Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 90: Chương 90: Chương 91




“Vương gia… đã quá lo lắng rồi!” – Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng như tuyết là biểu cảm lãnh khốc tựa hàn băng, vô tình như lưu thủy.

Lão Vương gia định thần, đưa tay quệt nước mắt, tạm ngưng khóc kể, mơ mơ màng màng mấp máy môi: “Công tử…!”

Tiếu Khuynh Vũ nhìn lão Vương gia cười nhẹ, nụ cười dịu dàng, thanh cao thoát tục khiến thế nhân ngơ ngẩn, thanh âm nhẹ như gió thoảng, mơ hồ lạc lối trong một ảo giác không có thật, không thể nhìn thấy, không thể nắm bắt, vô sắc vô thanh…

Linh hồn y câm lặng nghe giọng của chính mình đều đặn thản nhiên, không cảm xúc: “Tiểu hầu gia cùng với Tiếu mỗ là sinh tử, hoạn nạn chi giao. Chuyện xảy ra ở Kim Loan điện, chỉ là… Tiểu hầu gia chẳng qua muốn khước từ Hoàng thượng tứ hôn, nên cùng với Tiếu mỗ diễn một màn kịch… Chỉ là… trò đùa thôi…”

Tiếu Khuynh Vũ nói ra những lời này, mặt không đổi sắc, chỉ có trái tim lặng lẽ rướm máu, lòng dạ quặn thắt thê lương.

Ánh mắt của y, vẫn là thanh khiết, vẫn là kiên định, vẫn là cứng cỏi, vẫn là lãnh khốc vô tình.

“Lúc đó, là do Tiếu mỗ… không biết tự kềm chế, tùy tiện…”

Người kiên cường như Tiếu Khuynh Vũ, từ trước đến nay, chưa bao giờ khóc, dù chỉ là vô tình đánh rơi một giọt lệ.

Nhưng lần này, nếu lời nói khả dĩ cho phép, y cũng muốn, rất muốn được dốc hết tâm can, tự do thống khoái mà khóc lớn một hồi.

Có điều là…

Y không thể.

Trời già kia, ngay cả quyền được khóc một cách thỏa thuê mặc sức của y, cũng nhẫn tâm tước đoạt.

“Vương gia cứ yên tâm, đừng lo lắng, Tiếu mỗ cam đoan với người, nội trong ba ngày, Tiểu hầu gia sẽ bình an hồi phủ, không mất một sợi tóc!”

Nhìn bạch y thiếu niên tuyệt thế vô song trước mắt, không hiểu sao, trong lòng người cha hiền lành từ ái, thương con hết mực bỗng ẩn ẩn hiện hiện một cảm giác… Ban đầu chỉ là mơ hồ nhưng càng lúc lại càng rõ ràng… Là bất an, là áy náy: “Công tử…”

Tiếu Khuynh Vũ lại mỉm cười nhẹ nhàng thanh nhã, ngắm nhìn nụ cười ấy có cảm giác như vừa được gió xuân tẩy gội, tâm hồn bỗng thư thái ung dung: “Vương gia còn băn khoăn điều gì, xin cứ tự nhiên bày tỏ…”

Nội tâm của y lúc này như kim châm muối xát, thống khổ bi thương, nhưng, lại càng phải giữ thần dung bất động, thần tình bất biến.

Ngoan cường, cao ngạo, quyết không bao giờ để người khác nhìn thấy bất cứ một tia yếu đuối bất thường nào.

Do vậy, y thản nhiên nhấc chén trà trên thư án.

Có điều, hai tay trong một thoáng chốc không thể ức chế, khẽ run rẩy…

Tiếu Khuynh Vũ cơ hồ phải vận toàn bộ sức lực trong cơ thể mới tạm chế ngự được cơn run rẩy đang lan ra khắp châu thân, gắng gượng giữ tay mình bình ổn, kiên định.

