Đến khi Phương Quân Càn hồi tỉnh, hắn mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong sương phòng của Định Quốc Vương phủ.
Cái đập vào mắt đầu tiên khi sau khi hé mi chính là gương mặt vừa âu lo vừa hoan hỉ mừng vui của phụ thân và Lan Di, liền sau đó là tiếng ngự y vỗ ngực, vừa cười vừa nói chắc như đinh đóng cột: “Cung hỉ cung hỉ, Tiểu hầu gia đã bình yên vô sự, không còn gì đáng lo nữa rồi!”
“Tiểu hầu gia tỉnh rồi!”, “Tiểu hầu gia tỉnh rồi!” – Tiếng xôn xao kinh hỉ làm hắn giật mình, hé mắt nhìn quanh, gia đinh cùng nha hoàn chen nhau mà đứng chật cả phòng, vẻ mặt ai nấy cũng đều không giấu sự vui mừng hớn hở.
Đầu vẫn còn ong ong choáng váng.
Phương Quân Càn khẽ lắc lắc đầu, gắng gượng nhấc mình dậy khỏi giường. Lão Vương gia liền cuống quýt lấy một chiếc đệm bông mềm mại êm ái lót sau lưng hắn, hai bàn tay chắp lại trước ngực, luôn miệng lâm râm khấn vái: “Thật đúng là thiên gia phù hộ, Càn nhi cuối cùng cũng tỉnh lại… Đại nạn không chết chắc chắn tương lai sẽ nhiều phúc đức…”
Lan Di thì mừng đến phát khóc: “Tỉnh lại thật tốt! Tỉnh lại thật tốt quá!... Vừa rồi đúng là dọa chúng ta tưởng chết!…”
Định Quốc Vương gia sực nghĩ lại chuyện con mình suýt nữa mệnh táng Hoàng tuyền thì nổi trận lôi đình, không thể kềm chế cơn giận bùng nổ: “Kinh thành trọng địa lại có thể có bọn cuồng đồ ngang ngược không coi ai ra gì như vậy, quả thực vô pháp vô thiên mà! Càn nhi, con còn nhớ những kẻ định giết con là ai không?”
Phương tiểu hầu gia lập tức mở miệng đáp không cần suy nghĩ: “Con không rõ lắm, nhưng mà dường như là sát thủ của Hung Dã thì phải!” Hắn khéo léo giấu nhẹm Tiếu Khuynh Vũ.
Tứ chi mềm nhũn uể oải, cả người đau nhức chẳng còn chút sức: “Con làm sao trở về đây được?”
Lão Vương gia trả lời: “Chính Vô Song công tử đã đưa con về đây, lúc ấy nhìn bộ dạng con thê thảm lắm, cả người bê bết máu làm cả Vương phủ ai cũng sợ hãi đến chết đi!”
Đầu Phương Quân Càn hơi cúi thấp, như để che giấu, kềm nén đi tình cảm phức tạp khó nói trong ngữ điệu: “Khuynh Vũ… nói sao?”
“Công tử nói đến lúc con tỉnh lại, chúng ta tự nhiên sẽ biết thôi!”
Phương Tiểu hầu gia mím môi, vẽ một nụ cười thê lương: “Vậy sao?”
Vẫn còn nhớ như in, trong lúc mơ màng ngất đi là thanh âm lo lắng hoảng hốt của y, và câu nói lúc ấy… Hôm nay ta không giết được ngươi, mai này cũng không có cách nào giết ngươi.
Vết thương trước ngực chưa lành hẳn lại bắt đầu âm ỉ đau dớn, nhưng Phương Quân Càn lại cảm thấy niềm vui ngọt ngào len nhè nhẹ: Không chết mà! Dù sao, cũng là hạ thủ lưu tình…
Khuynh vũ, lúc ấy không giết ta, phải chăng… phải chăng cũng có nghĩa là trong lòng có ta?...
