“Cuồng lan đại chiến”, một trăm vạn Bát Phương quân dấn thân thảo phạt Hung Dã, khi trở về, đã có ba mươi vạn tướng sĩ da ngựa bọc thây, bỏ mạng sa trường, vĩnh viễn không còn nhìn thấy cố quốc.
Cảm cảnh nhìn, mới ngày nào còn bên nhau cười cười nói nói, thủ túc tương thân, vậy mà giờ đây người nằm yên ở đó, tay chân cứng đờ, lạnh ngắt như băng, thân xác ở đây mà hồn đã phiêu linh nơi nào? Trong lòng toàn thể tướng sĩ Bát Phương không ai nén nổi đau thương, bi thống, thật khó nói thành lời.
“Tất cả đều là Đại Khánh dũng sĩ…” Phương tiểu hầu gia một thân tố cảo, hồng cân đỏ rực như máu tung bay, ngữ khí hắn chưa bao giờ để lộ ra cảm xúc thâm trọng đối với tử sĩ một cách rõ ràng như vậy “Nhất chiến công thành vạn cốt khô… Giang sơn này, quả nhiên là từ xương thịt, máu huyết mà dựng nên…”
Đêm nay, trăng viên mãn tràn đầy, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo yêu dị, lẳng lặng treo lơ lửng một góc trời đêm u tịch, ở nơi nguyệt quang không chiếu đến, Phá quân tinh cùng Tham lang tinh lặng lẽ hòa trộn tinh quang, trở nên mờ ảo nhạt nhòa.
Trên dưới Bát Phương quân bảy mươi vạn người vận y quan (1) trắng toát như tuyết, nhìn đâu cũng thấy trắng xóa một màu, màu trắng nhàn nhạt dưới trời đêm trở nên giống như màu của mặt trăng trên cao đang bình thản tuôn đổ dòng suối bàng bạc xuống khắp bình nguyên Tô Khắc Tát. Nhân mã tuy đông đảo, nhưng đều đình chỉ mọi âm thanh, tất cả chìm trong cô tịch, dường như mỗi người đều theo đuổi một nỗi niềm tư lự riêng, chẳng nói nên lời.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi ngay ngắn đoan nghiêm trong luân y, nhãn thần đượm nét ưu tư trăn trở xuất phát tự đáy lòng luôn nghĩ cho thường dân trăm họ, thanh âm thê lương, mà cũng khoan dung vô lượng: “Thê ly tử tán, xương trắng ngập đồng. Bất luận lấy lý do gì để biện bạch, chiến tranh vẫn luôn là loại sự tình tàn nhẫn nhất, bất nhân nhất, thương tâm nhất!”
Phương Quân Càn cười nhạt: “Bổn hầu… vốn không được chọn lựa!”
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, không nói gì thêm.
Chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn vương hầu thiếu niên vẫn đang thản nhiên tươi cười, lần đầu tiên trong lòng Tiếu Khuynh Vũ dấy lên một cảm giác vốn đã chôn vùi từ rất rất lâu, dẫu đã nhạt nhòa, nhưng lại chua chát xót xa đến nghẹn ngào.
Hắn, hiện tại, chẳng phải vẫn chưa đầy mười chín tuổi đó sao!
Khi Tiếu Khuynh Vũ nghĩ như vậy, cái cảm giác cũ xưa đang được khơi dậy kia bỗng trở nên chân thật, rõ ràng hơn vài phần.
Thiếu niên ở tuổi ấy vẫn còn đang ngoan ngoãn nép dưới gối phụ mẫu hầu hạ, còn không thì cũng đang ngả ngớn say sưa trong vòng âu yếm, luyến ái cùng nữ tử ở chốn hồng chúc hôn la (2). Vậy mà tuổi ấy, Phương Quân Càn đã thân chinh thống lĩnh thiên binh vạn mã, xông pha ác chiến, đồ sát, đơn độc chống chọi cường địch tứ phương…
Tất thảy hy vọng của mọi người đều đổ lên người hắn.
Hắn không còn đường lui.
