CHƯƠNG 48: BÓNG ĐÊM THÂM TRẦM.
Thân thể Vân Khuynh run run, hạ thân đau nhức, chiếm lấy toàn bộ ý thức của y.
Nơi đó, quả nhiên là tồn tại không hợp với lẽ thường.
Chịu đựng, so với phía sau đau hơn nhiều.
Tần Vô Song trấn an hôn y, ngón tay thon dài, đi tới nơi hai người mập hợp, mềm nhẹ mơn trớn, muốn hoà hoãn đau đớn của Vân Khuynh.
Vân Khuynh mở miệng, hung hăng cắn lên vai Tần Vô Song.
Không có đạo lý chỉ có y đau nhức, hắn hưởng thụ.
Bất quá. . . Kỳ thực Tần Vô Song cũng không hưởng thụ so với y được bao nhiêu.
Dục vọng dâng trào đứng thẳng bị kẹt nửa vời ở bên trong, lại thêm phải cố nén dụ hoặc từ mật huyệt của Vân Khuynh bởi vì đau đớn mà tạo nên.
Hắn cũng là khó chịu cực kỳ.
Bất quá, nghĩ Vân Khuynh đau nhức hơn so với hắn, nghĩ hắn và Vân Khuynh cùng một chỗ, hắn liền cảm thấy cái gì cũng có thể chịu được.
Quả thực là tâm tư giống như Vân Khuynh.
Mồ hôi hai người, cùng nhau theo trán, theo thân thể rơi xuống dưới.
Nóng bỏng khiến da thịt đối phương phát run.
Vân Khuynh cấp tốc ý thức cứ tiếp tục như vậy cũng không được, bọn họ phải làm cái gì đó để phân tán đau đớn như vậy, hoặc là đem đau đớn chuyển hóa trở thành cảm giác khác.
Hàm răng của y cắn rách da Tần Vô Song, miệng đầy mùi máu tươi khiến y có chút yêu thương.
Chậm rãi mở miệng, dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương y cắn: “Hô. . . Vô Song. . Chúng ta huề nhau. . . Ngươi cũng chảy máu. . . n. . Ô, không cần nhịn nữa. . .”
Y nhẹ nhàng nhíu lại mi dường như vô lực rên rỉ: “Như vậy. . . Ta cảm giác. . . Càng ngày càng đau nhức. . .”
“n. . . Khuynh nhi, nhẫn thêm một chút. . .”
Tần Vô Song hổ thẹn thương tiếc hôn lên chóp mũi y, chậm rãi nâng thắt lưng lên, từ từ rút ra dục vọng của bản thân.
Ngón tay Vân Khuynh lần thứ hai siết chặt, dễ dàng đâm vào trong da thịt Tần Vô Song.
Tần Vô Song không để ý đến đau đớn, hết sức mềm nhẹ chậm rãi rút ra, sau đó chậm rãi tiến nhập.
Cảm giác đau đớn như kim châm muối xát từ từ rút đi. Còn lại chỉ là một loại cảm giác dằn vặt người khác.
Vì vậy hai người cũng không tiếp tục kiềm chế, từ từ chìm đắm trong vui sướng gây cho đối phương hai bên.
Ngoài phòng, trăng lên đỉnh trời.
Trên bầu trời mờ tối lác đác có vài ngôi sao.
Với Vân Khuynh và Vô Song mà nói, đây là một đêm không ngủ, ở Tần gia tại phương bắc, ánh đèn vẫn sáng như cũ.
Cùng lúc Long Lê đến bên người Tần Vô Song, Long Kính cũng đã lên đường về tới Tần gia.
“Không phải đã bảo Long Lê nói cho các ngươi cùng nhau trở về sao, nhị công tử đâu? ? ?”
Ngọn đèn vàng sáng chiếu vào nam tử, trên dung nhan cứng rắn như đá cẩm thạch điêu khắc mang theo một tia không vui.
Mày kiếm, búi tóc, nhãn thần lãnh liệt, sắc như sao lạnh, bạc thần nhếch.
Hắn là Tần gia đại công tử, Tần Vô Phong, hắn thành công và cường đại không ngừng phát triển. ( Vũ: Ố la, xuất hiện rồi xuất hiện rồi, siêu lạnh lùng siêu ôn nhu công. . . Ka ka ka. . . )
Hắn là một ca ca xuất sắc nhất, một người thừa kế gia tộc xuất sắc nhất, một thương nhân xuất sắc nhất, một nhi tử xuất sắc nhất.
Nhưng duy độc, không phải một người xuất sắc nhất.
Trong nhân sinh của hắn, tồn tại khuyết điểm khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi, đó là, từ khi ra đời tới nay, vô luận là có hiểu chuyện hay không, Tần Vô Phong, chưa từng cười qua, thực sự là một lần cũng không có.
Đối đãi ngoại nhân, hắn chính là một khối băng.
Duy độc đối đãi thân thích nhà mình, hoặc là lục đại ảnh vệ cùng nhau lớn lên sẽ thoáng hiển lộ ra một ít nhân tình vị.
Bằng không, hắn liền thực sự thành một khối băng có thể đi lại có thể suy nghĩ.
Biểu muội tiểu công chúa suy nhược thiện lương của Tần gia được người kia ở trên Thiên Cơ đảo phủng trong lòng bàn tay, dĩ nhiên xảy ra ngoài ý muốn, mà chuyện ngoài ý muốn này, chết tiệt cùng triều đình Huỳnh Quang hiện nay có liên quan.
Tần Vô Phong tuy là lão đại Tần gia, thế nhưng, chuyện triều đình Huỳnh Quang Tần Vô Song tương đối quen thuộc, cho nên hắn bắt tay vào làm chuyện này song song cũng để Long Lê đi thúc dục Tần Vô Song trở về.
Ai biết Tần Vô Song không biết có chỗ nào không đúng, dĩ nhiên chỉ phái Long Kính trở về.
Kỳ thực nếu có thể chọn lựa, Long Kính không muốn đối mặt nhất, chính là Tần gia đại công tử, cực kỳ lãnh khốc thì thôi, lại còn đặc biệt nghiêm khắc, cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai.
Gục đầu xuống, chỉnh lý tâm tư một chút, Long Kính mở miệng nói: “Nhị phu nhân bên kia xảy ra chút chuyện, cho nên nhị công tử nán lại dọc đường, bất quá nhị công tử đã nói, sau khi tìm được nhị phu nhân sẽ lập tức tăng tốc hành trình trở về.”
“Nhị phu nhân? ? ?”
Tần Vô Phong nhăn lại mày kiếm, hắn quả thật là có chút quên nhị đệ chuyến này đi cưới vợ.
Không có biện pháp, hắn đối với cảm tình luôn luôn đạm bạc, bất quá, nhìn Vô Song chơi đùa bụi hoa, dĩ nhiên vì một nữ nhân mà làm lỡ chuyện quan trọng? ? ?
Nghĩ nghĩ, ngay cả Tần Vô Phong là người có rất ít tình tự, ở dưới đáy lòng cũng hơi kinh ngạc một chút.
Đáng tiếc hắn không nghĩ tới, nhị đệ nhà hắn thú không phải là một nữ nhân, mà là một nam nhân.
Hắn càng nghĩ không ra chính là, trong cuộc sống ngày sau, không chỉ nhị đệ của hắn sẽ vì người nọ làm lỡ chuyện quan trọng, mà ngay cả chính hắn, cũng sẽ không nhíu mi chút nào đem tất cả của người nọ, coi là chuyện quan trọng nhất. . .