CHƯƠNG 37
Vũ nhi, lúc sáng ăn có no không? Công việc thế nào rồi?
Không cần cậu quan tâm
Chấn Vũ nhấn nút gửi tin rồi cất cái điện thoại màu trắng vào túi. Không phải là anh muốn dùng nó mà là vì nó không biết tại sao lại “có sẵn” trong ba lô của anh. Đến khi vào công ty, cái điện thoại reo lên vì có tin nhắn thì anh mới biết nhất định có kẻ nào đó đã lén bỏ vào.
Thôi kệ, cũng đỡ mất công đi mua điện thoại mới
Cứ cách khoảng 15-20 phút thì Nghiêm Khoan lại nhắn tin thăm hỏi, khiến Chấn Vũ bỗng nảy ra một suy nghĩ là tên ngốc kia hình như rảnh rỗi lắm, không có việc gì khác để làm ngoài việc bấm điện thoại. Anh ngồi trên ghế, suy nghĩ một hồi thế nào lại rút điện thoại ra, gửi cho tên ngốc kia một tin khác
Lúc nãy có đến kịp không?
Đến khi đã nhấn “Send” rồi thì Chấn Vũ mới hối hận, nhưng cũng không còn kịp nữa. Cái điện thoại chưa kịp cất vào túi thì đã có tin nhắn trả lời
Vừa kịp. Vũ nhi lo cho tôi à? >.<
Ai thèm lo cho cậu
Tức là rất lo hả? Nếu thế thì thật tuyệt [yay~]
Nhảm nhí! Đừng nhắn nữa, lo làm việc đi!
Tuân lệnh!
“Ngọt ngào quá nhỉ?”
Chấn Vũ giật mình quay lại, Lao thúc đứng ngay sau lưng anh, mỉm cười một cách quái lạ
“Anh đứng đây từ lúc nào?”
“Từ đoạn ”
“…..”
“Tại cậu say sưa nhắn tin quá nên đâu có để ý đến xung quanh”
“Đâu có, tại anh cứ im lặng nên tôi…”
“Đừng có đổ thừa hoàn cảnh”
“…..”
“Đến giờ rồi, đi thôi!”
“Đi đâu? Mới có 10h30, không phải có một cuộc phỏng vấn sao?”
“Đã hủy rồi, không chỉ buổi phỏng vấn mà các công việc từ giờ đến chiều đều bị hủy. Công ty vừa giao việc đột xuất, chụp vài bộ ảnh cho cuốn photobook của cậu”
“À… Ừm… vậy thì đi thôi”
________________
Tưởng ở đâu xa, hóa ra cái studio đó cũng ở ngay trong công ty của Chấn Vũ, cách 3 tầng lầu, chỉ cần đi thang máy lên, qua một dãy hành lang là đến nơi.
Lúc Chấn Vũ bước vào thì mọi người đang chuẩn bị mọi thứ cho buổi chụp hình. Ai cũng nhìn anh và cười một cách kỳ lạ làm Chấn Vũ thấy sởn gai ốc
“Cậu sao vậy?” – Lao thúc hỏi thăm Chấn Vũ nhưng trên mặt anh ta chẳng có vẻ gì là đang lo lắng
“Không có gì. Chỉ có hơi rùng mình thôi”
“Cậu ngồi đây đợi một chút, người kia lát nữa sẽ tới”
“Hả? Ai cơ?”
“Người sẽ chụp chung với cậu”
“Không phải chỉ có mình tôi sao? Anh bảo là chụp cho photobook của tôi mà”
“Tôi chưa nói hết câu, là photobook của cậu và… một người nữa”
“Eh? Tức là…”
“Đợi một lát là biết”
Lao thúc cười bí hiểm rồi nhanh chóng lủi mất vào đám phục trang
Chấn Vũ ngồi xuống ghế, nhìn lướt một vòng xung quanh mới để ý đến một cô gái ngồi trong góc phòng. Cô ấy còn khá trẻ, chắc là sinh viên đại học. Lúc đầu Chấn Vũ nghĩ có thể cô ấy là nhân viên làm bán thời gian ở đây, nhưng thực chất là cô ấy chẳng làm gì cả. Cô gái cũng như Chấn Vũ, chỉ ngồi không một chỗ. Cô ấy có vẻ khá chăm chú vào mấy tờ giấy trước mặt, ghi chép hay vẽ vời cái gì đó nhưng vì ngồi cách khá xa mà Chấn Vũ không nhìn rõ được.
