Khuynh Quốc Anh Hùng

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21

Sắp đến đêm khuya, một thân ảnh cao cao lẻn vào tường thành cấm cung Đồng An, ngoài bức tường thành tối đen ngay cả ngọn đèn dầu cũng khó có thể thấy.

Đã là cuối xuân chuyển sang đầu hạ, không khí đêm tối mát lạnh, trên bức tường thành cao nhất chỉ nghe tiếng gió, trong bóng đêm có một thân ảnh cô tịch không ngừng chừng chừ.

“Như thế nào lại không thấy. . . . . . .” Thanh âm cực thấp như tiếng thở dài vang lên trong không khí yên tĩnh, một hắc y nhân nhẹ nhàng bay lên trời, từ ngoài thành nhảy vào cấm cung.

Bóng đen chính là Đoạn Thuấn Kiệt trốn sự giam lỏng không lâu, một mình lưu lạc mấy tháng, cuối cùng cũng không nhịn được khát khao trong lòng, muốn lần nữa gặp mặt nam nhân thương tổn chính mình vô số lần.

Không cần nói Đoạn Thuấn Kiệt cũng biết chuyện mình đang làm là sai trái, chính là thiên hạ rộng lớn này tất sẽ có chỗ để hắn dung thân, nhưng tái không gặp y thì cuộc sống không còn ý nghĩa, hắn chỉ hy vọng một lần nữa gặp Hiên Viên, về phần hậu quả như thế nào, giờ phút này hắn không còn bận tâm.

Theo lẽ thường hắn phải hận Hiên Viên Tây Thành thấu xương mới đúng, dù sao y lừa gạt tình cảm của mình, đều vì y mà phụ thân cùng muội muội hắn rời xa cõi đời này, nhưng đến bây giờ hắn cũng vô pháp nảy sinh hận ý đối với Hiên Viên, chính là trong lòng hiểu mình nên chặt đứt ý niệm có thể bên Hiên Viên, hai người tái kiến mà không đụng tới gươm dao đã tốt lắm rồi.

Thi triển mườn phần công lực, Đoạn Thuấn Kiệt đem chính mình ẩn đi, nhưng mà nghĩ tới sắp gặp được Hiên Viên làm lòng hắn kích động, vô luận cố bình tĩnh như thế nào thì vẫn không dừng được hàng vạn suy nghĩ trong đầu.

Đi theo một đội cung nhân từ trù phòng đi ra, Đoạn Thuấn Kiệt cuối cùng cũng tìm được Hiên Viên Tây Thành trong tẩm cung thái tử.

Cực lực nhẹ nhàng ẩn thân trên nóc thư phòng, hắn hít thật sâu mới dám nhẹ nhàng gỡ mái ngói, từ khe hở nhìn xuống. Đã vô số lần nói mình phải bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh tôn quý tao nhã đó mới biết được mình không thể nào khống chế bản thân.

Nước mắt không chế không được đã rơi đầy mặt, Đoạn Thuấn Kiệt cuối cùng cũng hiểu được tư vị sống không bằng chết, hai người bọn họ vĩnh viễn không thể vượt qua chướng ngại – thân phận cao quý của Hiên Viên, hai người họ vốn là cừu hận. . . . . . . . .

Còn có Hiên Viên chưa từng thật lòng yêu chính mình.

Chẳng bao lâu trước đây, hắn cũng đã từng lẻn vào nơi ở của Hiên Viên, lần đó vì muốn ám sát y, cuối cùng lại trở thành mình hướng y quy hàng –– tuy rằng chỉ có thể đổi lấy mấy tháng ngắn ngủi bên Hiên Viên, nhưng mỗi giây mỗi phút đều làm hắn vui vẻ, tuy ngắn ngủi, hắn lại không có nửa điểm hối hận có thể vì khoảng thời gian đó mà trả giá tất cả mọi thứ hắn có.

Hiện tại hắn đã mất hết, không còn thứ gì có thể trao đổi để có thời gian vui vẻ ấy nữa. Hắn đã sớm từ bỏ xuất thân của chính mình, hoàn toàn thân bại danh liệt, mà cánh tay phải có thể trợ giúp cho Hiên Viên cũng đã mất đi, hiện tại hắn chỉ có còn hai bàn tay trắng mà còn lại tàn phế, còn cái gì có thể đổi lấy sự chú ý của thái tử Hiên Viên đây?

