Bàn tay với những ngón thon dài mảnh khảnh trắng nõn như bạch ngọc ưu nhã niệp một quân cờ bằng ngọc thạch đen bóng chạm khắc tinh xảo, đoạn, buông tay, hạ cờ.
“Tuyệt diệu!” – Hồi lâu, Thích Vô Ưu mới khép lại chiết phiến, gật gù tán thưởng, “Nước này của công tử lấy lui làm tiến, lấy thủ làm công, tưởng như tự mình đem thân hãm vào tuyệt lộ, kỳ thực lại làm linh dương treo sừng (1) dụ người vào bẫy, chẳng tiếc cùng Vô Ưu ngọc tan đá nát, lưỡng bại câu thương, tìm đường sống trong cõi chết. Vô Ưu bội phục, bội phục!”
Vô Song công tử mỉm cười tự giễu: “Đường Tiếu mỗ đi là tà đạo, làm sao leo nổi đến nơi phong nhã thanh cao. Như Thích quân sư mới là kỳ chi chính đạo (2), chính khí cuồn cuộn mãnh liệt, trời sáng trăng trong không gì không minh bạch rõ ràng, đích thực là mang khí phách kẻ tôi trung minh chủ, hiền thần của thánh quân!”
Thích Vô Ưu kinh ngạc trong thoáng chốc. Đoạn, bật cười thành tiếng: “Bất luận chính đạo hay tà đạo, trong cuộc cờ chỉ có chiến thắng mới là vương đạo, nếu như Vô Ưu đã thảm bại dưới tay công tử, thì cho dù là chính đạo đi nữa cũng vô pháp xoay chuyển càn khôn!”
Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ nhìn Thích Vô Ưu, khóe mắt trong trẻo an tĩnh như mặt hồ không gợn một chút ba đào: “Sinh tử luân hồi, thiên lý tuần hoàn. Thế gian vạn vật làm sao có gì trường cửu bất diệt? Hoành đồ phách nghiệp nháy mắt hóa thành hư không, vinh hoa phú quý phút chốc tan theo mây khói, hà huống chi ván cờ cỏn con của chúng ta?”
“Công tử…” Thích Vô Ưu nhìn y, vẻ âu lo hiện rõ nơi đáy mắt. Rõ ràng, người trước mặt chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà khiến bất kỳ ai đối diện đều có cảm giác y đã sớm thấu triệt hồng trần, tường tận nhân sinh, bình đạm an tĩnh, nhưng cũng tuyệt đối tịch liêu, cô độc.
Hắn nhìn lại cuộc cờ, âm thầm đánh giá phong thái toát ra trong từng nước đi của Tiếu Khuynh Vũ. Ẩn sâu bên trong sự kín đáo thâm trầm, vừa có nét tinh tế tỉ mỉ, nhưng vô cùng sinh động biến hóa, vừa có sự tinh ranh quỷ quyệt, nhưng cũng phảng phất khí chất nho nhã thanh cao, và cũng không thể thiếu đi cảm giác tịch mịch, cô liêu đến lạnh lùng trong mỗi nước cờ được hạ. Toàn cục, mọi nơi mọi chỗ đều là tiềm phục, mỗi tiến mỗi lui đều đầy sát ý, hết thảy khiến người ta rợn óc gai người, chấn kinh khiếp hãi!
Cương thì cương đến cùng cực, nhu cũng nhu đến cùng cực!
Nhưng mà, cương quá sẽ nát, nhu quá sẽ oằn…
Tâm trạng bỗng dưng có gì đó chùng xuống nặng nề, không khí cũng trở nên ngột ngạt, Thích quân sư vội vàng chuyển đề tài: “Tiểu hầu gia dạo gần đây kỳ lực tiến bộ rất nhanh!”
Vô Song công tử mỉm cười ôn nhuận: “Đúng vậy, càng lúc càng có phong độ của bậc vương giả rồi.”
Thích quân sư ấn mạnh quân cờ vừa hạ, nói: “Theo kiến giải của công tử, như thế nào mới gọi là vương giả?”
Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu nhấp một ngụm trà, ung dung đáp: “Vương giả, là kẻ nhân trung long phụng, vứt bỏ mọi phép tắc quy củ, không màng cái gì đạo lý, chỉ biết duy ngã độc tôn (3). Phải có được thứ tâm địa đế vương, lãnh khốc vô tình, quỷ quyệt xảo trá bất chấp thủ đoạn. Chỉ cần là đè đầu cưỡi cổ vương giả, bất luận là thần hay quỷ, vương giả cũng không chút nương tay, ra sức triệt hạ đến không còn một mảnh mới thôi!”
Có bao nhiêu kiên nhẫn cũng không thể kiên nhẫn nổi rồi!