Lúc Chấn Vũ còn đang chú ý đến cô gái kia thì cánh cửa studio bật mở và… Nghiêm Khoan xông thẳng vào trong
“A, tôi không đến trễ chứ?”
“Không sao! Cũng chưa tới giờ mà” – anh chàng nhiếp ảnh mỉm cười thân thiện
Chấn Vũ suýt nữa là té ghế, may mà kịp thời lấy lại bình tĩnh, ngồi vững trở lại. Anh còn chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy Nghiêm Khoan bước thẳng về phía mình, kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh mình.
“Cậu đến làm gì?” – Chấn Vũ nghiêm mặt hỏi
“Eh? Không phải hôm nay là chụp hình cho photobook của chúng-ta sao?”
“Hả?” – Chấn Vũ tưởng mình nghe nhầm
“Vũ nhi không biết hả?”
“Có ai nói cho tôi biết gì đâu! Quản lý của tôi nói là do công ty lên lịch đột xuất”
“Eh? Cái này được quyết định từ tuần trước mà”
“…..”
Trong một góc nhỏ của cái studio rộng lớn, có hai con hồ ly đang tay bắt mặt mừng, đắc ý cười đùa
Tiểu Vũ, nếu nói trước cho cậu biết thì cậu có đồng ý tham gia không?
________________
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Chấn Vũ cũng ngồi nghe Nghiêm Khoan lảm nhảm gần 30 phút. Nhiếp ảnh gia của hôm nay đến chỗ hai người đang ngồi, cô sinh viên lúc nãy đi bên cạnh. Họ cúi chào lịch sự rồi anh chàng mỉm cười tự giới thiệu
“Tôi là William Phạm, phụ trách phần chụp ảnh hôm nay. Rất vui được làm việc với hai anh”
Nghiêm Kiều bắt tay chào hỏi William
“Còn đây là…” – anh ta quay sang cô sinh viên bên cạnh – “Có lẽ hơi bất ngờ nhưng đây là cô Thương Hải Di Mặc, tác giả của tiểu thuyết Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa” (ack =)) ta đi chết đây)
Sét đánh. Lần này quả thực là có sét đánh ngang tai. Chấn Vũ ngồi ngay đơ cả người trong khi Nghiêm Khoan tươi cười vui vẻ, niềm nở bắt tay với cô nàng kia.
“Chắc không cần nói hai người cũng đoán ra chủ đề của cuốn photobook chúng ta thực hiện hôm nay rồi ha, Mặc Mặc sẽ đóng vai trò như cố vấn hình ảnh của tôi. Chúng ta sẽ có khá nhiều hình chụp ngoại cảnh”
“Hả? Vậy nãy giờ các anh dàn dựng đồ đạc trong cái studio này để làm gì?” – Chấn Vũ vừa nói vừa chỉ trỏ xung quanh
“Nhưng đâu có ai nói sẽ chụp trong studio” – William nói một cách dứt khoát
“Tôi hoàn toàn chẳng biết một chút gì cả” – Chấn Vũ thấy hơi bực bội nhưng có nói ra cũng vô ích, chỉ còn biết ngồi rủa thầm một mình
“Được rồi, cảm ơn đã cho chúng tôi ngồi tạm, mọi người cố gắng làm việc cho tốt nhé!” – William quay lại nói với các nhân viên khác trong studio, sau đó lai quay sang phía Nghiêm Kiều – “Chúng ta đi được rồi, đến chỗ chụp hình”
________________
“Chuyện này nhất định là do hai tên đó bày ra” – Chấn Vũ nói
“Hả? Ai cơ?” – Nghiêm Khoan tròn mắt nhìn Chấn Vũ đang chán nản nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe hơi
“Cậu thử nghĩ xem là ai”
“Lao thúc và Vô Ưu ấy hả?”
“…..”
“Chuyện này cũng vui mà, hiếm khi có dịp chúng ta có thể cùng nhau thực hiện thứ gì đó”
“…..”
