Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 187: Chương 187: Chương 188




Nghị Phi Triết đương nhiên biết Phương Giản Huệ là ai.

Nếu hỏi trên đời này ai là kẻ căm hận Tuyệt thế song kiêu nhất, câu trả lời tuyệt đối chính xác không cần nghi ngờ gì chính là Phương Giản Huệ.

Nguyên là Thái tử Đại Khánh tiền triều, tất nhiên Phương Giản Huệ nắm rõ như lòng bàn tay rất nhiều chuyện thâm cung bí sử của Hoàng thất. Mà những chuyện đó đối với Nghị Phi Triết mà nói, rành rành ngay cả nghìn vàng cũng khó mà cầu được, thậm chí có khi là tin tức tuyệt mật đủ để dồn Tuyệt thế song kiêu vào chỗ chết chứ chẳng chơi.

“Kẻ tàn phế Tiếu Khuynh Vũ là do người đàn bà điên kia sinh ra, Phụ hoàng thương tình giữ cho y một mạng y mới sống được tới ngày nay! Y đã không biết báo đáp ân tình thì thôi, lại còn cấu kết với Phương Quân Càn mưu đồ làm loạn sát quân thí phụ, đảo lộn triều cương, hãm hại bổn cung … Hại bổn cung đến nỗi… hoảng hốt như chó nhà có đám…” – Tròng mắt sưng đỏ, nước mắt cũng theo khóe mắt lã chã rơi xuống.

Thù giết cha diệt quốc, chưa chết chưa thôi.

Nghị Phi Triết không ngớt cảm thông: “Thái tử điện hạ đại khái chắc cũng nghe nói, trận này Liêu Minh của ta đại bại, Phương Quân Càn chẳng những giết chết mấy chục vạn tướng sĩ, mà lại còn bắt Trẫm không thể không cắt đất bồi thường, đáp ứng điều ước hòa đàm. Mỗi đại nhục đại sỉ này, Nghị Phi Triết ta ngày nào còn sống, một khắc cũng không thể quên được.”

Chuyện đã vào chủ đề chung, hai người chẳng mấy chốc bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Phương Giản Huệ nốc ừng ực mấy chén liền, tự dưng nhiều lời hơn hẳn: “Chẳng giấu gì Nghị quốc chủ, bổn cung có biết một mật đạo từ bên ngoài Hoàng thành dẫn thẳng vào Ngự hoa viên trong Hoàng cung…”

Nghị Phi Triết cả kinh: “Có chuyện đó sao!?”

“Bổn cung nào dám lừa gạt ngài chứ? Mật đạo này là do Vũ Tông hoàng đế khai quốc của Đại Khánh bí mật xây dựng, chỉ có lịch đại Hoàng đế cùng Thái tử chính thống cho đích thân Hoàng đế ngự phong mới biết được mà thôi.”

Đôi mắt Nghị Phi Triết lóe sáng, phi thường kềm chế kích động: “Chẳng lẽ… ngay cả Vô Song công tử cũng không biết?”

“Phụ hoàng chỉ nói ột mình bổn cung biết, đừng thấy Phụ hoàng ngoài mặt đối xử rất tốt với Tiếu Khuynh Vũ, nào là phong quan nào là ban thưởng, kỳ thực Phụ hoàng căn bản không hề tín nhiệm kẻ tàn phế đó, đối với y đầy nghi kỵ! Trong lòng Phụ hoàng bổn cung mới chính là người kế thừa Hoàng vị chính thống!”

“Nếu không phải tại Phụ hoàng lúc ngặt nghèo bị Bát Phương quân ép thoái vị cũng không chịu theo mật đạo tẩu thoát, thì Đại Khánh này làm gì đến lượt Phương Quân Càn thao túng trong tay!”

Nghị Phi Triết nghe vậy nhấp rượu nhủ thầm: Phương Gia Duệ kia dù có thối nát đến đâu đi nữa, thì vẫn có được tôn nghiêm cùng phong độ của đế vương một nước, ít nhất cũng gấp mười gấp trăm lần so với đứa con bất tài vô dụng này của lão.

“Nếu vậy, chẳng hay Thái tử điện hạ có đồng ý giúp Liêu Minh ta một tay chăng, nếu giết chết được Tiếu Khuynh Vũ, thì Liêu Minh ta tất nhiên sẽ dốc hết sức giúp đỡ Thái tử lật đổ Hoàn Vũ đế, khôi phục Hoàng vị.”

Điều kiện quá sức hấp dẫn, tựa như hương vị mê hoặc của thuốc phiện chậm rãi lan tỏa, kích thích.

Phương Giản Huệ sáng mắt: “Lời này là thật?”

Nghị Phi Triết nhếch cười thay cho lời xác nhận.

Phương Giản Huệ đã sớm bị dục vọng khiến ụ mẫm đi rồi.

Hai tên đồng thời nâng chén. Vậy là, một liên minh ma quỷ đã thuận lợi hình thành.

Huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Tiếu Khuynh Vũ, cũng là kẻ duy nhất trên đời này cùng chảy một dòng máu với y, đã không hề do dự mà bán rẻ y như thế.

