Thời gian qua như tên bay, thấm thoắt Lan Di và Y Y đã ở Bát Phương Thành được gần ba tháng, Lâm Y Y rốt cuộc nhịn không nổi, sốt ruột hỏi: “Biểu ca cuối cùng định bao giờ mới quay về kinh?”
Tiếu Khuynh Vũ mặt không đổi sắc, nhu hòa hỏi lại: “Y Y nhớ nhà rồi sao?” Lúc nào cũng vậy, đối với Lâm Y Y, Tiếu Khuynh Vũ luôn mang nặng một sự áy náy, bứt rứt không yên, bởi vậy, đó là lý do vì sao y hết mực thương yêu chiều chuộng nàng như tiểu muội muội, vì tình cảm huynh trưởng mà có thể làm cho nàng hết thảy mọi việc.
Vô Song công tử đối với Lâm Y Y gần như là – hữu cầu tất ứng (1) – tất cả, trừ tình yêu.
“Biểu ca trả lời muội trước đã, rốt cuộc thì đến bao giờ huynh mới chịu trở về?” – Nàng nhấm nhẳng giậm chân tức tối, chiếc quần lụa màu nguyệt bạch mỏng manh phơ phất theo nhịp chân nện xuống nền đất, hệt như một đóa sen xanh biếc đương hé nở.
Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi kích hoạt luân y đến bên cửa sổ, nhẹ đẩy cửa phóng tầm mắt ra ngoài, mạt tuyết trắng phủ lên tiểu lâu đang tan dần trong ánh dương ấm áp, biến thành những giọt nước trong suốt rơi xuống hòa vào đất, trên mặt đất dường như đã thấp thoáng chồi non mơn xanh. Gió tràn đến, lướt trên mặt mát rười rượi, trên cao, dương quang chiếu rọi rực rỡ, dường như đâu đây, hơi thở mùa xuân đang phả vào cây, vào lá, vào hoa, vào tận hồn người, êm ái len lỏi mà căng tràn nhựa sống.
Môi khẽ mỉm cười: “Ta không định quay về kinh.”
“Cái gì!??” – Lâm Y Y toàn thân chấn động, điều đó… làm sao có thể…!? “Chẳng lẽ… chẳng lẽ biểu ca cả đời phải ở lại xó xỉnh này ư?”
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, ngữ khí không giấu sự chán chường mệt mỏi: “Kinh thành thật giả khó lường, đâu đâu cũng là mưu thâm kế hiểm. Ta quá chán ghét rồi!” Nếu có thể mãi được ở lại Bát Phương Thành, đó đích thực là hạnh phúc, một hạnh phúc không tầm thường.
“Y Y…” – Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ lại hơi uốn lên thành một nụ cười, không che đậy được niềm hạnh phúc mê ly mà Lâm Y Y chưa bao giờ nhìn thấy. Trong giây phút, nàng cảm thấy y ở cách mình quá xa, mịt mờ thăm thẳm…
“Đây là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mình thuộc về nơi nào đó.”
“Vậy còn muội?” – Không, nàng chẳng cần cái cảm giác đó! Vì cái gì chứ?... Bất giác, rõ ràng là gần đến nỗi chỉ đưa tay là chạm đến, nhưng tại sao lại cảm thấy xa xôi vô tận…
“Vậy còn muội? Muội phải làm gì bây giờ?” – Sắc mặt nàng tái nhợt thất thần, ngữ âm run rẩy.
Tiếu Khuynh Vũ vẫn thản nhiên đến lạnh lùng: “Có một số việc vốn không thể cưỡng cầu được.”
Lâm Y Y cười sầu thảm. Là lần thứ hai, lần thứ hai nàng bị nam nhân này cự tuyệt…
Chỉ một câu ‘Không thể cưỡng cầu’ nhẹ như gió thoảng mà chẳng chút lưu tình, nhẫn tâm bắn một mũi tên xuyên thấu khối luyến ái đầy khổ sở, day dứt suốt mười năm ròng của nàng, làm nó rướm máu, tổn thương, đau buốt!
