CHƯƠNG 8
Có vẻ như người quét dọn đã làm xong việc, mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ.
Giờ mới có 4h chiều, mình phải làm gì đây? Anh quản lý hôm nay ăn nhầm thứ gì, lại cho mình cả một ngày rảnh rỗi.
Mấy ngày nay cũng bị thiếu ngủ, cứ ngủ trước đi đã.
À, ít ra cũng phải gọi hỏi về tình hình chứ nhỉ?
Cái… cái… cái… cái gì đây? Hình nền điện thoại của mình sao lại thành hình của… của… của… Nhất định đây là “thành quả” của anh ta. Lần sau sẽ không giao điện thoại cho anh ta nữa.
“Kính coong”
Ai lại đến vào lúc này vậy? Mình nhớ là đâu có báo cho ai biết là hôm nay mình nghỉ.
________________
“Anh lại định làm gì đây?”
“Cậu nói vậy là sao?”
“Tự dưng lại tình nguyện đi giải quyết hết các công việc giấy tờ còn lại thay tôi, còn không dưng bảo tôi về nghỉ”
“Tôi có ý tốt mà cậu còn dám nghi ngờ?”
“Sau chuyện lần trước thì tôi đã hiểu anh “tốt” cỡ nào rồi”
“Cậu nói vậy làm tôi bị tổn thương đấy”
“Dù sao thì… hôm nay cậu cũng có một ngày nghỉ, về nhà ngủ một giấc hoặc… rủ “bạn bè” đi đâu chơi đi, ha”
Anh ta đâu cần nhấn mạnh hai chữ “bạn bè” như thế chứ. Thật khó hiểu!
________________
Được rồi! Chuyện này mới thực sự khó hiểu! Tại sao mình lại chạy đến đây chứ?
30 phút trước mình chở tên quản lý kia về công ty, sau đó thì chạy vài vòng, lục trong trí nhớ xem có người bạn nào rảnh rỗi hôm nay không.
30 phút sau, tại sao mình lại chạy đến đây? Tại sao mình chỗ nào không đến lại chạy đến ngay nhà của Kiều Chấn Vũ?
“Tiểu Càn, nhớ tiểu Vũ rồi sao?”
Hả? Là ảo giác sao? Hình như mình vừa nghe tiếng của tên quản lý kia. Anh ta đúng là âm hồn bất tán mà. Ngay cả lúc không có ở bên cạnh mà vẫn ám theo mình.
Mà Kiều Chấn Vũ cũng đâu có rảnh rang gì, chẳng phải hôm qua anh ta nói có lịch quay sao? Hay là mình về?
Hình như có người trong nhà. Không thể nào!
Bây giờ mà về nhà cũng chẳng có việc gì làm, bạn bè cũng chẳng có ai rảnh, hay là… Không được, tên quản lý mà biết thì mình nhất định sẽ sống không yên.
Nghiêm Khoan a Nghiêm Khoan, việc gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Chắc chỉ là người quét dọn thôi, làm sao mà anh ta có nhà giờ này được! Cứ bấm chuông thử một lần xem sao, cũng chẳng hại gì mà!!!
Đúng, cứ thử một lần cũng chẳng sao! Nếu anh ta có nhà thì coi như mình tìm được người nói chuyện cho đỡ chán, mà… chắc không có đâu
________________
“Nghiêm Khoan”
“Kiều Chấn Vũ, sao… sao anh lại ở đây?” – Nghiêm Khoan ngây ngốc hỏi, không biết rằng mình vừa hỏi cái câu vô duyên nhất trần đời.
“Có cần tôi nhắc cậu nhớ không? Đây là nhà tôi mà”
“À không, ý tôi là… sao anh có nhà vào giờ này?”
“Hôm nay anh quản lý của tôi uống nhầm thuốc “nhân ái” nên tự đứng ra giải quyết mấy chuyện hợp đồng cho tôi rồi, nên coi như tôi không còn việc gì nữa”
“Vậy sao? Anh không đi quay phim à?”
“Lịch trình hôm nay chỉ có quay một vài cảnh phim thôi, còn lại đều là đi ký hợp đồng quảng cáo, nên bây giờ tôi rảnh”
“À…” – Nghiêm Khoan gật gù một hồi rồi bỗng dưng không còn biết nói gì nữa.
“Còn cậu?”
“Hả?”
“Cậu không phải tự dưng không có chuyện gì làm mà đến tìm tôi đấy chứ?”
“À… Ừ… à mà cũng không hẳn… Thực… thực ra là… là…” – cái tình huống không có trong kịch bản này thực sự khó xử. Không lẽ Nghiêm Khoan lại thừa nhận bản thân rảnh rỗi nên đến tìm Kiều Chấn Vũ tán gẫu, như thế người ta không nghĩ có vấn đề mới lạ, nhất là người đó lại là Chấn Vũ. Mà Nghiêm Khoan cũng chẳng biết lấy cớ gì để nói, không thể đổ thừa hoàn cảnh được.
“Đừng nói là quản lý của cậu cũng uống nhầm thuốc, cho cậu một ngày nghỉ, cậu lái xe chạy lòng vòng không biết làm gì rồi vô tình chạy đến nhà tôi đấy?”
“……” – Nghiêm Khoan ngẩn người ra nhìn Kiều Chấn Vũ.
“Hả? Tôi nói đúng sao?” – Kiều Chấn Vũ đang khoanh tay đứng tựa cửa, nhìn thấy cái mặt ngơ ngác của Nghiêm Khoan, anh giật mình đứng thẳng người dậy.
“À……………………………………………….. Chúng ta đi uống chút gì đó được không?”
“Ừm, cũng được, hình như gần đây có quán cà phê, coi như là tôi trả cậu bữa ăn hôm qua”
“Ừ, thế thì tới đó đi”
“Vậy xe của anh hay của tôi?”
“Xe của cậu đi, xe tôi để trong garage rồi, bây giờ lấy ra mất thời gian lắm”
Nghiêm Khoan khẽ gật đầu vài cái rồi quay vào xe.
________________