Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 32: Chương 32: Chương 33




Vũ phi dùng trủy thủ ám sát Hung Dã Đại Hãn, sau đó nhảy lầu tự vẫn. Tất cả những ai có mặt trên đài quan sát đều thấy Mộ Dung Chiến máu tuôn xối xả, không rõ sống chết ra sao thì tái mét mặt mày, Tấn Dã liên quân nhất thời tay chân luống cuống tê dại, chẳng biết phải làm gì!

Tận dụng thời cơ! Phương Quân Càn nén đau nhảy bật dậy, cắn răng bẻ gãy mũi tên đang găm sâu vào da thịt! Trong người hắn vẫn còn một nửa mũi tên, nhưng hắn bất chấp, vọt mạnh lên lưng ngựa, trực đảo Hoàng long (1)! Miệng hét lớn: “Bát Phương vô địch!!!!”

Binh lính lân cận lập tức bị hành động đầy dũng mãnh gan dạ đó làm cho kinh hồn bạt vía! Sĩ khí chấn hưng mạnh mẽ! Cả Bát Phương quân đồng thanh gầm theo: “Bát Phương vô địch!!!!”

Tấn Dã liên quân mất đi Thống soái, lúng túng như rắn mất đầu, tay chân luống cuống run rẩy như chim sợ cành cong, lại bị Phương Quân Càn thừa cơ cầm đầu Bát Phương quân lao đến đập thẳng vào mặt, địch quân choáng váng hoảng hốt, giẫm đạp lên nhau chạy trốn trối chết.

Trên thành lâu, Tiếu Khuynh Vũ huy động lệnh kỳ, màu sắc lá cờ này đã khác đi, ngay cả động tác phất cờ của y cũng tao nhã mà băng lãnh, điềm nhiên mà dữ dội…

Bát Phương quân nhất nhất hành động theo sự an bài của y, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng nhưng phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, ai nấy phi ngựa như bay đến mục tiêu hạ thủ, ngựa không dừng vó, giặc không ngừng ngả.

Lúc này, cục diện chính xác là một bàn cờ vĩ đại, lấy trời đất làm bàn cờ, lấy binh mã làm quân cờ, đánh cờ cũng tức là thẳng tay chém giết, tranh với nhau không phải niềm vui thắng bại trong cuộc cờ, mà là vận mệnh của cả thiên hạ.

Có thể nói, tài năng chỉ huy của Tiếu Khuynh Vũ đã đạt đến cảnh giới nghệ thuật, một nghệ thuật tao nhã. Cả trận địa rộng lớn, cả Bát Phương quân hùng hậu y đều nhất nhất nắm chặt trong bàn tay, với những ngón tay dài thanh mảnh tú lệ, y lạnh lùng an bài ỗi binh mỗi tốt biến hóa khôn lường, làm cho địch quân nhanh chóng phân rã, dồn bọn chúng vào tử địa tuyệt vọng, vào biển máu diệt vong.

Vũ Yến, nàng ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho quân ta chiến thắng, bình an trở về!

Khánh lịch năm 324, ‘Chấn hùng đại chiến’ miêu tả chiến thắng của Bát Phương quân đã đưa danh tiếng của đội quân này lên vũ đài chiến tranh, gây tiếng vang rất lớn. Trận ấy, Thiên Tấn cùng Hung Dã liên minh, điều động hai trăm vạn đại quân tấn công mạnh mẽ vào Bát Phương Thành, Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ cùng vẻn vẹn bảy mươi vạn tướng sĩ phụng mệnh tử thủ thành trì.

Bất luận xét về góc độ cục diện hay chiến thuật tiến hành chiến tranh, đều không thể hoài nghi, Bát Phương quân với lực lượng ít ỏi hơn đã đạt thắng lợi tuyệt đối.

Lúc này ở Bát Phương Thành, mọi người đổ xô ra đường reo hò vui sướng, hoan hô như sấm động. Mọi nơi mọi chốn, từ binh đến tướng không kịp cởi chiến bào nhuộm đỏ máu, ai nấy đều nhảy nhót mừng vui, mọi người nhìn nhau, vừa vui sướng vừa xúc động, lệ giàn ướt đẫm mặt nam nhi, ôm nhau khóc rống…

Chiến sĩ trong cơn kích động tuôn trào, giật phăng khôi giáp, mình trần ra đường, tay giơ cao quân trang nhuốm máu, tự hào lẫn kiêu hãnh ngời lên trong tiếng hoan hô vang trời dậy đất: “Vạn tuế! Bát Phương vô địch! Vạn tuế!”

Mặc kệ tướng lĩnh hay là binh lính, bất luận quý tộc hay chỉ thường dân, đều chan hòa vui sướng cùng nhau trong niềm vui thắng lợi vô bờ bến, bởi vì, bọn họ đều là con dân Đại Khánh này.