Phương tiểu hầu gia đứng một bên, nghiến răng ken két: “Hai người các ngươi vừa vừa phải phải thôi chứ!”
Là ý gì là ý gì đây! Dám ở trước mặt bổn hầu công nhiên hạ thấp thể diện của ta, coi như ta không tồn tại sao hả?
Vô Song công tử thản nhiên liếc xéo, tay khoan thai vuốt lọn tóc mai, không thèm đếm xỉa tới hắn!
Thích quân sư lấy quạt che mặt: “Tiểu hầu gia, quan kỳ bất ngữ chân quân tử!” (4)
Cái gì quan kỳ? Cái gì quân tử hả?
Phương tiểu hầu gia hắc hắc cười lạnh: “Phải phải phải đó, sao Thích quân sư ngươi không thử làm cái gì chân quân tử này đi!” Hừm, suốt hơn hai canh giờ, nín thinh chịu trận mặc cho hai người hết đả kích công khai rồi lại xỏ xiên bóng gió, vậy mà không thể hé môi cãi lại nửa câu! Trời hỡi, trên đời hỏi còn cái gì ấm ức, uất ức hơn cái này nữa không?
Người ta vừa quay đi thì sau lưng lập tức xì xèo bàn tán, nói hươu nói vượn, thật giỏi, giỏi lắm, giờ thì rõ ràng bày ra cái mặt chỉ biết chế giễu nhạo cười người khác rồi nhé!
Vô Song công tử tao nhã nhấc chung trà, đôi nhãn thần vốn luôn tĩnh lặng đến tịch liêu, lạnh lùng đến lãnh đạm bỗng rực lên chút gì đó kiên quyết, chắc chắn: “Phương Quân Càn, Tiếu mỗ không gạt huynh! Vương giả đích thực là kẻ nhân trung long phụng, bất chấp đạo lý, bất luận quy củ, chỉ có duy ngã độc tôn!”
Phương Quân Càn một mực phủ nhận: “Ta không tin!”
Đôi mắt thẳm sâu ngưng định chăm chú nhìn chính giữa đôi chân mày thanh inh triết của hắn, Vô Song công tử phong tư thư thái, dáng vẻ an tĩnh, như trường y tuyết bạch đang buông rủ, trải dài theo thân người, mà so với màu của minh nguyệt còn trong sáng, tinh khiết hơn: “Tay ôm quyền đạp tuyết cưỡi mây, hô phong hoán vũ, cương nhu hòa hợp chi phối càn khôn, nhưng cũng có tấm lòng bao dung, tạo phúc thiên hạ, an cư lạc nghiệp quốc thái dân an, đó chính là mỹ đức mà hết thảy đế vương đều muốn có.”
Đôi mày kiếm của Phương Quân Càn khẽ chau lại: “Còn gì nữa không?”
“Còn…” – Trong mắt Vô Song công tử chợt hiện lên vẻ lạnh tanh của đầm nước lặng im lìm.
Mặc dù dáng ngồi vẫn là an nhàn tĩnh tại, tự nhiên như không, nhưng vẫn khiến cho bầu không khí trở nên yên tĩnh cứng đờ, tựa tĩnh thủy nơi đáy nước.
Còn…
“Cô độc.”
Minh quân, từ xưa đều cô độc.
Phương Quân Càn nhìn hai ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng miết men theo viền miệng chung trà, trái tim bất chợt đập lỗi một nhịp.
Rồi liền không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Phương Quân Càn này có lẽ là người may mắn hơn cả!”
“Nói vậy nghĩa là sao?” – Thích quân sư hốt nhiên thấy đầu óc mình trở nên mụ mẫm hẳn đi.
Phương Quân Càn một thân hồng y rực lửa tung bay trong gió, phiêu diêu tựa trời mây phi vũ. Ngữ khí tự phụ ngạo mạn của hắn khiến cho cả thiên cả địa cũng phải nín thở lặng câm!
“Bởi vì, ta, có Khuynh Vũ!”
Đối diện với hắn, đầu Tiếu Khuynh Vũ đang hơi cúi xuống, không thấy được đôi nhãn thần sững sờ vì kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc chỉ thoáng qua trong một nháy mắt, đầu lại vẫn tiếp tục cúi xuống làm động tác thưởng trà…
Che giấu mọi biểu cảm.
Thích Vô Ưu đột nhiên lên tiếng: “Nhược bằng hầu gia cùng công tử liên thủ, cả thiên hạ này có muốn tranh cũng không tranh được, muốn đoạt cũng không đoạt nổi!”
Khánh lịch năm thứ 330 ngày mười hai tháng bảy, một hung tin chợt ập đến đả kích bất ngờ khiến Bát Phương Thành trở tay không kịp!
