CHƯƠNG 134: BIỆN PHÁP GIẢI QUYẾT
“Vân công tử, ta nghĩ công tử nhà ta mở mắt, nhìn thấy người thích hợp nhất, là thái tử phi tương lai.”
Lam Hiên tự suy xét thật lâu, quyết định đem thân phận Hiên Viên Trần Vũ để lộ ra.
Dù sao ở Giang thành phương bắc xa xôi, hắn và thái tử Hiên Viên Trần Vũ độc thân hai người, Hiên Viên Trần Vũ bị vây trong trạng thái hôn mê, hắn lại không thể ra ngoài.
Lại thêm thân phận bọn người truy giết bọn hắn không tầm thường, hắn không dám tin tưởng quan phủ địa phương, nghĩ tới đây, nếu thực sự muốn Vân Khuynh bọn họ hỗ trợ, vậy nhất định phải nói ra thân phận Hiên Viên Trần Vũ cho bọn họ.
Khiến hắn kỳ quái chính là, Vân Khuynh nghe đến từ thái tử phi, cũng không có kinh ngạc quá lớn, chỉ là hơi hơi nhíu mày suy nghĩ: “Thái tử phi. . . Ta tam. . . Ách, là tam tiểu thư của Vân vương phủ sao? ? ?”
Lam Hiên hoài nghi nhìn Vân Khuynh, gật đầu.
Lẽ nào Vân Khuynh ngay từ đầu đã biết thân phận bọn họ, lẽ nào thân phận thái tử không đủ lực uy hiếp, vì sao Vân Khuynh sau khi biết thân phận bọn họ, còn có thể nhẹ nhàng đối mặt bọn họ như thế? ? ?
“Nếu như có thể, thỉnh Vân công tử và Tần công tử hỗ trợ, đưa thái tử của ta trở về, hoặc là đem thái tử phi đến đây.”
Vân Khuynh mím môi xong mở miệng nói: “Được rồi, ta sẽ thương lượng chuyện này với đại ca, ngươi chiếu cố công tử nhà ngươi cho tốt.”
Vân Khuynh nói xong, lại nhìn Hiên Viên Trần Vũ nằm ở trên giường, chậm rãi nhấc chân rời đi.
Hiên Viên Trần Vũ đang hôn mê vô ý thức nhăn mày, người có thanh âm dễ nghe kia muốn đi sao? ? ?
Đáy lòng của hắn sản sinh một cổ không muốn, rất muốn rất muốn người kia ở lại. . .
Thế nhưng, hắn không mở được mắt, không mở được miệng, chỉ có thể thanh tỉnh ý thức được bước chân người kia càng lúc càng xa.
Đáy lòng mọc lên vài phần nôn nóng, hắn bắt đầu chờ mong, chờ mong thanh âm kia lần thứ hai xuất hiện. . .
Lúc Vân Khuynh trở về phòng, Tần Vô Phong đang lạnh mặt ngồi trong phòng y, đến lúc nhìn thấy y, trong ánh mắt mới hiện lên một tia yên tâm, hai tay nắm chặt chậm rãi mở ra.
Sáng sớm đến chỗ Vân Khuynh lại không thấy người, hắn còn tưởng rằng Vân Khuynh xảy ra ngoài ý muốn. . .
Dù sao Vân Khuynh bình thường tương đối lười, khả năng ra ngoài cũng quá nhỏ.
Hắn lập tức gọi Long Khiêm đi ra ngoài tìm, Long Khiêm đi rồi hắn mới nhớ tới trong hậu viện ‘Hồi Xuân đường’ có rất nhiều ám vệ, hắn nhất thời sốt ruột dĩ nhiên quên, sau khi nhớ tới liền đi hỏi ám vệ một phen, thế mới biết hành tung của Vân Khuynh.
Sau khi biết hành tung của Vân Khuynh, hắn cũng không lập tức đi tìm, mà là ngồi ở trong phòng lẳng lặng chờ, dù sao Vân Khuynh cũng cần không gian riêng tư.
Tuy là nghĩ vậy, thế nhưng vừa không thấy Vân Khuynh hắn liền bất an, e sợ Vân Khuynh sẽ ở nơi hắn không nhìn thấy xảy ra chuyện, thẳng đến nhất khắc nhìn thấy y hắn mới an tâm.
“Đại ca.”
Nhìn Tần Vô Phong ở trong phòng mình, Vân Khuynh không có mảy may ngạc nhiên, lúc nào cũng khắc khắc ở cùng Tần Vô Phong, y sớm đã thành thói quen.
“Ta vừa đến chỗ thái tử điện hạ.”
