CHƯƠNG 52
Sau hôm đó thì lịch của Nghiêm Khoan và Chấn Vũ đều trở nên dày đặc, thời gian ăn uống, nghỉ ngơi cũng chẳng có
Buổi sáng, Chấn Vũ đi sớm hơn. Buổi tối, Nghiêm Khoan lại về trễ hơn. Suốt cả tuần lễ chỉ vô tình chạm mặt vài ba lần trên đường đi và chỉ nói chuyện qua điện thoại hoặc tin nhắn. Trong tuần đó, Hán Lương đột ngột thu dọn đồ đạc, dọn ra khỏi nhà Nghiêm Khoan và chuyển tới một khách sạn nào đó mà chẳng chịu nói cho ai biết, điện thoại cũng khóa máy, cùng nhờ một vài lần Hán Lương chủ động gọi điện cho Lao thúc, Vô Ưu hoặc Nghiêm Khoan để hỏi về tình hình của Nghiêm Kiều nếu không thì mọi người đã mất liên lạc với anh luôn rồi. Có một chuyện khác còn lạ hơn, từ sau khi Hán Lương bất ngờ chuyển đi, Nghiêm Khoan nghe nói lại là Huỳnh Hiểu Minh bên công ty của Chấn Vũ có đến tìm anh vài lần, nhưng do anh không có ở công ty nên không gặp được. Cho đến một buổi chiều ngày thứ 6, trong lúc Nghiêm Khoan đang quay CF ở trên đường thì Huỳnh Hiểu Minh xuất hiện, nói là có chuyện cần hỏi riêng anh.
Nghiêm Khoan theo Huỳnh Hiểu Minh đến một góc khuất bên kia đường
“Cậu biết tiểu Lương ở đâu không?”
Đó là câu đầu tiên Huỳnh Hiểu Minh nói với Nghiêm Khoan.
Nghiêm Khoan suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu ai là “tiểu Lương”, mặc dù anh đã nghĩ tới Chung Hán Lương nhưng anh không thể tin trên đời có người dám gọi anh ta là “tiểu Lương”. Cuối cùng, Nghiêm Khoan đành chịu thua
“Xin lỗi, tôi không hiểu”
“Cách đây vài ngày tiểu Lương còn ở nhà cậu mà”
“Hả?”
Gì chứ? Đừng nói là…
“Anh đang nói tới… Chung… Chung Hán Lương?”
“Chứ cậu nghĩ là ai?”
“…..”
“Mấy ngày trước cậu ấy đột nhiên chuyển đi mà không nói lời nào, điện thoại cũng không gọi được”
“Cậu không nghĩ là anh ta đã về Hồng Kông sao?”
“Không, nhất định cậu ta còn ở Trung Quốc” – Huỳnh Hiểu Minh nói một cách đầy tự tin
“Vậy thì tự mà đi tìm, tôi cũng không biết anh ta ở đâu cả”
Nghiêm Khoan trở về chỗ phim trường và tiếp tục công việc. Vài phút sau thì Huỳnh Hiểu Minh cũng quyết định bỏ đi.
Những ngày còn lại của tuần trải qua một cách bình lặng
________________
“Hắt xì”
“Cậu bị cảm à?” – Vô Ưu nhìn Nghiêm Khoan với vẻ lo lắng.
“Chắc vậy, tôi thấy hơi khó chịu”
“Thế thì hôm nay về sớm đi”
“Hả? Không phải là còn…”
“Lỡ mà cậu bệnh nặng thì làm sao mà tiếp tục công việc hả? Về đi!” – Vô Ưu ném chùm chìa khóa xe cho Nghiêm Khoan nhưng anh lại không chụp được nó
“Tôi bắt đầu hoa mắt rồi”
“Cậu cảm nặng rồi đó, để tôi đưa cậu về vậy”
Nghiêm Khoan bắt đầu thấy nhức đầu, chóng mặt và hoa mắt, nếu anh lái xe trong tình trạng này thì thế nào cũng gây tai nạn nên Vô Ưu đành phải tạm gác lại mọi công việc giấy tờ ở công ty và chở anh về.