Uy Nô thấy Phương Quân Càn ly khai Đại Khánh tự xưng vương hùng cứ một phương Tây Bắc, nhận thức đây là cơ hội ngàn năm có một, liền không chậm trễ huy động toàn bộ tám mươi vạn binh sĩ cả nước, chỉ huy Bắc tiến, trực đảo Hoàng long!
Uy Nô hung hãn bạo tàn, hiếu chiến hiếu sát, giết người phóng hỏa, hãm hiếp cướp bóc không chừa bất cứ tội ác nào! Chân chúng giẫm đạp đến đâu thì từng tấc đất nơi đó cháy thành tro bụi, thương giáo sục vào nơi nào thì nơi ấy máu đổ huyết tràn, tiếng lương dân kêu thét khóc than rung trời dậy đất!
Ngày mười lăm, Cố Hộ thành thất thủ, chủ tướng hộ thành Kim Trạch Lâm tử trận, chết rồi còn bị Uy Nô đem thi thể chém thành trăm mảnh.
Ngày mười tám, quận chủ Bạch Điền quận Hồ Tử Hòa lấy thân báo quốc, oanh liệt hy sinh, Uy Nô tràn vào tàn sát không chừa một mạng.
Ngày hai mươi hai, phó tướng Từ thành tạo phản, giết chủ soái, mở thành hàng giặc.
Ngày hai mươi sáu, quận chủ Bỉnh Đức quận hèn nhát bỏ thành tháo thân, để lại năm vạn quân dân vô tội bị giặc thẳng tay đồ sát, gà chó cũng không tha.
…
…
Ngày hai mươi chín tháng bảy, Uy Nô thẳng một đường xâm lược, thắng như chẻ tre, đi đến đâu cướp bóc, đốt phá, tàn sát đến đó, cuối cùng đã tràn đến dưới chân Kỳ Hiến quận, khí thế ngút trời, sắc bén tựa lưỡi đao kề cổ uy bức Đại Khánh Hoàng đô!
Đại Khánh mênh mông, Đại Khánh hùng mạnh nhường ấy, vậy mà tuyệt không một ai đủ sức ngăn cản cơn sóng dữ Uy Nô đang sầm sập ập vào chực chờ nuốt chửng.
Nếu như nói việc Phương Quân Càn tuyên bố tự lập một phương Tây Bắc là mở màn cho thời loạn thế, vậy thì, động thái đem quân xâm lược Đại Khánh của Uy Nô chính là hồi kèn chính thức cất lên hưởng ứng cơn cuồng phong loạn thế ấy!
Loạn thế như thác đổ, ầm ĩ, dồn dập, mãnh liệt, khắc nghiệt, cuối cùng, đã đại giá quang lâm!
Ai nấy đều rõ như ban ngày, rằng sau khi Kỳ Hiến quận lọt vào tay Uy Nô, tất sẽ ngay lập tức chạm trán với đạo quân từng trấn giữ Tây Bắc biên cảnh Đại Khánh – Bát Phương quân.
Mà, mấu chốt trọng yếu của sinh tử, chính là thái độ, phản ứng của Bát Phương Thành!
Từ khi Uy Nô dẫn quân xâm phạm Đại Khánh đến nay, cả một vùng Tây Bắc rộng lớn quân lực dồi dào cường mạnh đó trước sau vẫn yên tĩnh trầm mặc, không có bất cứ động thái, phản ứng nào.
Không chỉ mình Uy Nô chờ đợi…
Mà còn Hung Dã, Thiên Tấn, Liêu Minh, và cả… Đại Khánh nữa…
Vậy nhưng, kẻ đương bá chủ một phương Tây Bắc Đại Khánh trước tất cả biến cố đang xảy ra hoàn toàn không tỏ thái độ gì, mặc cho toàn thiên hạ trố mắt nhìn vào, trông ngóng từng động thái của vị vương hầu trẻ tuổi. Hết thảy các nước lân bang hùng mạnh vừa chờ đợi vừa ra sức đoán già đoán non suy nghĩ, trù tính thực sự trong đầu vị Phương tiểu hầu gia tuổi hai mươi ba. Với tâm lý thắc thỏm lo âu, tuyệt không một ai dám manh động khinh suất, bứt dây động rừng.
Bát Phương Thành.
Tiểu lâu.
Lúc này, đêm đã rất khuya.
Tiếu Khuynh Vũ an tĩnh trầm mặc ngồi dưới ngọn đèn, dáng nghiêng nghiêng đổ bóng dài trên vách, trên tay cầm một quyển sách, chậm rãi, cẩn thận lật giở từng trang, thần sắc bình thản, ánh mắt chuyên chú trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Ánh nến cùng ánh trăng giao hòa, đổ tràn thân thể cao nhã tôn quý của y, làm hiện lên một cảnh tượng tuyệt trần diễm lệ, thanh khiết không chút tỳ vết, động phách kinh tâm.
