Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 28: Chương 28: Chương 29




“Lão Lý, ngươi thấy tiểu tử kia có thể tin tưởng được không vậy?” – Cổ Mục Kỳ gãi cằm.

Lý Sinh Hổ vừa nghe nhắc tới thì nổi xung: “Y hả? Lạy trời, chỉ cần y không làm gì liên lụy tới Bát Phương quân thì ta đã cảm ơn trời đất rồi!”

Lão tướng Thái Nham cũng góp chuyện, ngữ khí có vẻ cẩn trọng từng trải: “Tiểu hầu gia làm vậy quả thật có chút không thỏa đáng, nhưng tất có lý do, chúng ta cần suy nghĩ kỹ rồi hãy bàn!”

“Bàn… bàn cái con khỉ!? (1) – Cao Dậu nóng nảy văng tục, “Chờ các ngươi suy tính bàn bạc cho kỹ thì cuối cùng gà trống cũng biết đẻ trứng! Cả Bát Phương Thành này cũng phải đổi họ hết luôn!”

“Lão Cao, bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói, ngươi nóng nảy vậy thì được ích gì?” – Cổ Mục Kỳ cuống quít can ngăn, “Nói nhỏ một chút, cẩn thận kẻo Hầu gia nghe thấy…”

Sau chuyện lần trước, xem ra Cổ Mục Kỳ thật sự rất khiếp Phương tiểu hầu gia.

“Không thể để tiểu tử kia tự tung tự tác, làm xằng làm bậy được. Chúng ta phải nghĩ ra cách gì đó, tốt nhất là khiến cho y biết thân biết phận, tự thấy khó xơi mà rút lui trước…”

Du Bân nghe vậy thì hoảng sợ lạnh run cả người: “Lão Cổ, lần này cũng ngươi nữa sao? Làm gì thì làm, đừng có lôi ta vào. Lần trước cũng là ngươi khơi mào cái chủ ý đó, suýt nữa hại chết người ta rồi.”

Lý Sinh Hổ liếc mắt khinh thường: “Coi ngươi kìa… thật là… chỉ biết co ro cúm rúm… Lão Cổ, ngươi đã có chủ ý đó, lão tử với ngươi cùng làm là được! Mọi hậu quả lão Lý này gánh hết!”

“Hảo huynh đệ…” – Cổ Mục Kỳ cảm động, “Huynh đệ ta có phúc cùng hưởng, có họa ngươi chịu.”

“Được!” – Mọi người nhất trí giơ ngón giữa.

Cổ Mục Kỳ đằng hắng một tiếng: “Nói tóm lại, lần này chúng ta không thể làm cho Tiểu hầu gia biết mà nổi giận… Để ta nghĩ cách đã…”

Tuy trông vẻ ngoài của Cổ Mục Kỳ thô kệch lỗ mãng, nhưng rõ ràng trong cả bọn, ai cũng phải công nhận ông là kẻ lắm mưu nhiều kế nhất! Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo mà xét được!

“Nghĩ ra rồi! Đêm nay chúng ta trộm lẻn vào lều trại của tiểu tử kia, bí mật khiêng y nhốt bên ngoài quân doanh cả đêm. Tên nhóc này da mỏng thịt mềm, chắc chắn chịu không nổi khổ ải đâu! Ngay sáng mai không cần đuổi y cũng tự mình chạy trốn.”

Mọi người tỏ vẻ lo lắng: “Vạn nhất để Tiểu hầu gia biết thì làm sao?”

“Các ngươi thật là ngốc! Chúng ta hành sự phải làm cho thần không biết quỷ không hay mới được chứ! Mà chuyện mất mặt như vậy, ngươi nghĩ y dám nói ra cho xấu hổ thêm sao? Còn không ngậm bồ hòn làm ngọt mới lạ.”

“Cao kế! Thật là cao kế!” – Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, tấm tắc khen ngợi.

“Cứ vậy mà làm đi!”

“Khuynh Vũ, đêm nay phiền huynh nghỉ tạm ở đây vậy!” – Phương Quân Càn đưa Tiếu Khuynh Vũ đến một cái lều trại nằm biệt lập, “Nơi này tiếp đón không được chu đáo, thiệt thòi cho Khuynh Vũ rồi!”

Không biết tự lúc nào, nghe cái miệng rõ ràng là vô liêm sỉ kia gọi thẳng thừng hai chữ ‘Khuynh Vũ’, trong lòng y cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa…

“Ở đây rất sạch sẽ mà!” – Trước những tình cảnh như vậy, Tiếu Khuynh Vũ vẫn một mực ôn hòa, không hề tỏ ra bực bội.

Trương Tẫn Nhai đã sớm bước vào trong, nhanh nhẹn trải giường trải chiếu, lấy chăn gối từ trong hành lý ra sắp đặt cẩn thận.

