Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 171: Chương 171: Chương 172




Đôi ngươi trong vắt như nước hồ thu đảo nhẹ, ánh mắt lạnh lùng thấu triệt của Vô Song công tử lướt qua người Trương Tẫn Nhai, nhàn nhạt nói: “Vi sư năm lần bảy lượt dặn dò ngươi phải ngoan ngoãn ở lại tiểu lâu Hoàng thành, lời của vi sư, ngươi xem là gió thoảng qua tai có phải không?”

Tiêu rồi, công tử quả nhiên là nổi giận.

Trương đồng học định giở chiêu nũng nịu xoa dịu công tử để qua truông: “Công tử, Tẫn Nhai nhớ người mà…”

“Tiếu mỗ có việc phải cùng các vị đại nhân thương lượng. Vân Hỏa, sai người đưa Tẫn Nhai trở về kinh.”

“Dạ, công tử!” – Vân Hỏa là mẫu người hành động, lúc nào cũng luôn trong tư thế sẵn sàng phục mệnh, ngay lập tức tóm lấy Trương tiểu bằng hữu lôi ra ngoài!

“Công tử, con mới vừa tới mà…. Ơiiii… Công tử, sau này đồ nhi không dám vậy nữa mà!! … Công tử… Công tử ơiiiiiiiiiii!”

Mặc kệ Trương Tẫn Nhai luôn mồm kêu réo thảm thiết, nhưng Vân Hỏa thiết diện vô tư vẫn một mực giả điếc không thèm nghe, tha cậu nhóc đang giãy đành đạch càng lúc càng xa.

Mà, từ đầu đến cuối, Vô Song công tử hoàn toàn không tỏ ra dù chỉ một mảy may mềm lòng muốn giữ lại.

Những kẻ đi theo chứng kiến hết thảy đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhận xét: công tử đúng là nghiêm sư, rất biết dạy dỗ học trò.

Lý Sinh Hổ dè dặt nói: “Công tử, như vậy phải chăng không được hay lắm?”

Đôi mắt thăm thẳm sâu không thấy đáy của Vô Song công tử nhàn nhạt liếc sang.

Lão Lý lạnh sống lưng, vội vàng tát nước theo mưa (1): “Hạ quan cái gì cũng chưa nói.”

“Khốn kiếp! Tên khốn kiếp nhà ngươi mau thả ta ra! Đừng tưởng ngươi là Bát thập tứ vân kỵ là ta ngán nha! Đừng tưởng võ công ngươi cao cường là lợi hại hơn ta nha!”

“Ta không muốn về kinh! Ta phải gặp công tử… Ta phải gặp Tiểu hầu gia…”

Vân Hỏa mặt không biểu cảm, đính chính: “Là Bệ hạ!”

“Như nhau cả!” – Bạn nhỏ Trương giương mồm oa oa khóc rống lên, “Công tử lúc trước có thế đâu! Công tử thay đổi rồi! Công tử rõ ràng muốn đuổi Tẫn Nhai đi…”

“Công tử hết thương Tẫn Nhai rồi… Tẫn Nhai lớn rồi, công tử không cần Tẫn Nhai nữa!!...”

Ma âm xé thủng màng nhĩ, đâm thấu tới điện Linh Tiêu.

Vân Hỏa cuống cuồng bịt miệng cậu nhóc lại, nhưng đã quá muộn. Tất cả đều đã nương theo gió thổi trực tiếp vào tai mọi người!

“Khhhh!...” – Cơn ho kịch liệt xông thẳng lên cổ họng Tiếu Khuynh Vũ, y vô thức dùng tay che miệng lại, cố gắng không cho tiếng ho của mình thoát ra, đồng thời xoay luân y.

Hết thảy mọi người đều vờ câm giả điếc, làm ra vẻ điềm nhiên như không.

Bởi vì Vô Song công tử đưa lưng về phía bọn họ, nên Lý Sinh Hổ không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt y.

Chỉ có cảm giác rằng, bóng lưng của công tử, sao lại thê lương như vậy.

Vân Hỏa vung tay điểm vào Á huyệt cho Trương Tẫn Nhai im miệng lại, khoảnh khắc đưa cậu bé ra xe ngựa về kinh, Vân Hỏa nhẹ nhàng thành khẩn nói với Tẫn Nhai vẫn đang hoa tay múa chân giãy giụa tức tối: “Công tử không thay đổi, người vẫn yêu thương ngươi.”

“Chỉ là hiện tại, người không thể giữ ngươi ở lại, sau này ngươi sẽ rõ.”

Một câu cuối cùng: “Tẫn Nhai, ngươi vẫn còn nhỏ lắm.”

Trương Tẫn Nhai đột ngột giật phắt đầu lên!

Mắt lom lom đang định dò ra ý tứ gì đó trên mặt Vân Hỏa, nhưng đành chịu vì xe ngựa đã rục rịch chuyển động, đưa Trương Tẫn Nhai cùng với bao nhiêu nghi hoặc ngổn ngang không lời giải đáp trở lại Hoàng thành Đại Khuynh.

Rất lâu về sau này, mỗi khi hồi tưởng chuyện cũ, Trương Tẫn Nhai mặc dù đã trở thành nhất đại tông sư thiên hạ ngưỡng vọng vẫn thất thần ngây dại, lập tức lệ nóng tràn mi.

Bởi vì trong lúc vô tâm, chính mình đã làm tổn thương đến người yêu thương mình nhất trên đời này.

