Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 78: Chương 78: Chương 79




“Công tử, đêm khuya rồi!” – Lao thúc cung kính nhắc nhở.

Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu vọng nguyệt, trên khuôn mặt thản nhiên lãnh đạm chợt để lộ ra sự quạnh hiu cô tịch, trống vắng đến thê lương: “Ánh trăng đêm nay và đêm đó sao mà giống nhau …”

Trong lòng bỗng dấy lên bao nhiêu hồi tưởng, đêm ấy cũng như đêm này, minh nguyệt rạng ngời, dịu dàng đùa cùng hoa, giỡn với lá, trêu chọc thế nhân, muôn vì tinh tú dệt thành tấm thảm lung linh huyền ảo, vắt ngang trời đêm tĩnh lặng, gió nhẹ nhàng mơn man mặt mũi, mát rượi. Người nọ nghe tiêu thanh tìm đến, tại tiểu lâu cùng mình phẩm trà thưởng nguyệt, đàm luận anh hùng…

Hắn đã mỉm cười, gọi mình là tri âm…

Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu kỷ niệm dồn dập ùa về, trung trùng giăng mắc ngập lối đi, ngập mắt nhìn, tươi mới như vừa xảy ra hôm qua, mọi thứ sao lại rõ ràng đến vậy? Nhìn chỗ nào cũng thấy bóng dáng, từ bao giờ đã khắc sâu vào tâm khảm không thể xóa nhòa, để đến bây giờ cứ hiển hiện trước mắt không thể đuổi xua?

Cảnh cũ còn đây, cố nhân nơi nào?

Dường như, Tiếu Khuynh Vũ một lòng muốn xua đuổi cảm giác bi thương đau xót đang cuồn cuộn dâng trào, những ngón tay mảnh khảnh tú lệ nhẹ nhàng mà dứt khoát nhấn nhá dây đàn, huyền cầm bắt đầu tình tang, ngân nga giai điệu…

Huyền tùy tâm động, âm tùy ý xuất…

Thanh âm xuất ra từ cổ cầm, cũng là những giai điệu ngày nào cùng hắn cầm kiếm giao hòa, một kẻ múa kiếm, hồng cân cuồng ngạo, uy vũ, một người gảy đàn, bạch y điềm đạm, ung dung…

Nháy mắt dâu xanh biển rộng, giây phút vật đổi sao dời, nhưng giai điệu ngày xưa… hình như chưa từng thay đổi…

‘Tanggg!!!’ Dây đàn đứt phựt quất vào tay, rát buốt, ứa máu…

Cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay lập tức dội vào tim, như kim châm muối xát… Nhưng cảm giác nhói buốt từ trong ngực bùng lên càng sâu hơn vạn lần! Y ôm ngực, hoàn toàn không biết phải làm sao để phóng thích nỗi đau đến tột cùng này nữa…

“Khuynh Vũ.” – Là tiếng ai ôn nhu khẽ gọi. Thanh âm này, quen thuộc biết nhường bao…

Tiếu Khuynh Vũ vừa toan đáp lại, bỗng đâu một luồng nhiệt khí trào dâng như dung nham nóng bỏng thiêu đốt tâm can, bùng lên cháy cổ, nghẹn cứng yết hầu, ngập tràn đau đớn, rốt cục, chẳng có thanh âm nào rời được khỏi môi…

Thân ảnh tu mỹ nam nhân từng bước dứt khoát, tung tẩy hồng cân, mông lung mờ ảo thoáng ẩn thoáng hiện nơi hàng cột cuối hành lang bỗng chốc biến mất không còn bóng dáng. Bao nhiêu níu kéo, bao nhiêu tiếc cảm, bao nhiêu hy vọng, nháy mắt rụng rơi, sụp đổ, rã tan, vỡ nát!

… Phương Quân Càn… Thanh âm bức bối, ức chế trong sự đè nén tận đáy lòng cố gắng vùng vẫy, giãy giụa, công phá, yết hầu bục vỡ, nghẹn ngào…: “… Phương Quân Càn…”

Khuôn mặt tuấn tú tà mị liếc nhẹ về phía sau, không chút biến sắc, Phương tiểu hầu gia khẽ nhếch môi cười lạnh, rồi vẫn ung dung tiến bước về phía trước.

Đã mấy ngày nay, lúc nào hắn cũng có cảm giác bị ai đó theo dõi…

Có lúc, cảm giác rất rõ ràng, cũng có khi chỉ mơ hồ bảng lảng…

Trên mặt, tuy thần dung bất động, chẳng chút bối rối, chẳng chút biến sắc, chẳng chút căng thẳng khẩn trương, nhưng tâm trí hắn lại đang quay cuồng vói đủ mọi nghi vấn cùng phân tích tình hình: những kẻ này là ai? Là nội tuyến của Gia Duệ đế? Ám quân của Thiên Tấn? Hay là sát thủ của Hung Dã…

Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khinh bỉ không thèm giấu giếm: Trị an kinh thành quả thật không bằng một góc Bát Phương Thành của ta…

Trăng đã lặn, đêm càng sâu.