Tần Vô Phong gật đầu: “n, ta biết.”
Hắn đang đợi, đợi Vân Khuynh tiếp theo muốn nói gì, hắn biết, Vân Khuynh chắc chắn sẽ nói chuyện độc tình ti cho thị vệ Lam Hiên, cũng không biết bản thân thị vệ kia, dự định làm thế nào.
Vân Khuynh nhăn mày, thở dài một tiếng: “Lam Hiên nói, thái tử điện hạ, tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên, thích hợp nhất là thái tử phi.”
Nhắc tới thái tử phi y liền nhớ tới Vân Thù, nhớ tới Vân gia, cũng nhớ tới Hồng Châu bị y lưu lại nơi đó.
Y tưởng niệm Hồng Châu, cũng thực sự không thích Vân Thù, không thích Vân vương phủ, không thích tất cả Vân gia.
Nhắc tới bọn họ liền cảm thấy trong lòng khó chịu, lúc trước gả thay, y thế nhưng đã nói muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Vân phủ.
Tần Vô Phong ngưng mi trầm tư: “Lẽ nào, để thái tử điện hạ thích tam tỷ của ngươi? ? ?
Vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho nữ nhân tham giàu ngại khổ kia sao, nữ nhân như vậy, đâu có phong phạm mẫu nghi một quốc gia tương lai? ? ?”
Tần Vô Phong không chút khách khí phê phán Vân Thù.
Vân Khuynh tự nhiên cũng không muốn tiện nghi Vân Thù, thế nhưng trên danh nghĩa nàng là thái tử phi sắp tới, cũng đích thật là người thích hợp được chọn nhất.
Vân Khuynh suy nghĩ một phen:
“Đại ca, Vân Thù là kiêu nữ trời sinh, Vân vương phủ lại là đại thần triều đình, cũng khó trách không muốn liên quan với Tần gia mang tội ‘Tru diệt cửu tộc’. . .
Ngoại trừ tham giàu ngại khổ và tùy hứng hai điểm, Vân Thù từ nhỏ tiếp thu giáo dục tốt đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nói tóm lại, coi như là một tiểu thư khuê các. . .”
Tần Vô Phong nhíu mày: “Ý của Vân nhi, là đồng ý với kiến nghị của thị vệ kia. . .”
Vân Khuynh cười gật đầu:
“Nói không chừng. . . Vân Thù ngày ấy không gả cho Vô Song, chính là chờ một đoạn nhân duyên này. . .
Hôm nay chúng ta phải cảm tạ nàng không gả cho Vô Song, trước đó nếu là gả đi, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau quen nhau, ngày hôm nay, ta cũng sẽ không gọi ngươi một tiếng đại ca.”
Y nói chính là sự thực, nếu như không phải nữ nhân kia không muốn gả đi, Vân Khuynh sao có thể đi đến Tần gia? ? ?
Nhưng dưới đáy lòng Tần Vô Phong vẫn có chút không thoải mái.
Vô Song từng nói với hắn, muốn cực lực nghiêm phạt Vân gia coi thường Vân Khuynh, nhưng gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, bọn họ còn chưa kịp ra tay, liền biến thành cái dạng như hôm nay.
Nếu như thái tử thực sự thích tam tỷ của Vân Khuynh, như vậy Vân gia ngày sau nhất định là cao quý không phải nói, thực sự là ghê tởm. Tiện nghi bọn họ.
Nhưng nếu Vân Khuynh kiên trì loại biện pháp này. . . Hắn cũng chỉ có thể tuân theo. . .
“Như vậy, liền an bài bọn họ gặp mặt đi.”
Vân Khuynh hơi cong cong môi: “Ta không muốn gặp người của Vân gia, nói như vậy, cho người đưa thái tử điện hạ và Lam Hiên trở về kinh thành đi, đến lúc ấy, chúng ta cũng không cần quan tâm nữa.”
Tần Vô Phong lắc đầu: “Không được, hiện tại, chỉ có thể nghĩ biện pháp đem tam tỷ của ngươi mang đến đây, Hiên Viên Trần Vũ, căn bản là không ra ngoài được.”
Vân Khuynh tiếc nuối chớp chớp mắt: “Vì sao không được? ? ? Là bởi vì hôn mê sao. . . Cái này, tìm thêm vài người chiếu cố hẳn là ổn, dù sao hắn không bệnh tật không thương tích, chỉ là đang ngủ mà thôi.”
“Không, không phải vấn đề này, Vân nhi ngươi quên sao, nhị hoàng tử và tam hoàng tử hôm nay dường như phát điên đi tìm Hiên Viên Trần Vũ.
