CHƯƠNG 292 PN3: BAO TỬ THIÊN CHI CÓ TIỂU BAO TỬ.
Ngày thứ hai Vân Khuynh không thể dậy được là chuyện hoàn toàn ở trong dự kiến.
Vân Khuynh còn mơ mơ màng màng làm ổ ở trên giường, ôm chăn trong ngực, còn Tần Vô Phong đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Tần Vô Phong thần thanh khí sảng, tâm tình rất tốt, Vân Khuynh còn lại là mệt muốn chết, ngay cả con mắt cũng không mở ra được.
Tần Vô Phong nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên má Vân Khuynh, mở miệng phân phó Long Liễm chuẩn bị nước nóng cho hai người.
Nước nóng chuẩn bị xong hắn liền ôm Vân Khuynh đang mê man lẫn chăn đơn đi tắm rửa.
Khớp xương toàn thân Vân Khuynh giống như bị người hủy đi một lần rồi ráp lại, không dùng được nửa phần khí lực, cũng bủn rủn lợi hại.
Sau khi bốn người thành thân, Tần gia huynh đệ đều tương đương ôn nhu, trạng huống như vậy trong hai năm nay cũng chỉ có lúc bốn người cùng nhau mới gặp phải, hiện tại Tần Vô Phong một người đem khí lực Vân Khuynh tháo nước, khiến y uể oải thành như vậy, xem ra tối hôm qua Tần Vô Phong đích thật là rất kích động.
Vân Khuynh không có nửa phần khí lực, tùy ý Tần Vô Phong thanh lý thân thể cho y, Tần Vô Phong tự nhiên là mở rộng tầm mắt cộng thêm có lộc ăn.
Thế nhưng hình dạng Vân Khuynh uể oải tái nhợt cũng khiến hắn yêu thương, hắn cũng không có bính thêm Vân Khuynh, chỉ là ăn một ít đậu hũ mà thôi.
Lúc thanh lý xong trở về phòng, ra giường đệm chăn đều đã thay mới.
Tần Vô Phong đem Vân Khuynh đặt ở trên giường an bài thỏa đáng xong mới bằng lòng rời đi.
Trước khi đi còn cố ý dặn dò Long Liễm chăm sóc Vân Khuynh cho tốt, dặn khi nào y tỉnh không nên quên chuẩn bị đồ ăn.
Ăn nói xong tất cả, Tần Vô Phong mới đi thư phòng bắt đầu công tác.
Đối với việc hắn tới muộn, Tần Vô Song và Tần Vô Hạ tự nhiên là biết rõ nguyên nhân, hai người hiểu lòng không nói, nhìn thoáng qua lẫn nhau, liền tiếp tục công tác.
Thời gian như trước trôi qua, ngày cứ theo lẽ thường qua đi.
Giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong có tiểu bí mật, lúc Vân Khuynh ở cùng Tần Vô Song, Tần Vô Hạ, vẫn không có mở miệng cho phép bọn họ bính phía trước của y, lúc bốn người cùng nhau, Tần Vô Phong cũng không có đãi ngộ đặc thù, cũng không có bính phía trước, thế nhưng, mỗi tuần hai ngày đến phiên Tần Vô Phong, Vân Khuynh và Tần Vô Phong sẽ nỗ lực tạo người.
Cũng không phải Vân Khuynh không muốn sinh thêm hài tử cho Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, chỉ là quan hệ giữa bọn hắn có chút phức tạp, hài tử trước đều rõ ràng biết là của Tần Vô Song hoặc là Tần Vô Hạ, nếu là Tần Vô Song Tần Vô Hạ cũng bính phía trước, y sợ y còn chưa sinh được hài tử cho Tần Vô Phong đã hoài hài tử của Tần Vô Song hoặc Tần Vô Hạ.
Vậy nên thẳng thắn như trước giả câm vờ điếc không nói cho Tần Vô Song Tần Vô Hạ bọn họ.
Trời không phụ người có lòng, sau một tháng Tần Vô Phong và Vân Khuynh nỗ lực tạo người, tiểu bao tử bọn họ chờ mong đã lâu rốt cục tới.
Ngày ấy, trời trong nắng ấm, Vân Khuynh cùng Liên Duyệt và Hương Hương tĩnh tọa trong hoa viên, sau đó Liên Duyệt ôm Hương Hương đi nghỉ trưa, chỉ chừa Vân Khuynh một người.
Vân Khuynh nhất thời mệt nhọc, dĩ nhiên ngủ quên trên ghế quý phi tại hoa viên.
Buổi chiều, lúc Tần Vô Hạ đến không tìm thấy y, mãi cho đến hoa viên mới nhìn đến y đang ngủ.