Nếu mà, quả thật như vậy… Thương thế kia cũng là đáng giá… Rất đáng giá…
Kỳ thật, đưa mắt nhìn cả thiên hạ, Phương tiểu hầu gia có đủ lý do để tự hào, để tự ngạo…
Kẻ mà Vô Song công tử muốn hạ thủ diệt trừ còn sống được trên đời, ngoại trừ hắn, tuyệt đối không có kẻ thứ hai….
Tiếu Khuynh Vũ, liệu việc như thần, rốt cục cũng đã gặp trở ngại.
Lan Di lo lắng cho Phương Quân Càn từng ly từng tí, bà dịu dàng đưa tách trà tận tay hắn: “Càn nhi hôn mê lâu như vậy chắc chắn rất mệt và khát, uống một ngụm trà đi!”
Phương Quân Càn mỉm cười tiếp nhận.
“Đúng rồi, công tử nhờ lão phu chuyển lời cho con…” – Lão Vương gia khẽ nhíu mày, “Mà thực ra lời này cũng là lời vi phụ muốn nói. Sau này tuyệt đối không đơn thân độc thủ đến tiểu lâu, Đại Khánh Anh Vũ hầu vạn nhất có chuyện không hay gì xảy đến, không ai gánh vác nổi trách nhiệm đâu!”
‘Rắc!’ Phương Quân Càn bất giác bóp nát chén bạch ngọc trong tay mình, máu tươi trào ra, men theo bàn tay chảy dọc xuống, từng giọt, từng giọt rơi xuống đệm, tựa hồ một đóa huyết hoa xinh đẹp mê mị họa trên nền vải.
Chậm rãi, run run xoay người lại: “Y nói vậy thật sao?”
Nhìn sắc mặt con trai u ám âm trầm, lão Vương gia quả nhiên không dám nói tiếp.
Trong khoảnh khắc chợt phát hiện… Con mình, thực sự đã thay đổi.
Hiện tại, hắn đã thực thụ là một Anh Vũ hầu uy mãnh kiêu hùng, như hổ thoát chuồng son, như rồng thiêng bay lượn, hoàn toàn không còn là hài tử ngây thơ hồn nhiên vẫn quẩn quanh dưới gối phụ thân ngày nào nữa.
Thân kinh bách chiến (1), đã quen thống lĩnh vạn quân, đứng đầu thiên hạ, mỗi lời nói ra, mỗi ánh mắt nhìn, mỗi cử mỗi động của hắn đều hiển hiện thiên uy tuyệt đối, cùng khiến kẻ khác khiếp sợ, thần phục.
Loại khí phách bễ nghễ, quán tuyệt thiên hạ này khiến cho người từng là Đại Khánh chiến thần cũng phải cảm thấy áp lực đè nặng bội phần.
Có điều, suy đi xét lại, cũng chẳng thấy lời nói của công tử có điểm nào không ổn, từng lời từng chữ đều thành khẩn, đầy quan tâm, lo lắng… Lão Vương gia càng nghĩ càng không hiểu con trai mình vì cái gì mà phẫn nộ như vậy.
Khuynh Vũ, huynh thực sự muốn nhất đao lưỡng đoạn (2) như vậy sao?
Thật là khôi hài!
Giữa hai chúng ta mà nói, làm sao có thể nói một câu lưu thủy chảy xuôi là vô tăm vô tích?
“Chúng ta, nhất định không có kết cục!”
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ đã ghi tâm tạc dạ một câu: “Nếu đã như vậy, tương kiến không bằng bất kiến!”
Cánh cửa vẫn để ngỏ chờ đợi hắn của tiểu viện, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn khép chặt.
Khi Vô Song công tử đã không muốn gặp ai sẽ không cho kẻ ấy bất cứ cơ hội nào nhìn thấy mình.
Đèn đuốc của tiểu lâu cũng sẽ im lìm từ nhá nhem tối đến tận bình minh.