Phương tiểu hầu gia áy náy nói: “Bảy mươi vạn đại quân đóng ở đây, Bát Phương Thành lúc này lương thực khan hiếm quá…”

“Ta không ngại.” – Tiếu Khuynh Vũ đã chuẩn bị đi ngủ, “Tiểu hầu gia nếu không còn gì quan trọng thì mau về nghỉ ngơi đi. Tiếu mỗ hôm nay đường xa nên hơi mệt mỏi, muốn sớm đi ngủ. Sáng ngày mai còn phải xem quân sĩ thao luyện.”

“Vậy bổn hầu không quấy rầy nữa.” – Phương Quân Càn đã đi ra, chẳng biết nghĩ sao lại vén cửa lều trở vào, “Đúng rồi! Nếu Khuynh Vũ chê nơi này quá nhỏ bé chật chội, thì đến soái trướng cùng ngủ với bổn hầu cũng được. Bổn hầu thực sự rất chờ mong đó!”

Nói xong ha hả cười, có vẻ rất khoái trá, rồi cứ nghênh ngang mà đi, tràng cười hả hê đắc thắng xa dần theo từng bước chân của hắn.

“…”

Trương Tẫn Nhai lấm la lấm lét quan sát sắc diện của công tử nhà mình.

Tiếu Khuynh Vũ mặt trầm lặng như nước đọng ao tù, làm cho người ta không thể đoán ra được trong lòng y thực sự đang nghĩ cái gì. Nhưng mà, với kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ Vô Song công tử, Trương đồng học dám thề độc, lúc này tâm tình của công tử nhà cậu coi như hỏng bét, chớ dại mà khuấy động mặt hồ đang ‘cố’ tĩnh lặng…

Đêm dần khuya, lòng dạ ngổn ngang trăm mối, tinh tú trên cao uể oải tỏa ánh sáng đùng đục, ảm đạm, chênh chếch tàng cây, lộ ra một mảnh trăng lưỡi liềm. Thời khắc thê lương, lòng người phiền muộn…

Trăng khuya tỏa ánh dìu dịu, trải lên Bát Phương Thành đang say ngủ một dải tơ quang mỏng manh, nhàn nhạt. Lòng người thanh tĩnh, suy tư…

Dạ thâm nhân tĩnh (2), bên trong doanh trại Bát Phương Thành hoàn toàn không một tiếng động. Dẫu cho ban ngày hết lòng hết sức cho công tác thủ thành đến mấy thì giờ phút này binh lính ai nấy cũng đều quá mệt mỏi mà đi vào giấc mộng. Bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không hay không biết.

Đột nhiên, từ bên ngoài quân doanh, bốn bóng đen phi thân ra, hành tung bí ẩn, thân ảnh nhanh lẹ, chợt lóe lên rồi biến mất, hướng về phía đại doanh, rồi rón rén từng bước, mò mẫm tìm kiếm.

“Tiểu tử kia ngủ ở đây hả?” – Thanh âm cố tình trầm xuống thật nhỏ, vậy mà cũng phá tan không khí tĩnh lặng của đêm khuya tĩnh mịch.

“Đúng vậy.” – Cả bọn bốn người thập thò bên ngoài lều trại, trộm nhìn vào trong, “Hình như có tới hai bóng người!?”

“Còn có một tên tiểu quỷ nữa!”

“Mẹ nó, tưởng nhà nào cũng ở được chắc!?”

“Đừng nóng vội, đêm nay thể nào cũng có trò vui để xem mà!”

“Được rồi được rồi” – Cổ Mục Kỳ khoát tay tập hợp đồng bọn, “Để đảm bảo kế hoạch thành công trót lọt, chúng ta cần phân nhiệm vụ cho rõ ràng trước đã!”

“Du Bân, ngươi nhát gan, ở lại ngoài này cảnh giới. Chỉ cần một động tĩnh cũng phải làm ám hiệu báo ngay cho bọn ta biết!”

“Lão Lý cùng ta xử lý tiểu tử kia, vào trong đó phải lập tức khống chế y, tuyệt đối không để y có cơ hội mở mồm đánh động!”

Lý Sinh Hổ cười hắc hắc khinh thị: “Y hả? Lão tử một ngón tay cũng đủ giải quyết y rồi!”

“Lão Cao, ngươi phụ trách tên tiểu quỷ, đừng để nhóc con đó làm hư đại sự của chúng ta!”

Cao Dậu khoác lác: “Nếu cả thằng nhóc chưa sạch lông măng mà không giải quyết được, lão Cao ta lập tức thắt cổ tự sát!”

“Được lắm, đếm từ một tới ba, chúng ta cùng lên một lượt!”