Phương Quân Càn, ngày nào cũng như ngày nấy, đều đến tiểu lâu…

Nguyệt quang ngời sáng, dịu dàng rót đầy thứ ánh sáng óng ánh, mềm mại tựa dòng lưu thủy êm trôi, tiếng bước chân rón rén, khẽ khàng dẫm lên con đường lát đá trong một ngõ vắng lại càng hiển hiện rõ ràng…

Một tiếng rồng ngâm…

‘Xoạt!’ Phương Quân Càn rút kiếm, Bích Lạc ra tay!

Chẳng buồn nhìn gương mặt lạnh lẽo không chút sinh khí cùng những ngọn đao tua tủa sáng quắc của bọn hắc y sát thủ, Phương tiểu hầu gia tà mị cười: “Các ngươi là ai?”

Thanh âm bọn sát thủ khàn khàn khó nghe, the thé như tiếng kim loại va vào sành sứ: “Kẻ giữ ‘Bất Động Minh Vương Giác’ giết chết không tha!”

Phương Quân Càn thoáng nhíu mày, bỗng nhanh như chớp lắc mình, Bích Lạc động thân, như phi như vũ, không tắm máu thì chưa trở về, khí phách cuồng ngạo phá hủy tất cả vật cản trên đường. Đối diện Phương Quân Càn, hắc y sát thủ chỉ còn biết bị động chống đỡ, cuống cuồng thủ mà không thể đánh trả lại được.

Mắt thấy đao kiếm tương giao, cổ tay Phương Quân Càn khẽ trở, mũi kiếm chọc thẳng vào thân đao, va chạm nảy lửa, gã sát thủ mất đà, loạng choạng thối lui, máu phụt ra tựa huyết hoa tung tóe trong đêm tối! Mạn sườn bị kiếm đâm sâu hoắm, thấu cả xương, lộ cả cốt.

Nhưng một kích đó, rõ ràng chưa đủ để giết chết gã!

Phương Quân Càn công kích thất bại, khiến cho hắn cảm thấy khó chịu, thật chẳng chút thoải mái, cực kỳ không thoải mái…

Có điều đối với bọn sát thủ này, cảm giác đó nhanh chóng trôi qua ngay. Bọn chúng võ công chưa thể gọi là cao cường, nhưng sự quỷ dị khó lường, sắc nhọn bén ngót lại có thừa, muốn nắm bắt cũng không phải chuyện đơn giản.

Trên người bọn chúng bỗng như phát ra một luồng hàn khí lạnh buốt, khiến cho Phương Quân Can cũng phải cảm nhận được cái lạnh xâm nhập, len lỏi, thấu cốt truy hồn…

Lại tiếp tục giao tranh!

Bốn gã sát thủ cùng lên một lượt, Phương Quân Càn vô cùng khó khăn vất vả mới tạm chống đỡ được bốn lưỡi trường đao bổ xuống đồng thời! Thực sự khó lòng chiếm thượng phong khi phải giao đấu với bốn người liên thủ, Bích Lạc một giây mỏi mệt hạ xuống, bả vai đã nhói lên đau buốt, máu tuôn xối xả!

Mắt thấy Phương Quân Càn lui xuống hạ phong, mắt thấy cánh tay hắn tê dại run rẩy, mắt thấy mũi kiếm mệt mỏi, kiệt quệ chúc xuống đất, trông như đã hoàn toàn buông xuôi. Nhưng rồi hắn bất thần phóng vọt lên như cánh chim đào thoát. Không gian nháy mắt quay cuồng, tựa gió lốc cuốn ào ào qua người bọn sát thủ, Phương tiểu hầu gia không chút chậm trễ, theo ngõ tắt tháo chạy!

Chỉ có kẻ ngốc mới dây dưa cùng các ngươi! Đánh không lại, ta không trốn sao được?!

“Chết tiệt, bị lừa rồi!” – Không lường được Phương Quân Càn đã trúng một đao vẫn kiên cường ương ngạnh, liều mạng chớp thời cơ phá vây đào thoát, bè lũ sát thủ nhất thời nhốn nháo, thở hồng hộc vì tức tối!

“Hắn đang bị thương, không thể chạy xa được, đuổi theo!”

Ở khúc quanh không người lai vãng, Phương tiểu hầu gia cắn răng ôm vai trái thọ thương đau nhói, nép mình tránh bọn sát thủ đuổi giết sát nút phía sau!

San sát nhau, như bóng với hình.

Thỉnh thoảng vọng đến tiếng kêu lanh canh rất khẽ của đoản binh va chạm, rồi lập tức rời ra.

Một đuổi. Một trốn.

Đeo bám mãi không buông, hệt âm hồn bất tán!

Ở góc trốn, Phương Quân Càn thầm nghiến răng giận dữ: nếu để bổn hầu biết được kẻ nào đứng phía sau hạ độc thủ, ta nhất định lóc xương xẻ thịt, cho hắn cốt đoạn thi tàn mới khả dĩ rửa được mối hận trong lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.