CHƯƠNG 13
Hơn một tháng trời trôi qua, tình hình cũng chẳng có gì thay đổi giữa Nghiêm Khoan và Kiều Chấn Vũ, 2 tay quản lý cũng đều im hơi lặng tiếng, không động chạm đến chuyện của 2 người nữa. Cả hai đều tin chắc rằng mình đã thoát nạn nhưng…
“Sao gần đây mình hay nhức đầu thế này?”
“Sao gần đây ngực mình hơi đau nhỉ?”
Kẻ có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ nhất ở Nghiêm Kiều không ai khác hơn chính là 2 con cáo già luôn kè kè bên cạnh họ. Cả tháng im lặng chỉ là để thăm dò tình hình hai bên thôi.
________________
“A lô”
“A lô, Nghiêm Khoan, lâu quá không gặp, dạo này cậu thế nào?”
“À, ừm, tôi khỏe”
“Nghe giọng của cậu không khỏe chút nào”
“…..”
“Có chuyện gì sao?”
“Hán Lương, có chuyện này, tôi muốn hỏi ý kiến của anh”
“Chuyện gì? Nghiêm trọng lắm sao?”
“Không hẳn”
“Nếu vậy chẳng lẽ cả cái nước Trung Quốc rộng lớn không có lấy một người cho cậu hỏi, lại gọi sang tận Hồng Kông hỏi tôi?”
“…..”
“Được rồi, nói đi”
“Tôi đang có một số xích mích nho nhỏ với một người bạn và không biết cách giải quyết, anh có thể cho tôi vài lời khuyên không?”
“Bạn gì? Người yêu của cậu phải không?”
“Không, người kia là con trai, là một người bạn bình thường thôi”
“Cậu có biết vì sao người kia giận không?”
“Biết, à mà cũng không chắc lắm”
“Cái gì? Đến cái lý do bị giận mà cậu cũng không biết? Cậu bảo tôi làm sao mà cho lời khuyên hả?”
“Anh giúp tôi đi mà, ngoài anh ra tôi không biết nhờ ai cả”
“Còn quản lý của cậu, anh ta cũng nhanh trí lắm mà, sao không hỏi anh ta?”
“Nói với anh ta, anh ta chỉ có cười thôi”
“Tôi cũng không biết nói sao, nhưng mà đã là có xích mích thì nhất định phải có một bên sai, nếu cậu không sai, người kia cũng không sai thì chắc chắn là có hiểu lầm. Cậu phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với người ta, hiểu không cậu nhóc?”
“…..”
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”
Tên này bao năm rồi vẫn không thay đổi. Từ hồi hợp tác với anh ta trong cái bộ phim mình-chẳng-còn-nhớ-nổi-tên đến giờ, anh ta vẫn giữ cái thái độ lãnh đạm đó với mọi người, cứ như thể dù ngày mai là ngày tận thế thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
Mà kể ra thì anh ta nói cũng đúng, mình nên nói chuyện rõ ràng với người kia.
Khỉ thật! Nghĩ cái quái gì vậy? Người kia còn không thèm nghe điện thoại, mình lại chẳng có thời gian đi gặp anh ta, lấy đâu ra cơ hội mà nói chuyện!
Mình làm cái quái gì thế này, sao lại phải đau đầu vì chuyện giữa mình với người kia chứ? Ai, ngực lại đau rồi! Không lẽ mình bị bệnh tim?
________________
“A lô”
“Hán Lương?”
“Anh làm quản lý cho tiểu Khoan kiểu gì mà cậu ta gọi sang tận đây cầu viện tôi vậy”
“Hả?” – Vô Ưu gãi đầu, đây có thể coi là lần đầu tiên Chung Hán Lương chủ động gọi cho anh, vậy mà lại hỏi về Nghiêm Khoan.
“Cậu ta vừa gọi cho tôi, hỏi về vấn đề với một người bạn nào đó”
“Vậy sao?”
“Ừm, tiểu Khoan nói người bạn đó là con trai, đang có chút xích mích, nhưng cái giọng của cậu ta giống như là sợ phải chia tay bạn gái vậy. Nói tôi nghe, anh có biết cậu ta nói về ai không?”
“Hả? À… tôi biết, tôi biết rồi”
“Là ai?”
“Hán Lương à, có một số chuyện cậu không nên biết thì hơn”
“Hả? Này, này” – chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút chói tai, Hán Lương cũng cúp máy, ném cái điện thoại sang một bên.
Anh thả mình xuống cái ghế sô pha, rót một ít rượu vào ly. Anh liếc nhìn cái điện thoại, rồi lại quay ra phía cửa số, khẽ nhếch mép cười
“Xem ra mình sắp nhận được thiệp hồng rồi”
________________
Bắt máy đi. Bắt máy đi. Bắt máy đi.
Chờ mãi không thấy người bắt máy, Nghiêm Khoan cứ đứng dậm chân liên tục như bị kiến cắn. Bộ dạng sốt ruột của anh làm ai trông thấy cũng bật cười.
“A lô” – cuối cùng cũng có người nghe điện thoại
“A lô, Chấn Vũ, tôi…”
“Tiểu Vũ đang quay phim” – người bắt máy là Lao thúc
“Vậy sao? Vậy tôi…”
“Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu”
“Hả? Chuyện… chuyện gì?”
“Cậu đã làm gì tiểu Vũ của tôi?”
“Ý anh là sao?”
“Tiểu Vũ đáng yêu, hiền lành của tôi từ hơn một tháng trước tự nhiên trở nên khó chịu hơn bao giờ hết. Bây giờ người trong công ty thấy cậu ta như thấy quỷ. Nói, cậu đã làm gì hả?” – Lao thúc gần như thét lên trong điện thoại với một giọng điệu hết sức giận dữ, như thể chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Khoan thì anh ta sẵn sàng nhảy vào xé xác.
“Tôi… tôi… tôi có làm gì đâu?”
“Không làm gì? Được, vậy cậu có giỏi thì đến buổi lễ ra mắt phim “Bản lĩnh Kỳ Hiểu Lam”* đi, tôi sẽ tin cậu”
“Hả?”
“A lô, a lô, đợi đã”
Nghiêm Khoan lau vệt mồ hôi trên trán. Anh cảm thấy giống như vừa thoát nạn, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một cái “nạn” khác đang đến gần.
Đáng lẽ mình không nên gọi điện – Nghiêm Khoan nghĩ thầm, nhưng dù sao thì bây giờ hối hận cũng đã muộn
________________