Chỉ có thể chiến, cuồng chiến, và không được phép bại!
Đối với một thiếu niên chỉ vừa qua tuổi mười tám mà nói, cái ách hắn đang vác trên lưng không khỏi quá sức nặng nề…
Tay Phương Quân Càn niệp ba nén hương trầm lớn, hướng về trăng tròn hành lễ tam bái rồi chậm rãi cắm vào lư hương. Hắn cất giọng sang sảng mạnh mẽ, thanh âm kim thạch ngọc hưởng theo gió lồng lộng vang xa khắp bốn phương tám hướng!
“Bát Phương đồng chí, hồn hỡi về đây. Anh linh tỏ bày, uống say tuyệt tửu!”
Phương Quân Càn giơ cao một vò hảo tửu, nghiêng một nửa rải xuống đất bái tế, liền sau đó tay phải nắm miệng vò, ngửa đầu thống ẩm! Rượu trong suốt đổ tràn ra hai khóe miệng hắn, ướt đẫm yết hầu, chảy xuống cổ, lan ra ngực, bi tráng hào sảng tựa như khí phách hào hùng, cương mãnh oanh liệt của các bậc chí sĩ Yên Triệu thuở nào! (3)
Bảy mươi vạn đại quân đồng thanh hòa giọng đáp lại: “Bát Phương đồng chí, hồn hỡi về đây. Anh linh tỏ bày, uống say tuyệt tửu!”
Hệt như một giọt nước mưa lơ đãng rơi vào chảo dầu đang rực lửa, Tô Khắc Tát bình nguyên ban đêm vốn tĩnh lặng u tịch nhất thời sôi lên sùng sục! Các tướng sĩ ngồi xếp bằng trên mặt đất, há mồm đổ rượu, sang sảng cười nói!
Các huynh đệ dẫu có hy sinh cũng chẳng hề biến đi đâu hết! Nhìn thấy không? Giờ phút này bọn họ cũng đang ngồi ở đây, bên cạnh những kẻ đại thắng chúng ta mà vui đùa, mà cười nói, mà đối ẩm, chén tạc chén thù, thấy không?
Tiếu Khuynh Vũ liên tục uống rượu, đôi đồng tử trong suốt của y nhanh chóng tóe ra tinh quang như kiếm khí sắc sảo bức người: “Đem đàn ra đây!”
Một cây dao cầm (4) lập tức được đưa vào tay Vô Song công tử.
“Tanggg!” Những ngón tay mảnh mai thanh tú, chỉ cốt rõ ràng nhẹ nhàng gảy, giai điệu chậm rãi ngân lên, nhưng trong tiếng đàn lại trào dâng phong thái hào hùng phóng khoáng, mạnh mẽ khoát đạt.
Lời ca cất lên, trong nháy mắt cả không gian rộng lớn lặng phắc nín thở, kinh ngạc vì giai điệu, ngây ngẩn vì giọng hát.
Bao kẻ ngồi đây, y quan như tuyết, đoản mộc kinh đường, trọc tửu nhất thương
Ba nén trầm hương, đoạn tuyệt tang thương, thôi chiến tử sa trường, đi đâu mất?
Phương Quân Càn ngửa đầu cao giọng cười ha hả! Liền sau đó rút ra thanh Bích Lạc, bồi cầm múa kiếm!
Thanh âm hùng hồn sang sảng như rồng ngâm vang vang, hào liệt cuồng ngạo, khí phách tựa hồ nuốt cả núi sông!
Thiên hạ, bốn bề chướng khí bủa vây
Dọc ngang cao sơn, mênh mông bình địa, thi cốt ngổn ngang.
Tiếu Khuynh Vũ kích động hứng khởi, bàn tay xoay khẽ dứt khoát, dao cầm đứng thẳng, tư thế giống hệt tỳ bà, ngón tay lướt rất nhanh trên dây đàn, phát ra thanh âm dồn dập như khoái mã chạy chồm!
Hai người nhìn nhau cười, một trước một sau, xướng họa tương ứng, liên tục không dứt, hoàn hảo không một kẽ hở!