Có cơn gió nhẹ đang khe khẽ thổi, Vân Khuynh tựa lưng trên ghế quý phi rộng thùng thình, hai mắt nhắm, sợi tóc màu mực bị gió thổi hơi phập phồng, trên hai gò má tuyệt mỹ của y mang theo màu đỏ ửng.
Tần Vô Hạ vốn chỉ là đứng tại chỗ, bên môi mang cười ngóng nhìn y, chỉ muốn ở một bên với y, để y nghỉ ngơi.
Sau lại nghĩ như vậy rất dễ bị cảm lạnh, Tần Vô Hạ dưới tình huống tận lực không kinh động đến Vân Khuynh ôm lấy Vân Khuynh, chuẩn bị ôm y quay về phòng nghỉ ngơi, lúc tay tiếp xúc đến thân thể y, xúc giác lại tương đương nóng hổi.
Trong lòng hắn căng thẳng, lúc này liền sợ Vân Khuynh đã bị một chút cảm lạnh.
Tần gia tam huynh đệ, đối với y thuật đều có chút hiểu biết, Tần Vô Hạ sau một khắc nghi ngờ Vân Khuynh bị cảm lạnh liền lập tức bắt mạch cho y.
Lần xem mạch này, ngoài bị phong hàn nhẹ ra, còn bắt ra hỉ mạch.
Tần Vô Hạ thoáng chốc sắc mặt tái nhợt, thân thể bị dọa run lên, thiếu chút nữa đánh rơi Vân Khuynh bị hắn nửa ôm vào trong ngực.
Tần Vô Hạ biết thân thể Vân Khuynh không giống người thường, hỉ mạch này, rất có thể là thật.
Nghĩ tới hắn và hai người ca ca vẫn không có chạm qua phía trước của Vân Khuynh, sắc mặt hắn càng thêm trắng.
Tự nhiên nghĩ tới chuyện tình năm xưa của mình và Vân Khuynh.
Trong lòng hắn mơ hồ hiện lên một ý nghĩ không thể tin nổi, hài tử lớn gần một tháng trong bụng Vân Khuynh này, sẽ không là của người khác chứ? ? ?
Ý niệm này vừa toát ra trong đầu, Tần Vô Hạ đã bắt đầu quấn quýt.
Tâm quấn quýt vặn vẹo thành một đoàn, khó chịu ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại.
Hiện tại cùng chung Vân Khuynh với hai người ca ca đã thành thói quen, đã là chuyện bình thường như hô hấp, nếu là lại thêm tới một người đoạt Vân Khuynh với hắn, hắn khẳng định không tiếp thụ được.
Vào lúc này, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm thụ năm xưa của hai người ca ca khi biết Vân Khuynh có mang hài tử của hắn.
Hôm nay nhớ tới hai người ca ca, ngoại trừ khi đó đối với hắn lạnh lùng vài phần ra thì không hề làm khó hắn nửa phần, đối với hắn quả nhiên là nhân từ đến cực điểm.
Trong lòng ôm ấp cảm kích đối với hai người ca ca, Tần Vô Hạ cấp tốc tỉnh táo lại.
Hắn vừa rồi chỉ là bị chuyện Vân Khuynh đột nhiên có thai làm cho đầu óc hồ đồ, Vân Khuynh ngoại trừ ở cùng hắn, thời gian khác còn có hai người ca ca, hài tử trong bụng Vân Khuynh, cũng vô cùng có khả năng là của hai người ca ca.
Tần Vô Hạ hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tư, ôm lấy Vân Khuynh, đem y ôm vào trong phòng, sau khi phân phó Hồng Châu tiên dược cho Vân Khuynh, liền kêu Long Khiêm đi mời Tần Vô Phong và Tần Vô Song tới.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song tự nhiên đều biết hiện tại là lúc Tần Vô Hạ bồi Vân Khuynh, Tần Vô Hạ lúc này gọi hai người bọn hắn, nhất định là vì Vân Khuynh, lại còn là vì Vân Khuynh xảy ra chuyện lớn.
Bằng không Tần Vô Hạ sẽ không thoáng cái đều kêu hai người bọn họ trở lại.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song vừa nhận được lời nhắn của Long Khiêm, liền lập tức trở về.
Lúc trở lại, Vân Khuynh đã được Tần Vô Hạ đặt ở trên giường ngủ, Tần Vô Hạ ngồi ở bên giường trông coi Vân Khuynh.
Thấy hai người ca ca tiến đến, hắn lập tức đứng dậy, sau khi liếc nhìn Vân Khuynh, ra hiệu cho hai người ca ca đi ra ngoài, sau đó ba người liền đi ra cửa.
Tới cửa, Tần Vô Hạ hạ thấp thanh âm nói: “Đại ca, nhị ca, Khuynh Khuynh bị phong hàn rồi.”
“Ách, đã phân phó tiên dược cho Vân nhi chưa? ? ?”