Mặc cho gió thổi khô nước mắt, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy trong lòng bối rối. Đã không biết chính mình đã tự nói bao nhiêu lần sau khi nhìn thấy Hiên Viên thì phải lập tức rời đi, nhưng thân thể lại không nghe lời.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hiên Viên cũng khép lại quyển tấu chương, phân phó cung nhân trải chăn nệm. Một lát sau phần lớn đèn dầu đều được cung nhân thổi tắt, sau đó liền cáo lui. Hiên Viên Tây Thành đứng dậy, duỗi thắt lưng, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Ngươi ở trên nóc nhà phát ngốc tới bao giờ? Mau xuống cho ta.”

Đột nhiên trong thâm tâm có ý niệm muốn bị Hiên Viên phát hiện, Đoạn Thuấn Kiệt bị ý niệm ti tiện của mình dọa cho hoảng sợ. Cho dù vừa rồi hoàn toàn tuyệt vọng nhưng hắn đã thông suốt, không tái do dự, hắn hết sức tự nhiên nhảy vào trong phòng

“Biết ngay là ngươi!” Ngữ khí của Hiên Viên vô cùng mỉa mai, “Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi không biết cách đổi mới sao, luôn lén lút mà xuất hiện, chán chết người ngươi có biết không?”

Sớm bị xúc phạm đến chết lặng, Đoạn Thuấn Kiệt phát hiện chính mình đã sớm có thể bình chân như vại đối trước những lời xúc phạm của Hiên Viên, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ muốn đáp trả.

“Đoạn Thuấn Kiệt, ta cũng thật phục ngươi! Ta hẳn là cừu địch không đội trời chung với ngươi, ngươi cư nhiên còn có thể xuất hiện trước mặt ta, xem như không có việc gì. Thiên, Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi rốt cuộc là ti tiện đến cỡ nào?” Hiên Viên không hài lòng cùng thờ ơ, chua ngoa mà nói.

Đoạn Thuấn Kiệt phát hiện chính mình cư nhiên muốn mỉm cười. Nếu sau này có người đem chuyện của mình cùng Hiên Viên nói ra ngoài, chỉ sợ tất cả mọi người chỉ xem chính mình là một nhân vật đáng cười mà thôi.

Nếu là quá khứ thì chính mình cũng không tin trên đời có người hèn hạ như thế, nhưng hết thảy đềy xảy ra trên người hắn, hắn mới biết được trên đời này thật sự có người cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ để theo đuổi tình cảm của mình.

Đúng vậy, chính mình đến tột cục mình ti tiện đến cỡ nào?

Hắn cũng muốn hỏi chính mình một vấn đề, hắn thật sự không biết như thế nào mình lại biến thành như vậy, bị Hiên Viên dùng lời lẽ ác độc nhưng không thể nào giảm bớt tình yêu của mình đối với Hiên Viên.

Đoạn Thuấn Kiệt biết chính mình đã sớm không còn lối thoát, sinh tử không để ý –– đối với thương tổn hoàn toàn chết lặng, mình căn bản chỉ như một khối đá có thể xác nhưng không có linh hồn, mất đi người thân, sự nghiệp cùng tình yêu, hắn giống như còn thuyền vô phàm vô tưởng (phàm: cánh buồm, tưởng:mái chèo), đã không còn ham muốn tiếp tục sống trên hồng trần . Ý niệm duy nhất trong đầu là gặp lại Hiên Viên, khi ở bên Hiên Viên hắn đã sớm đánh mất lí trí nhưng bản thân cũng không muốn lấy lại lí trí ấy, bởi vì khi lấy lại lí trí hắn sẽ thấy thống khổ mà lập tức từ bỏ cõi trần. Hắn hiện tại chỉ làm theo bản năng, cho dù bản năng đem bản thân hắn kéo xuống địa ngục thì hắn cũng đã đánh mất khả năng quay đầu lại từ đầu.

Tâm trạng hắn như thế còn thế nào có thể để ý đến nữa lời thương tổn của y, chính hắn cũng không muốn cùng Hiên Viên giải thích, Đoạn Thuận Kiệt chỉ có thể duy trì trầm mặc, ngơ ngác nhìn Hiên Viên trước mặt mình, tựa hồ như muốn nhớ kỹ bộ dáng của y.

Nhìn Đoạn Thuấn Kiệt không phản ứng lại với mấy lời vũ nhục của mình, Hiên Viên tựa hồ cảm thấy vô vị. Y có chút cảm thấy tẻ nhạt, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, miễn cưỡng rót cho mình chén rượu.

“Được rồi, đến tột cùng ngươi có chuyện gì, Đoạn đại tướng quân?”