________________
Chắc là ý trời, xe của Nghiêm Khoan vừa về tới thì cũng vừa lúc Chấn Vũ vừa cất xe vào garrage và chuẩn bị vào nhà
“Nghiêm Khoan?”
“Tiểu Vũ, may quá, cậu đây rồi”
Vô Ưu lôi Nghiêm Khoan ra khỏi xe và đẩy anh về phía Chấn Vũ
“Tiểu Khoan bị cảm, cậu chăm sóc cậu ta giùm tôi nhé, còn đây là thuốc lúc nãy tôi vừa mua” – Vô Ưu đưa cho Chấn Vũ một gói thuốc, cẩn thận dặn dò liều lượng và thời gian uống, sau đó thì lại phóng xe trở về công ty giải quyết nốt phần việc còn lại
“Cậu không sao đấy chứ?” – Chấn Vũ hơi lo khi thấy người Nghiêm Khoan nóng ran
“Không sao đâu, chỉ hơi… mệt” – Nghiêm Khoan đẩy Chấn Vũ ra, định tự mình đi vào nhà nhưng lại hai mắt lại hoa cả lên, hai chân khuỵu xuống
Chấn Vũ đỡ lấy Nghiêm Khoan và dìu anh vào trong. Tình hình Nghiêm Khoan có vẻ khá nghiêm trọng, Chấn Vũ để anh nằm trên giường mình rồi chạy vào bếp. Nghiêm Khoan không để ý lắm, anh ngủ thiếp đi một lúc và không nghe thấy vài tiếng động nguy hiểm (lại) phát ra từ nhà bếp
Gần 1 tiếng sau, Chấn Vũ đánh thức Nghiêm Khoan dậy
“Cậu cần uống thuốc đấy”
“Ừm” – Nghiêm Khoan chậm rãi mở mắt, xem ra thứ anh cần chỉ là một giấc ngủ vì bây giờ trông anh đã có vẻ khá hơn một chút so với lúc nãy
“Ăn đi”
“Hả?”
Chấn Vũ đưa một cái tô ra trước mặt Nghiêm Khoan. Trong tô chứ thứ gì đó sền sệt, màu trắng đục, hơi… ngả vàng và có một cái mùi rất lạ
“Đây là…”
“Cháo”
“Cậu đang bệnh mà, ăn chút cháo rồi uống thuốc và đi ngủ đi. Sáng mai cậu sẽ thấy khá hơn”
“À… Ừm…”
Mình có sống được đến sáng mai không?!?
Nghiêm Khoan ngồi đắn đo một hồi, không biết có nên ăn cái-thứ-Chấn-Vũ-gọi-là-cháo không, nhưng nếu không ăn thì không thể uống thuốc. Đột nhiên, Chấn Vũ đưa một thìa cháo đến trước mặt Nghiêm Khoan
“Vũ nhi?”
“Ăn đi”
Nghiêm Khoan không còn cách nào khác là nhắm mắt nuốt đại.
Hả?
Nghiêm Khoan có hơi sửng sốt. Trái ngược với cái màu sắc hơi kinh dị và cái mùi dọa chết người thì vị của nó khá ngon, phải nói là rất ngon đấy chứ!
Không như với món cà ri trước, món cháo này thực sự rất ngon nên Nghiêm Khoan có thể vui vẻ ăn từng thìa cháo Chấn Vũ đút cho.
“Cậu làm gì mà để bị cảm nặng vậy hả?”
“Tại mấy bữa nay lịch làm việc có hơi dày, từ sáng tôi đã thấy hơi nhức đầu mà hôm nay lại còn phải quay một cảnh trời mưa cho CF mới nữa, chắc là vì thế nên mới…”
“Đừng có làm việc quá sức” – Chấn Vũ ngắt ngang lời Nghiêm Khoan nói, nhưng biểu cảm của anh không có vẻ khó chịu hay giận dữ, thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng, chất đầy sự quan tâm cùng lo lắng. Nghiêm Khoan cũng chỉ mỉm cười đáp lại
“Ừm”
________________