Dù là nam tử hán, nhưng trong nỗi mừng vui khôn xiết, cũng không kềm lòng được mà biểu lộ tình cảm thắm thiết, gặp ai ôm nấy, vòng tay siết chặt, đấm lưng nhau thùm thụp. Từ trước đến nay, phàm là hán tử đã xông pha trận tiền thì không tiếc máu chảy đầu rơi, vậy mà giờ đây, cũng những con người ấy, lệ nóng tuôn trào ướt đẫm vạt áo, nghẹn ngào vỗ vai nhau, hà hởi ngợi ca chúc mừng, tung hô vang dội, dường như trong lồng ngực kia có lửa nóng thiêu đốt, thúc giục bọn họ làm như vậy. Một người cất tiếng, rồi cả Bát Phương Thành tướng sĩ đều không hẹn mà gặp cùng hát rống lên bản quân ca hùng tráng, khí thế chấn động cả trời xanh:

‘Khí phách tràn trề phá tan tiếng giáp khí trên thân nam nhi vô ưu

Hoành đồ thiên hạ non xanh còn đó nước biếc chảy dài

Đao quang kiếm ảnh bất chấp thiên trường địa cửu

Khiến cho huyết vũ tinh phong thiên hôn địa ám cũng trở thành ôn nhu…’

(Trích ca khúc ‘Giang sơn anh hùng’ – Người dịch: Hà Hoa Khứ)

Đây có lẽ là ngày vinh quang nhất của Bát Phương Thành từ trước đến nay! Chỉ vẻn vẹn bảy mươi vạn quân ít ỏi, lại đơn độc ứng chiến không có bất cứ sự trợ giúp nào, vậy mà lực lượng nhỏ bé yếu nhược ấy lại có cái dũng khí đánh lui hai trăm vạn liên quân với binh hùng tướng mạnh, khí thế ngợp trời, Bát Phương quân vì vô số đồng chí đồng đội tử nạn sa trường mà báo thù rửa nhục!

Bọn họ đã dùng chính thân thể, chính xương thịt mình xây dựng nên một phòng tuyến vững vàng cứng rắn như sắt thép, có thừa ương ngạnh ngoan cường. Trước phòng tuyến sừng sững này, hai trăm vạn liên quân Tấn Dã cũng không dễ có cơ hội chọc thủng mà tiến lên, không những vậy, thiết kỵ tinh nhuệ lừng danh bách chiến bách thắng, khí thế ồ ạt như nước lũ Hoàng Hà lại bị đánh bật trở ra, hàng ngũ tan tác, kết cục phải nghiến răng nghiến lợi nuốt thất bại đắng cay.

Ai nói Đại Khánh khiếp nhược? Sau ‘Chấn hùng đại chiến’, uy danh Bát Phương quân cùng Bát Phương Thành ngày càng dương danh thiên hạ, ai nghe thấy cũng phải tái mặt hoảng kinh!

Trong không khí cuồng hoan đó, không thấy bóng dáng Tiếu Khuynh Vũ.

Khi Phương Quân Càn tìm thấy y, y đang lặng lẽ trốn trong lều trại, trên tay, một thanh ám khí sát phạt thiên hạ được y sử dụng làm dao điêu khắc. Mỗi nhát vạt, mỗi nhát khắc dường như có một chút đắn đo, do dự lên thanh gỗ hoàng dương. Thân áo trắng muốt lấm tấm mạt gỗ vụn.

Phương Quân Càn chỉ biết lẳng lặng nhìn cảnh tượng đó, không dám lên tiếng, sợ sẽ quấy nhiễu giây phút yên tĩnh của y. Nếu như trên chiến trường, Vô Song công tử vô cùng bình tĩnh sáng suốt, bày mưu tính kế bách chiến bách thắng, tưởng như vô cảm, thì giờ đây, vào lúc này, trên vẻ mặt trầm tĩnh như nước lặng sóng yên kia cũng không có chút nào thay đổi. Nhưng mà, không rõ vì cái gì, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phương Quân Càn có cảm giác, y đang xúc động muốn rơi lệ…

Nỗi đau của Tiếu Khuynh Vũ, cũng như tình yêu của y, tất cả mọi thứ cảm xúc – đều vĩnh viễn chôn sâu trong tâm khảm, thật chặt, thật sâu, mà thản nhiên đến nhói lòng, như một mạch nước ngầm lặng lẽ chảy trong tim, người khác không thể nào nhìn thấy, chỉ có bản thân y khắc cốt ghi tâm…

Vĩnh viễn không có bất cứ ai biết đến, chạm vào…

Hình dáng bức tượng dần dần lộ ra rõ nét – Một người con gái đoan trang mỹ lệ, búi tóc vấn cao, cung sa (2) tha thướt, trang nhã, đôi mắt đẹp chất chứa thâm tình mênh mang…

“Dường như rất giống Mạc cô nương.” – Phương Quân Càn lúc này mới lên tiếng.

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ thở dài: “Giống thì đã sao? Ngươi đã không bao giờ… không bao giờ trở về nữa…”

Y lẳng lặng cất dao, mở ra ngăn tủ bên cạnh, đem bức tượng Mạc Vũ Yến thả vào. Phương Quân Càn liếc mắt nhìn, trong đó có đến hơn hai mươi bức tượng nhỏ dựng đứng lô nhô, già có trẻ có, xấu có đẹp có, cả vương công quý tộc hay tiểu thương giang hồ, cũng có.