“Một… Hai… Ba!”

Trên cao, một đám mây đen kéo đến, che luôn chút ánh sáng yếu ớt còn lại của mảnh trăng con, dường như ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn xem cái cảnh bi hài sắp sửa xảy đến.

Hôm sau, vừa tờ mờ sáng, núi non xa xa vẫn còn chìm trong mờ tối, nền trời chỉ vừa mơ hồ hé sắc ửng hồng, chúng binh lính đã lục tục trở dậy, cười nói nhao nhao, ồn ào chỉnh đốn hàng ngũ, chuẩn bị một ngày thao luyện, mặc kệ gió mưa.

Nhưng ngay lúc đó, trong doanh trại bỗng phát ra những tiếng kinh hô chói lói, giống như quẳng từng hòn đá lớn xuống hồ, cảnh hỗn loạn càng nhanh chóng lan ra khắp nơi, tình hình càng lúc càng có vẻ nghiêm trọng.

Lão tướng Thái Nham vừa rời giường, còn đang mắt nhắm mắt mở, nghe ngoài trướng ồn ào ầm ĩ, trong lòng bực bội định chạy ra xem xét. Không ngờ chưa kịp vén màn, binh sĩ ở đâu đã rầm rập tốc trướng chạy bổ vào trong.

“Thái tướng quân! Không xong rồi!”

Tức giận trừng mắt liếc tên tiểu binh một cái sắc như dao, Thái Nham nhìn tên tiểu tốt đang thở hồng hộc, quát lớn: “Có chuyện gì mà kích động?”

Tên lính nhìn thấy mặt quan trên hầm hầm thì sợ đến thót tim, bặm môi nuốt nước miếng rồi run run nói: “Chẳng biết sao lại vậy, mới sáng anh em ra bãi tập, thì thấy trước cửa lều của vị công tử hôm qua có bốn người bị trói… Bọn họ… bọn họ…”

Tên lính dường như có điểm khó xử, cứ lắp ba lắp bắp mãi, nửa muốn nói, nửa lại không dám, lời cứ chực nhảy ra khỏi miệng lại thụt vào…

Trong lòng Thái Nham bỗng mơ hồ một cảm giác…

Ông ngay lập tức bước nhanh ra khỏi lều, thoăn thoắt đến nơi đang huyên náo. Bất quá xem qua lều trại của Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Còn chưa đến gần, đã nghe âm thanh ầm ĩ la ó, ồn ào náo nhiệt, người chen đông nghẹt, vòng trong vòng ngoài thi nhau bàn tán, chỉ trỏ, cười nói hi ha…

Thái Nham lập tức chen lách qua rừng người để vào trong, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, tức thì toàn thân ngây dại.

Trước cửa lều, có bốn người đồng loạt nằm úp sấp, cả bốn đều bị trói nghiến, trên người không có đến một vết thương nhỏ, miệng bị nhét giẻ, đang nằm lăn ra đất ú ớ những tiếng không rõ nghĩa. Nhìn thấy Thái Nham, nhất thời bốn người đều nước mắt giàn giụa.

Thái Nham thở hắt một hơi lạnh buốt! Lý Sinh Hổ… Cổ Mục Kỳ… Cao Dậu… thậm chí cả kẻ đứng ngoài cảnh giới là Du Bân cũng bị tóm gọn.

Lần này đúng là, một lưới bắt hết!

Ngay giờ phút này, trong lòng Thái Nham chỉ có một cảm giác duy nhất, chính là – may mắn!

Trước nay chưa từng may mắn như vậy!

May mắn mình vẫn còn minh mẫn sáng suốt để không nhập bọn cùng với họ, chứ nếu không, lúc này những kẻ phải nằm rạp ở đây đâu chỉ có bốn… Làm cho bọn họ nhục nhã đến muốn chết, bản lĩnh kẻ này thực sự đáng sợ như thế nào đây…

“A ha, mới sáng sớm đã có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

Sĩ tốt vừa nghe liền tránh ra một đường, Phương tiểu hầu gia thần thanh khí sảng (3) đủng đỉnh tiến vào.

Nhìn thấy trên mặt đất, bốn viên Đại tướng của mình đang nằm chất đống ở đó, Tiểu hầu gia hai mắt sáng rỡ!

“Cảnh này thật hoành tráng! Là sáng kiến của ai vậy?”

---oOo---

(1): câu trong nguyên tác lẽ ra phải là ‘Bàn bạc cái rắm gì!’, là Tiểu Mặc viết như vậy, nhưng tôi ko dám để nguyên lên, đành sửa lại cho nó nhẹ nhàng một chút!

(2): đêm về khuya, mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ.

(3): sáng sớm dậy, tinh thần sảng khoái khỏe khoắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.