Tiếu Khuynh Vũ, ngươi thật quá mức lạnh lùng, quá mức tàn nhẫn, quá mức tuyệt tình!
Có lẽ, y và nàng mãi mãi là hai đường thẳng song song không cách nào có điểm hội tụ. Gần trong tấc gang, mà xa ngút biển trời.
Vô Song công tử đặc biệt yêu thích hoa đào!
Trong tiểu lâu của y trồng nhiều nhất là hoa đào, mỗi độ hoa rơi, y thích ngồi dưới một trời lạc anh (2) gảy đàn, thổi tiêu, thích gom nhặt những cánh hoa để ủ rượu, tạo ra một loại rượu vô cùng trân quý, muôn vạn kim ngân cũng khó mà mua được, thiên hạ vẫn ngưỡng mộ gọi là cực phẩm ‘Bích huyết đào hoa’.
Thậm chí trên người y cũng thoang thoảng mơ hồ hương thơm băng lãnh của hoa đào, Phương tiểu hầu gia thường xuyên cảm giác một chuyện: Khuynh Vũ kiếp trước nhất định là Đào hoa giáng hạ, giữa cõi hồng trần mênh mang mờ mịt lặng lẽ mãn khai, rực hồng…
Thấy y yêu hoa đào như vậy, Phương tiểu hầu gia không khỏi bất giác nhớ lại chuyện lạ được nghe kể từ nhỏ: “Khuynh Vũ đã từng nghe nói chưa nhỉ? Mười tám năm trước, năm bổn hầu sinh ra đó, hình như là mồng mười tháng tám thì phải, vào tiết thu tất cả đào thụ trong kinh thành đều trút lá héo tàn, không hiểu sao chỉ trong một đêm lại đồng loạt nở rộ, rực rỡ tuyệt đẹp không sao tả xiết! Chuyện lạ đó được dân chúng kinh thành xôn xao bàn tán, không ngớt truyền tụng suốt một thời gian dài!”
Mười tám năm trước, cũng là năm Tiếu Khuynh Vũ hạ sinh.
Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy chỉ mỉm cười thật nhẹ, tiếp tục cúi xuống, chuyên tâm gảy đàn, trước sau trầm mặc không lên tiếng.
Không có bất cứ kẻ nào biết được, sinh thần của Tiếu Khuynh Vũ, chính là ngày mồng mười tháng tám!
Giai điệu khi lên bổng, lúc lại xuống trầm, tình tang nhấn nhá, ngân nga, có khi tựa như tiếng suối chảy róc rách, lúc lại giống như tiếng chim ríu rít tâm tình. Điệu đàn điêu luyện đưa hồn người chu du thiên hạ, nóng bỏng với cát vàng đại mạc, rồi lại bần thần thơ thẩn với khói lam cô tịch u buồn trong ráng chiều buông lơi, vút một cái lại đứng trên cầu nhỏ lặng nhìn lưu thủy xuôi dòng vô định, hay là bay lên Thái Sơn cao ngất ngắm nhân gian muôn màu muôn vẻ… Này thì trời cao bao la vô tận, này thì biển xanh bát ngát mênh mông, tất cả đều như được hiện ra thiên hình vạn trạng dưới những đầu ngón tay tài hoa thần diệu của y, như trống trận thúc giục mạnh mẽ, nhưng từng dây, từng dây cũng êm ái dịu dàng như nước chảy mây trôi.
Phương Quân Càn chuyên chú lắng nghe, thần trí như mê như say, thấu vào xương, quyện vào hồn.
Tiểu lâu thanh hàn, u tĩnh, tựa hồ muốn gom góp hết không khí se se lạnh lạnh của tiết trời chớm xuân.
Tuy vẫn còn se lạnh, nhưng, mùa xuân đã đến rồi.
Đàn gảy xong một khúc, Phương Quân Càn đưa mắt nhìn lên cành đào đang điểm vài nụ hoa đỏ hồng tươi non mơn mởn, bỗng nhiên cảm khái một tiếng: “Mùa xuân đến rồi!”
