Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

“Tiểu Càn đi rồi à?”

“Bỏ tiểu Vũ lại sao?”

Ấy, đừng nói mấy lời như thế chứ, nghe cứ như thể mình vừa bị “đá” vậy. Mấy cô nàng này nghĩ gì vậy? Bộ hai thằng đàn ông đi uống cà phê với nhau là cứ nhất thiết phải có gì đặc biệt à? Hay là tại vì đó là mình và Nghiêm Khoan nên họ mới nghĩ vậy?

Có lẽ cũng không nên ngồi ở đây lâu, nên về thôi!

Đi bộ thì có chút không ổn, chắc mình phải đón taxi rồi.

Mấy cô nàng kia thật buồn cười, nếu họ mà thấy mình leo lên xe Nghiêm Khoan không biết họ còn tưởng tượng được tới mức nào nữa. May mà cậu ta về trước.

Trời mưa à?

Ở chỗ cậu ta không có mưa chứ?

Mà cậu ta mắc mưa cũng đâu có sao, người ta nói mấy tên ngốc sẽ không bị cảm.

Tại sao mình phải lo nhỉ? (bản năng làm vợ =)))))))

Lúc nãy cậu ta có vẻ vội, là chuyện gì nhỉ? Có việc đột xuất cần cậu ta hay là lịch quay có thay đổi hay là… Đợi một chút. Sao mình phải lo nghĩ mấy chuyện này?

Mình điên thật rồi, chắc về đến nhà phải uống mấy viên thuốc an thần.

“Cậu cho tôi xin chữ ký được không?”

“Hả?”

“Con gái tôi rất hâm mộ cậu”

“À, vâng, được thôi”

“Ngày nào con bé cũng xem phim của cậu, nhất là bộ phim mà cậu đóng chung với cái cậu nào đấy khoác khăn đỏ trên vai ấy”

Đùa sao trời?

“Trong phim cậu có một cái chấm đỏ trên trán ấy”

“À… vâng, tôi nhớ cái đó”

Đương nhiên phải biết. Nó là bóng ma theo ám mình bao lâu nay mà.

Cái số kiếp quái quỷ gì thế này?

“Alô”

“Sao giọng của cậu giống như vừa ăn phải chất nhầy của mấy con quái vật ngoài hành tinh trên TV vậy?”

“Có chuyện gì không?” – mình chẳng có hứng thú nghe anh ta nói đùa nữa.

“Có, lẽ ra là tôi định cho cậu nghỉ ngơi một ngày nhưng mà… giám đốc muốn gặp cậu, để bàn một số dự án sắp tới, cậu lên công ty ngay được không?”

“Được rồi, anh đợi một chút, tôi lên ngay”

“Ừm”

Cũng tốt, ở nhà rảnh rỗi không làm gì lại suy nghĩ lung tung(nhớ chồng chứ gì)

________________

Tưởng chuyện gì quan trọng, chỉ là hỏi ý kiến về bộ phim sắp tới thôi à? Vậy mà cũng bắt mình lên tận đây. Thật phiền phức. Đóng vai con của Khổng Tử hả? Cũng được thôi, đâu có vấn đề gì ngoài chuyện mình chưa hề biết là Khổng Tử có con. Nhưng cũng có sao, chỉ là làm phim, nếu đạo diễn đã mời mà kịch bản cũng chấp nhận được thì cứ nhận thôi. Việc gì phải gọi mình tới công ty bàn bạc chứ? Nói qua điện thoại không được à?

“Chấn Vũ”

“Có chuyện gì?” – anh quản lý lại muốn gì nữa đây?

“Chuyện cậu và Nghiêm Khoan sao rồi?”

“Ý anh là sao?”

“Thì ý tôi là hai cậu tới đâu rồi?”

“Thì là bạn bè, bạn bè bình thường. Anh mong hai người con trai có thể có gì chứ?”

“Bạn à? Thế cũng tạm chấp nhận. Nếu có thể thì thân thiết một chút, công ty muốn thế”

“Anh đừng có mở miệng ra là công ty muốn thế này, công ty muốn thế nọ, đây là đời tư của tôi, là chuyện tình cảm của tôi” – mấy người cũng muốn xen vào thì thực quá đáng rồi đó.

“Bình tĩnh đi, hai bên công ty đâu phải là muốn hai cậu yêu nhau thật, chỉ là thân thiết hơn một chút, quá mức bạn bè thì càng tốt”

Mình mệt mỏi với mấy cái kế hoạch vớ vẩn liên quan đến mình và Nghiêm Khoan lắm rồi. Chẳng muốn nói nhiều nữa, cũng chẳng muốn nghe nữa, về nhà thôi.

Cũng 7h tối rồi, mình cũng nên đi kiếm chút gì đó bỏ bụng.

________________

Cái xe đó quen quen. Là xe của Nghiêm Khoan. Đúng là cậu ta rồi!

Còn cô gái đó? Là Vương Lệ Khôn à? Mình từng đóng phim chung với cô ấy. Hình như bộ phim có tựa là Thất kiếm hạ Thiên Sơn. Lúc đó cô ấy là diễn viên mới vào nghề, bây giờ thì cũng có không ít tiếng tăm rồi.

Mà hai người họ làm gì giờ này?

Nghiêm Khoan a Nghiêm Khoan, hèn gì hồi chiều cậu tỏ vẻ vội vã như vậy, ra là có mỹ nhân đang chờ!

Anh quản lý mà biết chuyện này sẽ thất vọng đây. Cũng phải, cậu ta là đàn ông thì đương nhiên là phải thích phụ nữ đẹp. Mình cũng vậy mà. Cái kế hoạch chết tiệt của hai cái tên quản lý chết bằm này sẽ nhanh chóng phá sản thôi.

________________

Sao lại nhức đầu thế này? Ăn cũng không vô.

Mấy cô nàng fan girl lại đăng cái gì lên website của mình vậy?

“Tiểu Vũ, gần đây có khỏe không?”

“Tiểu Càn thế nào rồi? Có hảo chiếu cố tiểu Vũ không? Tiểu Vũ có gì phiền lòng không?”

“Có ủy khuất nào cứ nói cho chúng tôi biết nhé”

–Tiểu Càn có người mới rồi–

Không được, mình mà trả lời như thế sẽ gây rắc rối, mà lỡ anh quản lý hay Nghiêm Khoan đọc được thì càng phiền phức hơn.

Không được, không thể viết thế này được.

Mặc kệ đi, để cho anh quản lý trả lời vậy. Anh ta giỏi ứng phó với mấy chuyện này hơn mình.

Mình đi ngủ thôi. Phải, tốt nhất là đi ngủ cho rồi!

Ai gọi nữa đây?

Nghiêm Khoan? Cậu ta gọi làm gì?

“A lô”

“A lô, Chấn Vũ?”

“Phải, là tôi” – có gì thì nói nhanh lên cho tôi nhờ

“Chuyện hồi chiều, cho tôi xin lỗi, tôi có hơi bất lịch sự khi bỏ về trước”

“Không sao, tôi không quan tâm” – cậu đi gặp mỹ nhân mà, tôi dám để bụng sao?

“À, anh không sao chứ?”

“Tôi ổn, tôi không sao” – cậu mong tôi bị cái gì chứ?

“Vậy… tôi cúp máy đây”

“Ừm, tạm biệt” – tốt nhất là đừng có gọi lại.

Đau đầu quá!

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.