“A. . . Tối hôm qua còn đang tốt, sao hôm nay lại bị phong hàn, có nghiêm trọng không? ? ?”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song vừa nghe Tần Vô Hạ nói xong, đều mặt mang lo lắng nhíu mày.
Tần Vô Hạ gật đầu: “Đã kêu Hồng Châu đi tiên dược, vừa rồi Khuynh Khuynh ngủ trong hoa viên, phỏng chừng là cảm lạnh. . . Lúc ta bắt mạch cho y, phát hiện, Khuynh Khuynh hình như, mang thai.”
“Cái gì? ? ? Không có khả năng! ! !”
Tần Vô Phong còn chưa phản ứng tới, Tần Vô Song liền phủ định, hai năm nay, Vân Khuynh vẫn không cho bọn họ bính phía trước, Vân Khuynh sao có thể mang thai.
Thẳng đến Tần Vô Song nói hết lời, Tần Vô Phong mới phản ứng tới, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn bộc phát ra vui sướng ngập trời.
Hắn lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Vô Hạ, thân thể hắn thậm chí có chút run run, thanh âm cũng có chút bất ổn: “Vô Hạ. . . Vô Hạ, ngươi nói cái gì, ngươi nói Vân nhi có thai? ? ?”
Ông trời thương xót, nỗ lực hơn một tháng, hắn và Vân Khuynh rốt cục có hài tử thuộc về bọn họ.
“Đại ca? ? ?”
Tần Vô Song và Tần Vô Hạ đều nhìn về phía Tần Vô Phong rõ ràng thất thố.
Tần Vô Phong ho nhẹ một tiếng, nét mặt khôi phục lạnh lùng nghiêm nghị ngày xưa, nhưng khóe mắt chân mày của hắn, lại có vui mừng khó có thể nói rõ.
“Đại ca? ? ?”
Tần Vô Song hơi nhăn lại hai hàng lông mày, có chút kỳ quái nhìn về phía Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong chưa kịp để ý tới Tần Vô Song, chỉ là lo lắng hỏi Tần Vô Hạ: “Vô Hạ, hài tử trong bụng Vân nhi có bao nhiêu lớn? ? ?”
Ngoài miệng không nói, nét mặt không lộ ra, không có nghĩa là hắn không hâm mộ.
Hắn vẫn hâm mộ Tần Vô Song thậm chí là Tần Vô Hạ đều có hài tử với Vân Khuynh, mà hắn thì không.
Hiện tại, hắn rốt cục cũng có hài tử với Vân Khuynh, lúc này bảo hắn sao có thể không vui không sợ hãi.
“Gần tới một tháng. . . Lẽ nào. . . Hài tử này là của đại ca? ? ?”
Tần Vô Phong gật đầu: “Đúng, gần một tháng trước, lúc đến phiên ta bồi Vân nhi, tâm tình của ta có chút kích động, huých phía trước của Vân nhi. . . Khụ khụ khụ, không nghĩ tới, Vân nhi trùng hợp như vậy liền có hài tử.”
Tần Vô Phong mặt không đỏ thở không gấp nói dối.
Hiện tại hắn có thể dễ dàng từ trong biểu tình của Tần Vô Song và Tần Vô Hạ biết, Vân Khuynh cũng không cho bọn họ ngoại lệ, mà chỉ cho phép hắn bính phía trước, để không sản sinh hiểu lầm giữa Vân Khuynh và bọn họ, Tần Vô Phong liền giấu diếm sự thực.
Tần Vô Hạ hiểu rõ thở dài: “Như vậy cũng tốt, Khuynh Khuynh đã vì ta và nhị ca sinh hài tử, duy độc không có hài tử của đại ca, cái này giai đại vui mừng.”
Tần Vô Song trầm mặc một chút, mỉm cười gật đầu: “Đúng, giai đại vui mừng.”
Không ai so với hắn rõ ràng hơn Tần Vô Phong có bao nhiêu yêu thương Vân Khuynh, Tần Vô Phong nhất định sẽ không gạt bỏ ý nguyện của Vân Khuynh cường thế bính phía trước, có lẽ là Vân Khuynh tự nguyện đi. . .
Thế nhưng Tần Vô Hạ nói rất đúng, Vân Khuynh đã vì hắn và Vô Hạ sinh hài tử, duy độc chưa từng sinh hài tử cho đại ca, có lẽ Vân Khuynh cảm thấy bất công với đại ca, cho nên mới cho phép đại ca hắn bính phía trước của y.
Mặc kệ chân tướng là thế nào, mọi người vui vẻ là được, hắn cũng không cần phải truy cứu, bốn người bọn họ là cùng nhau thành thân, như vậy, liền nhất định phải là bốn người cùng nhau hạnh phúc.