“Cát vàng mù trời!” “Cát mù trời!”
“Tham lang tinh hiện.” “Tham lang tinh diệt.”
“Huy Tiêu Luyện.” “Trảm Tiêu Luyện.”
“Luyện Long Uyên.” “Chiết Long Uyên.”
“Điện hiên viên.” “Chiến hiên viên.”
Nhìn Bích Lạc kiếm của Phương Quân Càn bay lượn, kiếm khí tung hoành, tinh quang lóa mắt, Tiếu Khuynh Vũ cũng tùy tay rút ra thanh Hoàng Tuyền! Hoàng Tuyền thoát vỏ, sắc nhọn kinh người, kiếm quang lan tỏa khiến nhãn thần ai nấy trong một thoáng đều bị choáng ngợp.
Đến lúc này mọi người mới biết, thì ra Phương tiểu hầu gia đem thanh Hoàng Tuyền còn lại tặng cho Vô Song công tử…
Hoàng Tuyền Bích Lạc, kim mang lưu dật, thanh quang quán hồng. (5)
“Sương nhận tương liên.” “Nhận tương liên.”
“Phá quân tinh hiện.” “Phá quân tinh diệt.”
“Trì trầm thủy.” “Tiêu trầm thủy.”
“Chú Long Tước.” “Đấu Long Tước.”
“Tế Mạc Tà.” “Sát Mạc Tà.”…
(Ghi chú: Tiêu Luyện, Long Uyên, Long Tước, Mạc Tà là tên các danh kiếm thời cổ)
Ca thanh tạm dừng, Phương Quân Càn lẳng lặng ngẩng đầu nhìn vạn lý giang sơn xuyên thấu màn đêm thăm thẳm, thanh âm hắn hàm chứa khí phách bễ nghễ thiên hạ, hiên ngang uy hùng:
“Cổ kim chiến loạn, huyết nhiễm chiến bào, da ngựa bọc thây, mãi như thế.”
Tiếu Khuynh Vũ cũng ngửa đầu nhìn trời, đôi đồng tử trong suốt lúc này hiện lên sự bất lực trước một sự hiển nhiên, làm sao ngăn nổi quy luật trời đất!
“Thiên hạ thế cục, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Sinh, lão, tử!”
Phương tiểu hầu gia ha hả cười khinh mạn, cao giọng ngâm nga:
“Hoành vạn thế, đoạn thiên tuế, giang sơn chỉ điểm, bình bách việt.”
Đôi mắt ôn nhu quay sang bên cạnh, nhìn bạch y thiếu niên xuất trần truyệt thế Tiếu Khuynh Vũ:
“Tam giới song khuyết, tao nhã phong hoa, nào ai xót, thương nhan.”
Giọng ca của Tiếu Khuynh Vũ đáp lại, mong manh hư ảo, biến hóa linh hoạt:
“Thành đổ tường tan, xác xơ khói bếp, tro than ly tán, họa đao binh.”
“Can qua lùi bước, thi cốt chất chồng, người đi mất, hồn theo…”
Trên Tô Khắc Tát bình nguyên, xuất hiện một quang cảnh lạ lùng. Bảy mươi vạn tướng sĩ lặng phắc nín thở, đình chỉ mọi âm thanh, mắt mở to chăm chú, ngây ngốc nhìn hai nam tử tao nhã phong hoa, tuyệt thế bất phàm cất cao giọng hát, như mê, như say, như bị cuốn vào làn sóng tinh thần dồn dập, khiến cả người lâng lâng, bừng bừng hưng khởi.
Trong tay hai người là song kiếm xuất trần Hoàng Tuyền Bích Lạc, hàn khí lạnh lẽo, thấu cốt truy hồn, lưu quang tỏa ra tứ phía, kiếm khí tung hoành.
“Kiếm xuất, thiên hạ kinh tuyệt!”
“Thúc ngựa quay về!” “Ai không về…”
“Đạp nát…” “Một đêm…”
“Thiên thu túy.”
