độc khác nhau. Vấn đề ở đây là thuốc độc đó là do hắn và người con gái kia tạo ra mà nàng ta đã chết nên chỉ có hắn biết sự tồn tại của nó, Mạnh Thiên Kỳ hắn lại nhét vào trong răng người ở tổ chức mình cái loại thuốc này..
Nếu bây giờ, Phong Nguyệt Lam biết..