Phương Giản Huệ lúc này căn bản chưa hề nghĩ, rằng mình có tư cách gì cùng với chủ nhân một nước người ta thương thảo điều kiện.

Gã căn bản cũng chưa hề nghĩ, rằng việc làm này của mình, sẽ mang đến cho Đại Khuynh một tai kiếp cùng tổn thất khủng khiếp vô pháp vãn hồi.

“Phải rồi Thái tử điện hạ, chẳng hay ngài có từng nghe qua người này không?” – Nghị Phi Triết hơi né người sang bên, sau lưng liền hiện ra một thân người trùm kín trong y phục màu xám tro.

Dáng người kẻ ấy cao, gầy, tà đạo mà thần bí. Tùy tùng bên cạnh Nghị Phi Triết không ai lạ gì người này, có điều chưa từng có ai thấy được bộ mặt thật của hắn.

Phương Giản Huệ kinh ngạc, lom lom nhìn chằm chằm người ấy, nhỏ giọng hỏi dò: “Nghị quốc chủ, vị này là…?”

Nghị Phi Triết kiên nhẫn giới thiệu: “Thái tử điện hạ ở trong cung đã lâu, nhiều khi không có dịp được nghe đại danh của Dư Nguyệt tiên sinh đây thôi, chứ bất quá, trên giang hồ, uy danh ‘Bách độc lang quân’ có thể khiến con nít nín khe như ve sầu mùa đông còn người lớn thì kinh hồn lạc phách đó.”

Phương Giản Huệ rối rít cung tay: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Thấy bộ dạng lạnh nhạt hờ hững của Dư Nguyệt, Nghị Phi Triết sâu xa hàm ý: “Phương huynh đây vốn là Thái tử chí tôn, cha hiền con hiếu, chỉ vì Tiếu Khuynh Vũ mà nước mất nhà tan, cùng đường tuyệt lộ…”

“Lại là Tiếu Khuynh Vũ!” – Dư Nguyệt không ngớt căm phẫn, ngay lập tức nảy sinh hảo ý đồng bệnh tương lân với Phương Giản Huệ chung một kẻ thù.

Trong mắt hắn, chỉ cần là kẻ thù của Tiếu Khuynh Vũ thì chính là bằng hữu của mình.

Nghị Phi Triết cười nói: “Dư tiên sinh xuất thân từ Thảo dược thế gia Dư gia, sở trường điều chế độc dược đến đại la kim tiên cũng phải bó tay không có cách giải. Dư tiên sinh, không biết độc dược của ngài đã điều chế đến đâu rồi?”

Dư Nguyệt cong lên khóe môi mỏng dính bạc phếch: “Đa tạ Nghị quốc chủ đã không tiếc cung cấp rất nhiều thảo dược quý hiếm, nếu không Dư Nguyệt ta dù có lòng cũng dành vô lực mà thôi.”

Nghị Phi Triết nôn nóng: “Nói như vậy có nghĩa là đã hoàn thành!”

Gật gật đầu, họ Dư chậm rãi lấy từ trong ngực một chiếc bình sứ nhỏ chạm khắc tinh tế, bề ngoài bóng loáng, sáng lóa nhức mắt.

Cả bọn ai nấy đều hồi hộp nín thở. Nào ai tưởng tượng được, thiên hạ đệ nhất độc vật lúc này đang ngoan ngoãn ở yên trong chiếc bình nhỏ xíu vô hại ấy.

Nghị Phi Triết nghe được sự run rẩy trong lời nói của mình: “Đây chính là thuốc độc ‘Kiến huyết phong hầu’?”

Dư Nguyệt cười lạnh: “‘Kiến huyết phong hầu’ làm thế nào vừa đẹp yêu mị vừa độc tàn khốc, vừa dịu dàng uyển chuyển vừa lạnh lùng băng giá xứng đáng với tên gọi của chất độc này chứ?”

Giọng cười chợt trở nên buồn thảm: “Thứ này so ra còn độc hơn ba phần, những kẻ thử độc suốt một tháng nay hết thảy đều đau đớn thống khổ sống không bằng chết, trừ phi tắt thở, bằng không sẽ đau khổ như giòi bọ phá cốt đục xương, triền miên dai dẳng không dứt, cũng tựa một chữ ‘tình’, mộng hồn ngày đêm lởn vởn không tan, đến chết mới thôi. Vì vậy, Dư Nguyệt mới đặt cho loại độc này tên gọi là ‘Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền’.”

Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến.

Một người đàn ông, nhất là một người đàn ông tuổi trẻ chưa đủ vững vàng, nếu trên người không có một thứ khí thế sát phạt liều lĩnh ngang tàng, tung hoành bồn bể, chung quy, sẽ là một niềm nuối tiếc.

Phương Quân Càn hoàn toàn không có sự nuối tiếc ấy.

Gần hai mươi bốn tuổi, xốc màn loạn thế, bức cung đăng cơ, kiến lập phồn hoa. Tiện tay quét sạch dư nghiệt, thu phục quốc thổ, chiến Bắc chinh Nam, chưa từng thất bại.