Sau đó, cao hoa tao nhã đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm.

Trà Vũ tiền Long Tĩnh thượng hảo hạng, nhưng sao cảm giác vấn vương đầu lưỡi không phải vị ngọt thanh nhã dịu dàng thường nhật, mà chỉ thấy kết tụ chua cay, đắng chát?...

Y… vẫn còn có thể bất động thanh sắc, bình thản như không mà ngồi uống trà!

Lão Vương gia quan sát hành vi của Tiếu Khuynh Vũ không hề bỏ sót, nhất thời bão tố trong lòng dịu xuống, chỉ còn một chút nghi ngại thoáng qua: chẳng lẽ… đó thực sự là trò đùa ư?

“Không có gì, không có việc gì nữa… Đã không còn sớm, lão phu sẽ không quấy rầy công tử nghỉ ngơi, lão phu cáo từ!” – Nói qua lại vài câu khách khí thông thường, lão Vương gia bái biệt trở về.

Lão Vương gia đã đi rồi.

Trong tiểu lâu, chỉ còn một thân ảnh bơ vơ cô lẻ.

Cuồng phong xào xạc, tê tái bi thương. Lạc tuyết thẫn thờ, cô liêu giá buốt.

Lao thúc lặng lẽ bước đến, dừng lại bên cạnh luân y, đứng yên ở đó.

Thư phòng sâu hút, trong bóng chiều nhập nhoạng lại càng u ám, tối tăm, nhưng khi bạch y thiếu niên ngồi đó, cả người phảng phất như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, thản nhiên, cô độc.

Trên khuôn mặt lãnh khốc vô tình, khóe môi khẽ nhếch, tựa như đang cố vẽ một nụ cười. Thôi thì… cứ xem như là một nụ cười…

Nhìn Tiếu Khuynh Vũ như vậy, Lao thúc chợt thấy… Rất muốn, muốn khóc rống lên…

“Công tử…”

Biểu cảm lúc này của Tiếu Khuynh Vũ, Lao thúc chưa bao giờ thấy, lại càng không muốn nhìn thấy y như vậy, thật không đành lòng. Ông nhắm mắt, khuyên nhủ: “Người hãy khóc đi…”

Tiếu Khuynh Vũ giật nảy toàn thân, dường như vừa rồi, y hoàn toàn không một chút quan tâm phòng bị gì chung quanh nữa, Lao thúc nhẹ nhàng đến cạnh, y cũng không hay biết, cả người cứ mãi đắm chìm vào cõi hư ảo mông lung. Y khẽ ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt buồn thương đau xót của vị gia nô đứng tuổi hiền hậu, mỉm cười: “Công tử Vô Song, làm sao khóc được?”

Tiếu Khuynh Vũ từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ khóc…

Không khóc

Không khóc

Không khóc

Vì sao?

Không biết!

Chỉ biết là… Tuyệt không khóc…

Lao thúc nhìn thấy tay Tiếu Khuynh Vũ ngày càng run lên bần bật…

Chung trà trong tay y cũng run rẩy theo, nước trà sóng sánh va đập vào thành chén, sái ra ngoài, càng lúc càng dao động mạnh, cơ hồ không thể ngăn lại.

“Công tử!” – Trong một khoảnh khắc, Lao thúc chợt có cảm giác, rất muốn thay y khóc thật to lên…

Nếu y không thể khóc, ông sẽ khóc thay cho y.

“Xoảng!!!”

Chung trà rốt cục không thể chịu đựng nổi bàn tay run rẩy xúc động, tuột ra, rơi xuống đất.

Chén vỡ tan, nước trà tung tóe thành muôn nghìn cánh hoa nát vụn.

“Lao thúc.” – Nụ cười dịu dàng của thiếu niên như kiếm đâm, dao cứa vào chính trái tim mình, “Ta, cũng biết đau đó!”

Tim ai… đã bị cắt nát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.