Tiếu Khuynh Vũ nhắm mắt, giấu đi đôi mắt đang tràn ngập bi thương: “Bọn họ, đều là những tử sĩ vì ta mà hy sinh!”

Trầm ngâm một lúc, y cúi người, đẩy ngăn tủ vào trong, đóng kín.

Dường như, y vừa mới đóng lại một đoạn đời…

Cũng là một bí mật.

Phương Quân Càn chỉ có thể yên lặng, đứng bên cạnh nhìn y, ánh mắt chất chứa thâm tình tha thiết, quan tâm vô ngần, nhưng chẳng thể nào nói được một lời ủi an, hay vỗ về…

Bởi vì, tận sâu thẳm trong lòng, hắn biết rõ…

Khi Tiếu Khuynh Vũ tâm trạng sầu não như lúc này – Chính là thời điểm y cảm thấy yếu đuối, chơi vơi nhất, nhưng mà xưa nay, chưa bao giờ y tự nguyện để lộ ra ột ai nhìn thấy, và đến tận lúc này, y cũng chưa bao giờ chấp nhận để ai giúp đỡ.

Kiêu ngạo như y, tự tôn như y, làm sao có thể chấp nhận sự bố thí của kẻ khác?

Cho nên, Phương Quân Càn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Không nói lời nào.

Kỳ thực, trong lòng Phương Quân Càn cũng dấy lên một cảm giác ngưỡng mộ, dù chỉ mơ hồ, đối với Mạc Vũ Yến. Bởi vì hắn hiểu rằng, Tiếu Khuynh Vũ suốt đời này cũng không thể nào quên được nàng. Có thể được một kẻ luôn lạnh lùng vô cảm như y ghi nhớ sâu đậm, đó là một niềm hạnh phúc chẳng dễ gì có được…

Nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Khuynh Vũ phảng phất ưu tư, Phương Quân Càn mỉm cười giơ lên vò rượu ngon trong tay: “Người cũng đã không còn nữa, kẻ đang sống hà cớ gì phải dày vò mình cho càng bi thương hơn! Khuynh Vũ có muốn cùng bổn hầu uống thật say rượu này không?”

“Ta chiều ý huynh!” – Y lúc này mới nở nụ cười, trở lại là một Vô Song công tử thanh quý diễm lệ, ôn nhuận cao hoa, không chút tỳ vết, “Đêm nay ta cùng huynh, không say không về!”

Đây là lần đầu tiên Phương tiểu hầu gia bắt gặp một Tiếu Khuynh Vũ như vậy, chẳng còn đâu nữa dung nhan kiều mị mê hoặc, chỉ thấy rượu chảy không ngừng.

Như dòng nước lũ không thể cản ngăn.

Thường ngày, y chỉ nhấp môi lướt qua khi nâng chén xã giao cùng đồng liêu (3), dáng vẻ vô cùng đoan chính mẫu mực. Nhưng mà lúc này, rượu đổ liên miên, nhân sinh thống khoái, thật chẳng còn biết đâu là giới hạn. Trăm năm trong cõi trần gian, thử hỏi được bao nhiêu lần vui sướng an nhiên, say sưa thỏa sức như vậy?

Uống một hồi, cả hai đều say khướt.

Tiếu Khuynh Vũ nói, y không xứng đáng yêu Mạc Vũ Yến.

Phương Quân Càn lại nói, hắn còn thê thảm hơn nhiều, trót đem yêu thương gởi ột người không thể yêu.

Tiếu Khuynh Vũ nói tiếp, ta sẽ làm cho tên huynh vĩnh viễn trường tồn.

Phương Quân Càn nói, ta hy vọng đến khi đó, huynh có thể ở cạnh bên ta, nhìn thấy ta…

Chỉ một lần mặc sức uống rượu mà đã xảy ra hậu quả nghiêm trọng, miệng vết thương của Phương tiểu hầu gia đã nhanh chóng toác ra, trở nên trầm trọng.

Tiếu Khuynh Vũ lúc đó mới hay, thì ra hôm qua, Phương Quân Càn ngay cả đầu mũi tên còn chưa kịp rút ra đã chạy bổ đi tìm mình, rồi ngồi suốt cùng mình uống rượu giải sầu…

Khi rút mũi tên ra, y bỗng nghe thấy Phương tiểu hầu gia, lúc này đang ngồi xoay lưng lại với y, thấp giọng hỏi một câu: “Nếu bổn hầu chẳng may chết đi, Khuynh Vũ có thể vì ta mà rơi dù chỉ một giọt nước mắt không?”

---oOo---

(1): trong cờ tướng nghĩa là ‘Chiếu tướng’, tức là đem quân trực tiếp đe dọa đầu não chỉ huy

(2): trang phục lộng lẫy quý phái như thần tiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.