Ta nghĩ, nếu như chúng ta thực sự đưa Hiên Viên Trần Vũ về kinh thành, nói không chừng Hiên Viên Trần Vũ vừa ra ‘Hồi Xuân đường’ liền lập tức bị phát hiện.
Đến lúc đó, sự tình sẽ càng thêm phức tạp, hành tung của chúng ta rất có thể sẽ bị bại lộ.”
Tần Vô Phong nói nhìn về phía bụng Vân Khuynh.
Tuy rằng bụng của y đã nổi lên rõ ràng, nhưng bởi vì mùa đông mặc dày, người bình thường cũng sẽ không sinh nghi.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, bọn họ cũng không thể mạo hiểm, không thể xảy ra một chút sơ xuất.
“Nói như vậy. . .”
Lông mày của Vân Khuynh thắt vào với nhau: “Nhất định phải đưa Vân Thù đến đây. . . Ai, thực sự là phiền phức, đại ca, ta hối hận, hối hận ngày đó nói ngươi cứu bọn họ.”
Con người Tần Vô Phong mềm đi: “Không sao, chuyện này ta sẽ tận lực xử lý tốt.”
Vân Khuynh cũng không muốn làm khó hắn, gật đầu: “n, vậy đưa Vân Thù đến đi, cùng lắm là ta ngồi ở trong phòng không ra, tự nhiên cũng sẽ không phải nhìn thấy nàng.”
Tần Vô Phong xoa cằm: “Nàng là khách, chúng ta là chủ, nào có đạo lý chúng ta phải trốn nàng, gặp rồi thì đã sao? ? ? Vân nhi còn có thể sợ nàng sao? ? ?”
Vân Khuynh chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ phiếm đen: “Làm gì có chuyện đó, tuy rằng nàng điêu ngoa dị thường, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, ta căn bản chưa sợ nàng! ! ! Chỉ là không muốn thấy nàng. . .”
Đôi mắt Vân Khuynh lóe lóe: “Ta sợ dáng dấp của nàng, sẽ ảnh hưởng khẩu vị của ta, ảnh hưởng tâm tình của ta. . .”
“Ách. . .”
Tần Vô Phong giật mình, Vân Khuynh lời này nói rất hay, khiến cho Tần Vô Phong cong lên khóe môi: “Được được được, để không cho nàng ảnh hưởng khẩu vị của ngươi, tâm tình của ngươi, chờ nữ nhân kia tới, chúng ta liền về Tần gia, có được không?”
Vân Khuynh mạnh gật đầu: “n, được.”
Vì vậy, Tần Vô Phong song song phải ứng đối với nhị hoàng tử Hiên Viên Khê Phong và tam hoàng tử Hiên Viên Lâm Phong, lại bắt đầu sầu lo làm thế nào đưa Vân Thù từ kinh thành đi tới Giang thành.
Tự nhiên là không thể gióng trống khua chiêng mời đi, hơn nữa, lấy thân phận tru cửu tộc bên ngoài của Tần gia, Vân gia nhất định sẽ không nể tình, huống hồ để Vân Khuynh gả thay, đối với Tần gia, Vân gia hiện tại rất chột dạ.
Vậy phải làm sao? ? ?
Lẽ nào phải. . . bắt Vân Thù?
Tần Vô Phong nghĩ đến đây thì gật đầu.
Đúng, bắt đến, dọc trên đường đi hù dọa hù dọa thiên kim tiểu thư kia, dù thế nào cũng không thể tiện nghi cho nàng.
Vân Khuynh thấy đôi mắt hắn híp lại, một tia tâm tình kỳ quái ở trên khuôn mặt nhộn nhạo ra một loại biểu tình quỷ dị, y đột nhiên đánh cái rùng mình: “Đại ca, ngươi đây là đang. . .”
“Ta đang suy nghĩ làm thế nào ‘Đón’ tam tỷ ngươi đến Giang thành.”
Vân Khuynh vừa nghĩ đây đích thật là một vấn đề, thế nhưng thấy Tần Vô Phong như vậy, xem ra là có dự tính: “Đại ca dự định ‘Đón’ thế nào?”
Tần Vô Phong tâm tình tốt nói: “Ta chuẩn bị để Long Dạ và Long Liễm đi kinh thành bắt nàng đến đây, thuận tiện ở trên đường ‘Chiếu cố’ nàng thật tốt, ý của Vân nhi thế nào?”
“Ách. . . Bắt sao?”
Vân Khuynh sợ run một chút sau, mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa: “Tốt lắm tốt lắm, phương pháp này của đại ca rất tốt, vậy cứ thế ‘đón’ nàng đến đi.”