Nếu như, thời gian có thể quay ngược trở lại, Trương Tẫn Nhai nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời công tử, không làm cho người phải nổi giận, không hại cho người phải thương tâm, sẽ làm mọi cách để người được vui vẻ, cao hứng, hài lòng.

Tẫn Nhai nhất định sẽ siêng năng nỗ lực, làm cho công tử cảm thấy tự hào, sẽ không đợi đến lúc công tử thúc ép mới uể oải lật ra vài trang sách ngâm nga lấy lệ.

Mà, khi Tẫn Nhai tề danh thiên hạ, nườm nượp người theo, đáng để cho công tử vì mình mà kiêu hãnh, mà vui mừng, mà hởi lòng hởi dạ, thì người, đã sớm không còn trên đời nữa.

Người vĩnh viễn không được nhìn thấy ngày Tẫn Nhai thành tài.

Suốt đời đeo đẳng mình, chính là sự day dứt cùng hối hận, không tài nào gột rửa được.

Con người, chung quy đều giống nhau. Sau khi đã đánh mất điều gì, mới thấm thía dày vò bản thân, nếu biết như vậy, thà rằng không làm.

Nhưng mà, thời gian có bao giờ trôi ngược.

Con người, có bao giờ biết được tương lai.

“Công tử, Bệ hạ sao rồi?” – Lý Sinh Hổ nhíu mày lo lắng hỏi.

Vô Song công tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên: “Dư độc của Bệ hạ vẫn chưa đẩy ra hết, độc tính phát tác nên mới hôn mê bất tỉnh. Tiếu mỗ vừa sắc thuốc vừa châm cứu để chữa trị tận gốc cho Bệ hạ, tin rằng không bao lâu nữa người sẽ tỉnh lại.”

“Công tử đã nói như vậy, mạt tướng vô cùng yên tâm! Thích quân sư nhờ lão Lý chuyển lời, bảo rằng thời gian này đã phải liên lụy làm khổ công tử rồi.”

Vô Song công tử một chút cũng không nghĩ việc mình làm lại cần người khác cảm kích, thản nhiên đáp lại một câu: “Là bổn phận của Tiếu mỗ mà.”

Lão Lý rất hiểu tính tình của công tử, cũng không tiếp tục nói gì thêm.

Có đôi khi, sự cảm kích chỉ cần ghi khắc trong lòng không nói ra, cũng đủ.

Sáng sớm ngày thứ hai tính từ lúc Lý Sinh Hổ thống lĩnh Bát Phương quân trở về Bát Phương thành, Phương Quân Càn rốt cuộc cũng hồi tỉnh. Hết thảy quan viên Bát Phương thành từ lớn đến nhỏ ai nấy đều đến soái trướng của Hoàn Vũ đế thỉnh an thăm hỏi, hiện trường nhất thời ồn ào như chợ vỡ.

Vân Hỏa hấp ta hấp tấp xông đến chỗ Tiếu Khuynh Vũ: “Công tử, Bệ hạ tỉnh rồi!”

Tiếu Khuynh Vũ đang luyện thư pháp.

Thật khó lòng tưởng tượng, một người không nhìn thấy gì lại có thể hạ xuống từng nét chữ tiêu sái phóng khoáng và tinh tế đẹp mắt đến như vậy, khoảng cách giữa các con chữ quả thực, hệt như được dùng thước mà căn ke tỉ mỉ.

Nghe vậy, Tiếu Khuynh Vũ chỉ nhẹ nhàng gác bút, khẽ khàng gật đầu tỏ ý đã biết.

Bên ngoài hỉ hoan náo nhiệt như vậy, thử hỏi làm sao Vô Song công tử không hay?

Hắn đã tỉnh rồi.

Mình cũng đến lúc phải đi thôi.

Tiếng thì thầm dường như là độc thoại: “Từ đây đến soái trướng, phải đi ba mươi trượng ba thước, xuyên qua một hành lang, rẽ ngoặt ở ba góc… Từ cửa soái trướng đến giường của hắn, khoảng bảy thước sáu tấc, chếch qua một bức bình phong…”

“Đoạn đường này, đã từng đi qua nghìn vạn lần, luyện tập nghìn vạn lần như vậy, Tiếu mỗ dù nhắm mắt vẫn có thể tới nơi…”

“Đi gặp hắn rồi, biểu hiện như thế nào, nói những câu gì, ngay cả mỗi động tác nhỏ, Tiếu mỗ đều nhiều lần cân nhắc, không hề sơ hở.”

“Không hề có ai phát hiện Tiếu mỗ đã chẳng còn nhìn thấy gì…”

Y ngẩng đầu lên, sóng mắt trong veo tựa như mặt hồ phẳng lặng in bóng một vầng trăng, sáng ngời diễm tuyệt, dịu dàng dát ánh bạc xuống nơi nơi.

“Chúng ta đã lừa gạt hết thảy mọi người, bây giờ, lại đến lừa gạt hắn.”

---oOo---

(1) Nguyên văn: Kiến phong sử đà (见风使舵): Thấy gió đến thì bẻ lái thuyền tránh gió.

Đại ý: ứng phó, lấp liếm cho qua chuyện.

Thành ngữ Việt Nam cũng có câu ‘Tát nước theo mưa’ có ý nghĩa gần tương tự nên tôi dùng luôn vào bản edit cho dễ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.