“Cùng ai say…”(6)
(Ca từ trích trong Kiếm xuất – Thiên hạ kinh tuyệt Lời: Ẩn Tiểu Long Nguyệt)
——————-
Lạy hồn, chương này edit mướt mồ hôi, mà nói thật là không thấy vừa ý một xíu xiu nào hết ah… Hix, tạm thời vậy đã, sẽ còn chỉnh sửa nữa, huhuhu…
Chương này hơi nhiều từ ngữ cần chú thích, do đó chú thích sẽ hơi dài, mong được thông cảm, hix…
Về vấn đề chữ “đồng chí” có một vài độc giả thắc mắc, chương này ta cũng nói rõ luôn. Du Vân muội có góp ý với Chie về vấn đề sử dụng chữ “đồng chí” ở chương 56, sau khi đọc thì cảm thấy có lý nên đã sửa lại thành một chữ khác. Nhưng *bổn cô nương vốn là kẻ ba phải mà* khi edit đến chương 58 ta bỗng giật mình nhận ra bạn Mặc lại tiếp tục sử dụng từ đó, và không chỉ một lần, thế nên ta lại ngồi suy nghĩ, rốt cục rút ra một chuyện:
Từ “bào trạch” (đồng chí) mà bạn Mặc sử dụng không phải là không có lý do, bởi lẽ:
1. Bát Phương quân không phải là một đạo quân bình thường như những đại quân thời phong kiến khác. Ở đó, họ gấn kết với nhau bằng lý tưởng chung, bằng mục đích chung, cùng hành động, cùng suy nghĩ, vậy nên giữa các binh sĩ Bát Phương đối với nhau chính là “đồng chí”
2. Phương tiểu hầu gia, Vô Song công tử không xem những binh lính bát Phương là kẻ dưới, mà cất nhắc họ lên một vị trí ngang bằng với mình (trong tư tưởng), hai người đó đã quán triệt ngay từ đầu, nếu bạn nào đọc lại chương 4 sẽ hiểu vì sao Phương tiểu hầu gia bất chấp tất cả, đệ trình cái “Sĩ tốt đề bạt tấn thăng thập nhị kế” đó, để rồi bị bao nhiêu cựu thần chỉ trích, rước lấy bực bội vào người, ngay cả phụ thân cũng không bằng lòng nữa! Hai người họ xem Bát Phương tướng sĩ như những người “cùng hội cùng thuyền”, cùng chí hướng, cùng tử cùng sinh, tất cả vì một cái đích: vì dân vì nước (chẳng cần biết vua Đại Khánh là ai hết), mặc dù với suy nghĩ của con người thời phong kiến, binh lính Bát Phương sẽ đối với chủ soái của mình như chủ nhân, hết lòng phụng sự, thậm chí bán mạng, trung thành cẩn cẩn, nhưng chủ soái của họ thì không, 2 huynh ấy xem họ như đồng đội, đồng chí, vui khi họ vui, buồn khi họ buồn. Điều đó làm cho phẩm cách của 2 ca ca được nâng cao thêm một bậc!
Do vậy, ta quyết định giữ lại chữ đó!
(1): áo mũ
(2): hồng chúc hôn la: nến hồng trướng rủ: tức là phòng ngủ, diễn ý ra là chốn xuân tình.
(3): ngày xưa đất Yên, đất Triệu nổi tiếng là nơi có nhiều anh hùng, do đó “Yên Triệu chí sĩ” dùng để chỉ những anh hùng bất khuất kiên cường.
(4):
dao cầm
Chi tiết về cây đàn này xin tham khảo ở đây
(5): nhọn hoắt sắc bén, kiếm quang tỏa ra lấp lánh như cầu vồng.
(6): Bạn Mặc đã mượn ca khúc “Thần tích thôn chi chiến” (lời: Ẩn Tiểu Long Nguyệt), dù có edit nhưng có nhiều đoạn ý vẫn chưa được rõ, xuống chú thích Chie mới diễn ý lại cho rõ ràng hơn, nhân đây cũng kèm theo lời tiếng Trung, phiên âm, phiên âm Hán Việt để đối chiếu cùng link nghe online và link download nếu quan khách có nhã hứng…