Vô Song công tử chu sa u nhu diễm lệ, thanh nhã tựa tranh: “Không biết năm nay hoa đào mãn khai sẽ kiều diễm rực rỡ như thế nào nữa!”
Phương Quân Càn hạ giọng: “Bổn hầu đưa Khuynh Vũ đến Xí Quốc hoa đô (3) ngắm đào hoa, được không?”
Xí Quốc là một quốc gia nhỏ bé suy tàn nằm ở phía Đông Bát Phương Thành, lừng danh thiên hạ với danh xưng ‘Thiên hạ hoa đô’, xem hoa đào là quốc hoa, cả nước bất luận là nơi đâu, nhà dân hay đồng hoang đồi núi cũng đều trồng đầy hoa đào.
Tiết tháng ba, hoa đào nở rộ nhất, tươi thắm nhất, rực rỡ nhất, một trời lạc hoa hồng rực, khuynh quốc khuynh thành.
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng hớp một ngụm Vũ tiền Long Tĩnh (4), rồi thản nhiên đặt chén trà xuống: “Xem ra Tiểu hầu gia thực sự rất có hứng thú… Các tấu chương đã duyệt xong cả chưa?”
Phương tiểu hầu gia làm ra vẻ đương nhiên: “Chẳng phải vẫn còn Thích quân sư đó sao, hắn tất nhiên phải là kẻ bị làm phiền rồi!”
Thích quân sư mà nghe được những lời này có lẽ hộc máu mà chết mất.
Vô Song công tử nghe vậy thì buồn cười: “Những lời này tốt nhất không nên nói trước mặt Thích quân sư nha, nếu không Thích quân sư lại có dịp đại tố khổ bên tai Tiếu mỗ à xem!”
Phương tiểu hầu gia mỉm cười đầy tà khí: “Muốn bổn hầu im miệng cũng không có gì khó, chỉ cần Khuynh Vũ đồng ý cùng ta đến Xí Quốc ngắm hoa đào, bổn hầu cam đoan sẽ nói năng thận trọng, uốn lưỡi không chỉ bảy lần, để giữ tai Khuynh Vũ được thanh tịnh!”
Tiếu Khuynh Vũ điềm nhiên ngắm nghía, mân mê vòng kim tuyến ở bàn tay phải: “Khi nào?”
“Đợi đến khi hoa đào nở rực rỡ nhất, ta và huynh cùng đi. Sao, thế nào?”
Tiếu Khuynh Vũ hé cười, nụ cười thanh nhã diễm lệ tuyệt trần, sở hữu một loại mị lực vô hình dễ dàng khiến cho thế nhân thiên hạ xô nghiêng lật ngược: “Được!”
Phương Quân Càn gật đầu dứt khoát: “Được, sẽ như vậy!”
Tiểu lâu trong tiết chớm xuân se lạnh trong trẻo, hai người ước hẹn cùng nhau đi ngắm hoa đào nở rộ.
Ở một góc mà cả hai không thể nhìn thấy, Lâm Y Y dường như bị rút hết khí lực toàn thân, chân đứng run rẩy không vững, lảo đảo tựa cột quỵ xuống đất…
Trong đời nàng chưa từng thấy Tiếu Khuynh Vũ lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng ngời hạnh phúc như vậy với bất cứ ai.
Hai người họ… còn hẹn nhau đi ngắm hoa đào?
Ai có thể cho nàng biết, đến tột cùng thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
---oOo---
(1): có nhu cầu gì đều được đáp ứng
(2): hoa rơi
(3): thủ đô của hoa, hoa đẹp nhất đều quy tụ ở đó
(4): trà Vũ tiền Long Tĩnh là loại trà được hái vào trước tiết Cốc Vũ, còn gọi là chè xuân
Tiết Cốc Vũ: là một trong 24 tiết trong một năm theo lịch của người xưa, tiết Cốc Vũ là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 20 hay 21 tháng 4 khi kết thúc tiết thanh minh và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 trong dương lịch theo các múi giờ Đông Á khi tiết lập hạ bắt đầu.