Lao Thúc cung kính bẩm báo: “Công tử, mật thám trinh sát địch tình từ kinh đô đã trở về!”
Vô Song công tử nhẹ nhàng để quyển sách xuống.
“Công tử…” – Mật thám vừa vượt qua thập tử nhất sinh, đào thoát khỏi vòng vây của địch trở về, mắt nhuốm phong trần, thần sắc nhợt nhạt, thân thể héo hắt kiệt quệ.
Hướng về phía bạch y công tử đang an tĩnh ngồi dưới ánh nến, người đó bắt đầu kể, kể tất cả những gì mình đã nghe đã thấy, đã từng trải qua, đã bị ám ảnh, kể mãi kể mãi, giọng điệu ban đầu còn khàn khàn trầm thấp, càng lúc càng đau đớn bi thương, rồi nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất ngang tàng bất khuất không tiếc tính mạng ấy cũng không nhẫn nhịn được nữa, thất thanh khóc rống!
Hắn nói binh tướng Uy Nô đem trẻ con vừa tròn tháng ra mổ bụng để mua vui, hắn nói vô số nam phụ lão ấu bị đưa đi chôn sống, hắn nói những dòng sông trước kia nước trong ngăn ngắt nay đã ngầu đục vì huyết tinh, vì xác chết, không biết bao nhiêu mà kể những thi thể trôi lềnh bềnh trên mặt nước, lâu ngày phân hủy trương phình, mùi hôi thối lan ra khắp chốn khiến không khí chỉ tràn ngập một thứ mùi tanh tưởi lợm giọng, chết chóc…
“Công tử, công tử! Thê thảm, thê thảm lắm! Bọn chúng nào phải người, bọn chúng là cầm thú!”
Lao Thúc lặng lẽ đưa viên mật thám trung thành đã ngất lịm vì kích động ra ngoài. Khi ông trở lại, liền phát hiện luân y của Tiếu Khuynh Vũ đã di chuyển đến bên cửa sổ thư phòng.
Lặng lẽ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm ngự trị, âm u cùng tịch mịch, đầy hiểm nguy bất trắc, đôi mắt y chỉ tràn ngập đêm đen, bạch y trắng muốt phiêu bồng trong gió đêm lồng lộng, sau lưng, suối tóc đen huyền mượt mà tựa nghìn vạn cánh mặc cúc (5) đương thì nở rộ, phất phơ chảy dài xuống đôi vai gầy đơn bạc.
Trên thư án, còn tiện tay để lại hai câu thơ:
Bạch cốt lộ vu dã
Thiên lý vô kê minh
(Tạm dịch:
Đồng hoang phơi xương trắng
Nghìn dặm vắng tiếng gà)
Nhìn chữ viết rất tháu, còn chưa ráo mực, có lẽ vừa rồi Vô Song công tử trong lúc phẫn hận đã phóng tay hạ bút.
Nhưng tuyệt không cẩu thả, mỗi chữ đều hữu lực, nét chữ viết nhanh mà cứng cỏi, sắc sảo, phản ánh chính xác tâm trạng giận dữ phẫn nộ không kềm chế nổi của Tiếu Khuynh Vũ hiện tại!
“Công tử!” – Lao Thúc bất an gọi.
Yên lặng.
Tiếu Khuynh Vũ không đáp.
Đôi đồng tử nhìn trừng trừng vào bóng đêm dày đặc, sắc bén tựa mũi đao nhọn hoắt, lạnh lẽo băng hàn, thê lương ảm đạm, quyết tuyệt vô tình. Đôi môi tái nhợt trong suốt khẽ cong lên bướng bỉnh, khiến cho cả người y toát ra một loại khí chất kiên định, kiên cường, kiên quyết khác thường!
---oOo---
(1): Nguyên văn: 羚羊挂角 : Linh dương quải giác: Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù của nó tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa.
Nghĩa rộng, thành ngữ này được dùng với hàm nghĩa siêu thoát, không còn vướng bận âu lo thế tục.
Trong phạm vi chương này, thành ngữ ấy có thể được hiểu là: hành sự khéo léo, kín đáo không để lại dấu vết gì.
(2): Kỳ chi chính đạo: chơi cờ ngay thẳng, không ăn gian.
(3): Duy ngã độc tôn: chỉ biết có mình.
(4): Quan kỳ bất ngữ chân quân tử: 观棋不语真君子: người ngoài đứng xem chơi cờ không được lên tiếng (mách nước) thì mới gọi là quân tử.
(5): Mặc cúc: hoa cúc màu tím, màu giống hệt như màu của bóng đêm.