Lần này thảo phạt Liêu Minh, đồng thời cưỡng bức quốc chủ Liêu Minh cống nạp ba mươi vạn lượng hoàng kim, cộng thêm năm tòa thành.

Có thể nói là, thu hoạch vạn bội, đại chinh toàn thắng.

Trong yến tiệc mừng công, đại trướng đèn đuốc huy hoàng xán lạn. Dưới ánh đuốc, diện mạo quân thần hiện lên ai nấy đều rạng rỡ tươi cười. Rượu quý đổ tràn, hương rượu tinh khiết nồng nàn tỏa lan, chén tiếp chén, chung nối chung, đong đưa nghiêng ngả, ngửa cổ uống cạn, thống khoái cắt cổ nạo xương, đầm đìa nhễ nhại.

Tướng lĩnh Đại Khuynh hết cạn chén lại nâng ly, ai nấy cũng nhiệt tình uống đến say mềm. Thân là mũi tên tiên phong chỉ huy đại quân, Hoàn Vũ đế lại càng bị chúng nhân chuốc rượu đến thất điên bát đảo, đã sớm lui trở về soái trướng.

Thích Vô Ưu thân là quan văn, thư sinh bạch diện, vô hình trung may mắn thoát nạn, không mấy tướng lĩnh có hứng thú kính rượu hắn, cho nên Thích quân sư của chúng ta rất lấy làm tức tối, hét om sòm: “Khinh thường ta là tên thư sinh mọt sách chứ các ngươi có tốt lành gì hả!”

Tiệc rượu ngả nghiêng kéo dài đến tận giờ Dần, trong trướng hết thảy đều say xỉn nằm la liệt.

Kẻ duy nhất còn tỉnh táo là Thích Vô Ưu liếc nhìn đống bừa bộn ngổn ngang, không thôi cười khổ: Nếu ngay lúc này mà Liêu Minh thừa cơ đột nhập, không chừng Bát Phương quân bị diệt không còn một mống…

Vén màn trướng, Thích Vô Ưu định ra bên ngoài hít thở không khí trong lành, chợt từ phía chuồng ngựa vọng đến tiếng ngựa hí cao vút.

Kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Hoàn Vũ đế phóng lên lưng ngựa chuẩn bị rời khỏi đại doanh.

Thích Vô Ưu tức khắc tỉnh ngủ: “Bệ… Bệ hạ?!”

Hoàn Vũ đế ngừng lại, bị thủ hạ lật tẩy, hắn không khỏi có chút ngượng ngùng: “Là Thích quân sư sao, sao giờ này còn chưa đi ngủ?”

Nhìn ánh mắt hắn sáng trong, tư duy mẫn tiệp, nào có nửa điểm hơi rượu còn vương?

“Bệ hạ, người không phải đã uống say rồi ư?”

Phương Quân Càn tiêu sái nhún vai: “Chư vị uống là mỹ tửu, còn Trẫm uống chỉ là nước lã, làm thế nào say được.”

Thì ra là vậy, thật ra đã có toan tính từ trước rồi.

Thích Vô Ưu tươi cười nói: “Vậy bây giờ Bệ hạ muốn đi đâu?”

“Trẫm đi trước một bước trở về Hoàng thành, đại quân phải nhờ đến Thích quân sư nhọc công chiếu cố rồi.” – Khi nói như thế, hắn vẽ ra một bộ dạng buông tay mặc kệ đến là vô lại, khiến người ta khóc không nổi cười cũng không xong.

Thừa biết là hắn nhớ nhung vị bạch y công tử kia, Thích Vô Ưu cũng không nỡ làm khó dễ: “Trận chiến này xong, Liêu Minh sẽ khó lòng còn sức uy hiếp quá mạnh ở phương Nam Đại Khuynh ta nữa, Bệ hạ cùng công tử đã có thể được phút thanh nhàn, dưỡng thần tu tức rồi.”

Chỉ là, Thích Vô Ưu đến giờ phút này vẫn không biết rằng…

Trên thế gian, có một loài chim không chân, cả đời nó chỉ có thể không ngừng giương cánh lao về phía trước. Mệt mỏi, ngủ trong mây, chán chường, mơ trong gió.

Cả một đời chỉ có duy nhất một cơ hội chạm vào mặt đất, đó chính là… gục chết.

Tiếu Khuynh Vũ chính là loài chim ấy.

Phương Quân Càn, cũng vậy.

Hoàn Vũ đế miên man dõi về phía núi xa chập chùng.

Dưới bầu trời tranh tối tranh sáng, núi non hiện lên một màu xám tro, sương mù nặng buông, tựa một bức màn mờ mờ trăng trắng ngăn cách không gian, chỉ còn lại những chóp đỉnh nhọn hoắt thâm thâm vạch lên nền trời.

Giang sơn mờ ảo, mà trang nghiêm.

Đôi mắt đen thẳm chậm rãi trôi vào khoảng không sâu vô tận, một đêm muộn yên tĩnh, trống trải vô cùng.

Phương Quân Càn đăm đăm nhìn sao Mai nhấp nháy trên màn trời đen thẫm, nói như chỉ đủ ình nghe: “Mong sao thế sự ổn định, tháng năm yên bình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.