“Có thể. . . . . . . . có thể cho ta nắm tay ngươi không?” Đoạn Thuấn Kiệt bỗng nhiên thốt ra, lập tức bị chính mình hù dọa.

Hiên Viên cũng lộ ra biểu tình bất khả tư nghị, không khí trong phòng bỗng rét lạnh. Đoạn Thuấn Kiệt hiển nhiên thốt ra lời thỉnh cầu chính mình không nghĩ đến mà cứng đờ tại chỗ.

Buồi cười chính mình lại mong muốn Hiên Viên thực hiện ý nguyên này, thủy chung mong muốn nhìn nét ôn nhu của y, có thể nói chính mình đáng thương đến cực điểm.

Nhưng khóe miệng Hiên Viên chậm rãi vẽ lên nụ cười lạnh. Đoạn Thuấn Kiệt cơ hồ muốn lập tức đào tẩu, có thể không cần đối mặt với những lời lẽ tàn khốc.

“Hảo.” Không nghĩ tới phản ứng của Hiên Viên hoàn toàn ngược lại với dự đoán. “Nhưng ta có một điều kiện.”

Y đứng lên lấy một bình sứ trong tù mở ra, đem một ít bột phấn bỏ vào trong rượu, đem chén rượu đặt trước mặt Đoạn Thuấn Kiệt chậm rãi nói: “Đây là Ngọc Trinh tán, mật dược trong cung, chuyên dùng để phi tần dùng trước khi đế vương rời khỏi cung, ăn xong dược này nếu trong nửa tháng cùng người khác giao hoan thì sẽ chết không nghi ngờ, là để đảm bảo trinh tiết cho phi tần, chỉ cần ngươi uống chén rượu này. . . . . .” Hiên Viên Tây Thành đem chén rượu đặt trên mội Đoạn Thuấn Kiệt, ý tứ hoàn toàn rõ ràng.

Ánh mắt Hiên Viên sâu đến không thể nào lường được, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt biết y nghĩ gì, Trong ánh mắt trở nên bình tĩnh dị thường, cơ hồ không chút do dự uống sạch chén rượu.

Nhìn hắn uống cạn chén rượu, một thần sắc không thể diễn tả xẹt qua ánh mắt của Hiên Viên Tây Thành, đặt cái chén trên tay Đoạn Thuấn Kiệt xuống: “Chúng ta lên giường thôi.”

Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy y ôn nhu dị thường, không quan tâm đau đớn tích tụ, Đoạn Thuấn Kiệt dị thường mềm mại theo y vào phòng ngủ. Chính hắn cảm thấy buồn cười mà muốn cười to ba tiếng, chính là trong lòng dị thường đau khổ làm hắn không thể nào phản ứng lại được.

Tuy rằng không để ý độc dược trong rượu, chính là như thế nào cũng không tưởng tượng được mình lại dùng cách này rời khỏi thế gian. Không nghĩ đến trước khi từ bỏ cỏi đời này vẫn có thể bên Hiên Viên, hắn cũng không biết giờ phút này mình nên khóc hay nên cười đây.

Bị ấn ngã xuống trên giường rộng lớn, thấy Hiên Viên muốn cởi bỏ xiêm y của mình, Đoạn Thuấn Kiệt như nhớ tới cái gì đó lấy tay che vạt áo lại.

“Áo. . . . . .. . có thể không thoát áo không?” Tuy rằng nói với mình phải bảo trì bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vô hạn bi ai, tựa hồ chuyện này đối với hắn vô cùng khó khăn

Hiên Viên Tây Thành ảm đạm cười, ngón tay lại hướng tới bên hông hắn kéo xiêm y xuống. Ngay cả quần trong của Đoạn Thuấn Kiệt cũng bị kéo xuống, hoàn toàn lỏa thể nửa người dưới.

Dị thường mềm mại mặc cho Hiên Viên tách hai chân mình ra, Đoạn Thuấn Kiệt trầm mặc nhìn ngón tay linh hoạt thuần thục thâm nhập vào thân thể, chính mính cố gắng khống chế kích động, ngoài ý lại muốn phát hiện bản thân tựa hồ so với ngày xưa còn càng mãnh liệt thêm.

Có chút sợ hãi không biết làm gì đối với âu yếm mạnh mẽ của Hiên Viên, Đoạn Thuấn Kiệt liều mạng khắc chế chính mình, đến cuối cùng không thể khống chế cơ thể, khó chịu rên rỉ vặn vẹo.