Sẽ chỉ còn lãng đãng mơ hồ tiêu thanh từ trong khuôn viên tiểu lâu thoát ra ngoài.
Tiêu thanh không chút đổi khác, vẫn là bất an lo lắng, vẫn là tịch mịch sầu thương, vẫn là sâu sắc lạnh lùng, khiến tim người chảy máu.
Kể từ ngày đó, ngày nào cũng thấy thấp thoáng một bóng người đứng lặng bên ngoài tiểu viện nhìn vào.
Đứng rất lâu, lâu lắm.
Chỉ đứng, đứng lặng lẽ, im lìm như cổ thụ nghìn năm.
Đứng đến khi sương rơi đẫm áo.
Kỷ hồi hoa hạ tọa xuy tiêu, ngân hán hồng tường nhập vọng diêu.
Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu.
(Hoàng Trọng Tắc《Khỉ hoài》Thập lục thủ chi thập ngũ) (3)
---oOo---
(1): kinh qua trăm trận chiến, ý chỉ dạn dày kinh nghiệm sa trường.
(2): một đao chặt đứt làm hai, ân đoạn nghĩa tuyệt.
(3): đây là bài thơ thứ mười lăm trong chùm thơ ‘Khỉ hoài’ (Hoài niệm đẹp) của nhà thơ Hoàng Trọng Tắc (1749 – 1783), một nhà thơ thời nhà Thanh, bốn tuổi mồ côi, gia cảnh bần hàn, là người có tài nhưng sinh bất phùng thời, cả đời bất như ý, về sau nhậm chức Huyện lệnh nhưng chưa kịp bổ quan đã qua đời vì trọng bệnh ở nơi đất khách quê người, hưởng dương 35 tuổi. Thi tài nổi tiếng, được xưng tụng là một trong ‘Bì Lăng thất tử’. Thơ ông ảnh hưởng nhiều bởi Lý Bạch, nhưng mang nặng tịch mịch sầu thương cùng bế tắc không lối thoát, thấm đẫm nỗi niềm hoài vọng về một loại tình cảm không có kết cục và bất mãn với cuộc đời. Tuy văn chương có phần u tối và thảm não nhưng những bài thơ tứ tuyệt của ông ý thơ rất đặc sắc, đầy tình cảm. Mọi trước tác đều được tập đại thành ở Lưỡng đương hiên toàn tập. (Nguồn: baidu)
Ở đây, tôi cũng đưa toàn văn bài thơ, phiên âm Hán Việt cùng một chút ‘chế’ nghĩa của bản thân:
Nguyên văn
黄仲则原韵《绮怀》十六首之十五
几回花下坐吹箫,银汉红墙入望遥。
似此星辰非昨夜,为谁风露立中宵。
缠绵思尽抽残茧,宛转心伤剥后蕉。
三五年时三五月,可怜杯酒不曾消。
Hán Việt
Hoàng Trọng Tắc nguyên vận《Khỉ hoài》 Thập lục thủ chi thập ngũ
Kỷ hồi hoa hạ tọa xuy tiêu, ngân hán hồng tường nhập vọng diêu.
Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu.
Triền miên tư tẫn trừu tàn kiển, uyển chuyển tâm thương bác hậu tiêu.
Tam ngũ niên thì tam ngũ nguyệt, khả liên bôi tửu bất tằng tiêu.
Diễn nghĩa
Thuộc chùm thơ ‘Khỉ hoài’ của Hoàng Trọng Tắc – Bài thứ mười lăm trong số mười sáu bài
Bao lần tiêu tấu giữa trời hoa, ngân hà tựa cửa đứng trông xa.
Như là sao sáng rơi đêm ấy, vì ai phong sương tụ nửa khuya?
Triền miên nghĩ ngợi gọt vết chai, uyển chuyển thương tâm bỏ u hoài
Năm ba năm cũng như năm ba tháng, chỉ thương rượu ấy chẳng hề phai.