“Nếu mà cuốn photobook này được yêu thích thì cũng tốt chứ sao”
“…..”
“Mà cô nàng Thương Hải Di Mặc ấy trẻ hơn tôi nghĩ. Tôi cứ tưởng cô ta phải tốt nghiệp đại học rồi chứ”
“…..”
“Vũ nhi?”
“…..”
“Vũ nhi?”
Nghiêm Khoan vươn người qua nhìn thì phát hiện ra Chấn Vũ đã ngủ.
“Ngủ rồi à?”
Nghiêm Khoan mỉm cười, nhẹ quàng tay qua vai Chấn Vũ, kéo anh lại gần, để đầu anh ngả lên vai mình. Nghiêm Khoan đặt nhẹ tay lên đầu Chấn Vũ, ý muốn giảm đi sự lắc lư khi đi trên xe.
May mà William và Mặc Mặc ngồi phía trước chú tâm bàn bạc về những bức ảnh sắp thực hiện nên không chú ý đến hai người phía sau, nếu không… Nghiêm Khoan, cậu chết là cái chắc!!!
________________
Sau khi đi xe gần 2 giờ đồng hồ, ra đến vùng ngoại ô, một cánh rừng hiện ra ở ven đường. Mấy chiếc xe của đoàn nối đuôi nhau rẽ vào con đường mòn chạy vào giữa khu rừng xanh ngát, chạy đến chỗ một căn chòi nhỏ được dựng bằng gỗ nhìn có vẻ khá chắc chắn thì dừng lại.
Chấn Vũ giật mình tỉnh dậy vì xe thắng gấp, cũng vừa đúng lúc William quay lại hỏi hai người về bữa trưa. Nghiêm Khoan có vẻ khá thoải mái, nhưng Chấn Vũ hình như còn chưa tỉnh hẳn nên trông có vẻ hơi mệt mỏi, anh chỉ bảo là không muốn ăn và ngồi lại trong xe trong khi những người khác chuẩn bị bữa trưa cho cả đoàn.
Xe chở phục trang là lớn nhất, lại chạy sau cùng, chật vật mãi mới tìm được một chỗ đậu thích hợp. Thế nhưng mấy cô nàng nhân viên phục trang thì có vẻ rất sung sức, hăng hái chạy đến phụ dọn đồ đạc, bưng bê thức ăn cho một số khác phải lo phần dựng cảnh cho buổi chụp hình chiều nay.
Nghiêm Khoan cũng lăng xăng chạy tới giúp trong khi mọi người cứ bảo cậu ngồi yên để… chờ ăn. Chấn Vũ ngồi trong xe, nhìn ra ngoài thấy cảnh Nghiêm Khoan chạy tới chạy lui, mà cứ chạy đến đâu là bị “xua đuổi” đến đó, bộ dạng của cậu ta làm Chấn Vũ phải phì cười, cơn buồn ngủ cũng bay biến. Anh bước xuống xe, định đi dạo một vòng để hít thở khí trời, nhưng ngay lập tức lại có “thứ gì đó” bay tới, đè lên vai anh
“Vũ nhi, sao không ở trong xe nghỉ ngơi thêm?”
Nghiêm Khoan chạy tới hỏi thăm nhưng thay vì hỏi thăm một cách bình thường, anh lại lao tới ôm ghì lấy vai Chấn Vũ và (dĩ nhiên) ngay lập tức nhận được một cú đạp trời giáng vào chân
“Cậu nghĩ đây là đâu mà làm vậy hả?”
“Ai, xin lỗi, tôi không để ý”
“Tránh ra mau”
Chấn Vũ đẩy Nghiêm Khoan ra một bên, dạo một vòng quanh khu đất nơi mọi người đang chuẩn bị mọi thứ, sau đó lại vào trong căn chòi gỗ xem thử. Nghiêm Khoan cứ lẽo đẽo đi theo phía sau, lúc vào trong căn chòi gỗ kia thì lại tiến đến gần hơn, thỉnh thoảng lại “vô tình” nắm tay, lâu lâu lại “vô tình” ôm ấp, bị đánh bao nhiêu cái cũng không chịu ngừng.
________________