Biểu tình của Hiên Viên Tây Thành lại tựa tiếp phi tiếu, thành thạo trừu sáp chuyển động trong cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, cúi đầu ghé bên tai hắn thì thầm: “Thuấn Kiệt, nếu ta muốn ngươi quên hết chuyện trước kia, cả đời bên cạnh ta, ngươi có đáp ứng ta không?”

Thân thể Đoạn Thuấn Kiệt run rẩy, một tia thống khổ xẹt qua ánh mắt –– có thể bên cạnh Hiên Viên là một giấc mộng tối ngọt ngào, nhưng mà giấc mộng đó không bao giờ thành hiện thực được.

Chậm rãi lắc lắc đầu, hắn đã không còn thể nào khống chế khoái cảm trong cơ thể, thanh âm bắt đầu trở nên nhỏ dần: “Không. . . . . . . . .sẽ không. . . . .Ngươi giết phụ thân. . . . . . . Còn. . . . . .còn có Tư Kì. . . . . . .Ta không có cách nào hận ngươi, nhưng. . . . . .chúng ta cũng không còn có thể. . . . . . .Ách. . . . . . . Cũng không có thể cùng một chỗ.”

Sự thật quả thật đáng buồn như thế. Không tính tới Hiện Viên không thương yêu mình là sự thật, cho dù lưỡng tình tương duyệt, chính mình cũng không có khả năng sống quãng đời còn lại. Đoạn Thuấn Kiệt chính là không thể mặc kệ mọi thứ, làm bộ không quan tâm tới mối thù sát phụ sát muội muội cùng cừu nhân cả đời sống bên nhau.

Có lẽ không có được tình yêu của Hiên Viên là điều may mắn cho chính mình. Nếu có được tình yêu của y, bọn họ cũng phải tách ra, chỉ sợ lúc đó mình còn thống khổ hơn bây giờ vạn lần –– trong nháy mắt bị Hiên Viên mạnh mẽ tiến vào thân thể mình, trong đầu Đoạn Thuấn Kiệt bỗng xẹt qua ý niệm như thế trong đầu.

Đau đớn như thế cũng không giảm được khoái cảm đang dâng lên, lí trí Đoạn Thuấn Kiệt dần hỗn loạn. Hiên Viên Tây Thành làm cho hắn đau đớn như thế cũng không giảm được khoái cảm đang dâng lên, lí trí Đoạn Thuấn Kiệt dần hỗn loạn. Hiên Viên Tây Thành tựa hồ cũng có chút không khống chế được, so với bình thường càng cuồng nhiệt hơn.

“Chậm một chút. . . . . . .Cầu ngươi chậm một chút. . . . . .” Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào không thừa nhận y mang lại khoái cảm cho chính mình, dùng thanh âm nghẹn ngào mà cầu xin.

Hiên Viên Tây Thành tựa hồ không nghe lời cầu xin của hắn, vẫn tận tình va chạm, ngay lúc Đoạn Thuấn Kiệt sắp đến cao trào, Hiên Viên bỗng nhiên cởi vạt áo hắn ra.

“Không cần!” Đoạn Thuấn Kiệt kêu thảm một tiếng, dùng một tay che lại trước ngực mình, nhưng lại phát hiện đồng tử của Hiên Viên co rút một chút.

“Không cần! Không nên nhìn! Cầu ngươi đừng nhìn!!” Nước mắt cơ hồ không khống chế được mà tuôn chảy, trong cơ thể cảm nhận được một luồng nhiệt khí –– Hiên Viên Tây Thành trong thân thế hắn mà bắn tinh.

Nhưng tựa hồ không có ý muốn rút ra khỏi cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt, mà lại đem Đoạn Thuấn Kiệt đặt bên cạnh mình, làm cho vết thương trên ngực hắn lộ rõ ràng dưới ánh đèn –– vết thương này là do chủy thủ gây ra, cơ hồ như muốn khắc sâu vào da thịt, vết sẹo này mới có cũ có, tựa hồ không phải do một lần gây ra, lần lượt tạo thành chữ:

Tây Thành

Trừ bỏ Đoạn Thuấn Kiệt, không có người thứ hai sẽ khắc tên của y lên người.

“Đứa ngốc. . . . . . .Ngươi là đứa ngốc. . . . . . Vì cái gì lại ngốc như vậy?” Biểu tình bây giờ của Hiên Viên Tây Thành là biểu tình mà Đoạn Thuấn Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy, mê hoặc cùng hỗn loạn. Y lầm bầm như lời nỉ non, bỗng nhiên kéo Đoạn Thuấn Kiệt đối mặt với chính mình.

“Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi nhìn cho rõ! Ta là nam nhân, hơn nữa là nam nhân không hề thương ngươi! Lừa tình cảm cùng thân thể của ngươi, là người đã giết phụ thân cùng muội muội ngươi, vì cớ gì ngươi còn khắc tên ta trên người? Ngươi điên rồi!”

Không thể trực tiếp đối diện với lời trách cứ của Hiên Viên, Đoạn Thuấn Kiệt thống khổ suy nghĩ. Lời Hiên Viên hắn không nắm rõ, chính là từ khi rời đi, mỗi đêm hắn đều thống khổ không thể nào ngủ được, cái loại thống khổ này chỉ có thể tùy tiện cầm thủy thủ đâm vào ngực mới giảm bớt được chút ít (yêu cầu các bạn nhỏ đừng làm theo nha ^^)

Chính hắn cũng không biết vì cái gì lại khắc thành tên của Hiên Viên, vô số lần hoài nghi mình điên rồi, nhưng mà nghĩ đến Hiên Viên đã đem đến cho hắn bao tuyệt vọng cùng đau khổ thấu xương mới biết mình còn thanh tỉnh.

Trong nháy mắt đau xót khi bị vạch trần trước mặt Hiên Viên, tựa hồ đem tự tôn cuối cùng của hắn vạch trần ra, sắc mặt hắn trách bệch, cứng ngắc chờ đợi lời nói ác độc cười nhạo của Hiên Viên.

“Đứa ngốc. . . . . . Ngươi là đứa ngốc. . . . . .”

Nhưng mà Hiên Viên không giống bình thường nói ra lời chói tai, chính là chỉ thở dài thốt ra một câu, lập tức hôn xuống nhủ hoa bên trái.

Cảm giác đầu lưỡi y như có ý định khiêu khích chính mình, lại như ngòi bút tung hoành khắp nơi, Đoạn Thuấn Kiệt cơ hồ không khống chế được chính mình mà cương lên, đồng thời cảm giác được hạ thân của Hiên Viên trong thân thể mình cũng lớn hơn.

“A. . . . . . .” Cảm giác được tay của Hiên Viên xoa phía dưới của mình, Đoạn Thuấn Kiệt nháy mắt không không chế được mà đạt tới cao trào, lại bị ngón tay linh hoạt xâm nhập, cảm giác nội bích non mềm phía sau bị Hiên Viên bắt đầu trừu sáp, phân thân đột nhiên bị búng một cái làm cho khoái cảm trong cơ thể tuôn trào, làm hắn không thể khống chế được mà rên rỉ.

“Gọi ta, gọi tên ta! Nhanh lên!” Hiên Viên tựa hồ so với xưa càng thêm hưng phấn, buông tha nhũ hoa lại dùng sức hôn hắn, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt hít thở không thông. Bị đầu lưỡi của Hiên Viên quấy phá, hắn chỉ cảm thấy nước bọt không thể nuốt xuống chảy dọc theo đường cổ, lại bị Hiên Viên lấy tay lau đi.

“. . . . . . Tây Thành, ta yêu ngươi!” Rốt cục Hiên Viên cũng buông ra, hắn giãy dụa nói. Nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, đây là lần đầu hắn khóc trước mặt Hiên Viên, tuy rằng biết bọn họ nhất định không thể nào gần nhau, nhưng sử dụng phương thức này mà rời đi hồng trần hắn cảm thấy phi thường hạnh phúc.

“Ta biết.” Hiên Viên trầm giọng đáp, thanh âm bởi vì dục vọng mà khàn khàn. Y bắt đầu dùng sức ở dưới khố hạ rong đuổi, càng dùng sức va chạm vào nơi sâu nhất của Đoạn Thuấn Kiệt, làm cho hắn không thể không chế được khoái cảm mà không ngừng run rẩy rên rỉ khóc.

Hai người đắm chìm trong cực hạn cuồng yêu nên hoàn toàn không phát hiện có người đến.

“Phu quân, đêm đã khuya, như thế nào còn chưa ngủ. . . . . . . Trời ạ. . . . . . . .” Mỹ nhân phục sức hoa lệ mỉm cười đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng trước mắt liền hét lên.

Trong ánh mắt y chỉ còn đối phương đến khi tiếng hét làm cho hai người giật mình bừng tỉnh, Hiên Viên ngẩng đầu lên thấy bóng dáng thê tử, muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện xiêm y trên người chỉ còn một nửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.