CHƯƠNG 230: CÓ NÊN THỪA NHẬN HAY KHÔNG.
Biết đâu Vân Khuynh chính là thất hoàng đệ của Hiên Viên Bất Kinh, biết đâu mẫu thân của Hiên Viên Bất Kinh năm xưa cũng chưa chết! ! !
Đây là suy đoán của Hiên Viên Bất Kinh, cũng là ý nghĩ trong lòng mọi người lúc này.
Thế nhưng, theo lời của Hiên Viên Bất Kinh, mẫu thân hắn bị trúng mấy mũi tên, lại đang ở trong hoàng cung, hắn thoát được sao? ? ?
Loại khả năng này quá nhỏ.
Thế nhưng, lỡ đâu lại có ngoài ý muốn. . .
Trên người Vân Khuynh chứa nhiều đặc điểm, thực sự quá mức giống với lời của Hiên Viên Bất Kinh, biết đâu, bọn họ thật là. . . Huynh đệ cũng không nhất định. . .
Người ở đây nghe xong Hiên Viên Bất Kinh nói, đều rơi vào trong trầm tư.
Một lúc lâu, có người lần thứ hai đánh vỡ vắng vẻ, lúc này đây, người mở miệng là Vân Hoán.
“Tố nương nương nàng. . .”
Tố nương nương trong miệng Vân Hoán, chính là vị mẫu thân của Vân Khuynh trong Vân phủ kia.
“Nàng là nữ tử thanh lâu đa ta nhìn trúng.
Lúc mới vào Vân phủ, nàng nhất thời nhận hết sủng ái, nhưng nàng thân phận hèn mọn lại giỏi dùng thủ đoạn, bị các phu nhân có thân phận trong phủ cùng với đám thiếp thất xa lánh.
Sau nhiều lần các vị phu nhân và thiếp thất bị hãm hại, nàng rốt cục khiến đa ta chán ghét, đa ta đã nhốt nàng ở hậu viện. . .
Có lẽ là bởi vì nàng rốt cục nhìn thấu tất cả, liền từ nay về sau an ổn ở hậu viện, không tranh không đoạt, mặc cho người khác ức hiếp cũng chỉ là một mặt nhường nhịn. . .
Khi đó, nàng không có mang thai, thế nhưng, khoảng năm tháng sau, ‘Tứ muội’ Vân Khuynh của ta liền xuất thế.
Khi đó đã có người hoài nghi Vân Khuynh không phải là ‘Nữ nhi’ của đa ta, thế nhưng đại phu nói là sinh non. . .
Đa ta khi đó vốn đã không thích tiểu Khuynh, là bởi vì tin lời đồn cho rằng tiểu Khuynh không phải hài tử của hắn. . .
Từ đây suy ra, có lẽ tiểu Khuynh thực sự không phải là hài tử của đa ta. . .”
Vân Hoán nói, không thể nghi ngờ là nói cho người khác, hắn tin lời nói của Hiên Viên Bất Kinh.
Vân Khuynh ngạc nhiên nhìn Vân Hoán, y cho rằng, Vân Hoán sẽ là người thứ nhất phủ định Hiên Viên Bất Kinh, không nghĩ tới Vân Hoán lại. . .
Vân Hoán ngẩng đầu cười cười với Vân Khuynh, trên khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã lễ độ mang theo vài phần dáng thương:
“Tuy rằng. . . Rất muốn tiểu Khuynh là thân đệ đệ của ta, thế nhưng. . .
Ta biết, người Vân gia gây cho tiểu Khuynh tất cả đều là thương tổn khó có thể phai mờ, cho nên, dưới đáy lòng tiểu Khuynh, nhất định là không hy vọng bọn họ là thân nhân của mình. . .
Đã như vậy, ta cần gì phải chấp nhất, dù sao mặc kệ tiểu Khuynh có phải là người Vân gia hay không, chỉ cần tiểu Khuynh nhận vị nhị ca này là được.”
Vân Khuynh giật mình, trong đôi mắt sóng sáng một tầng mặt nước.
Đúng vậy, y không hy vọng người Vân gia là thân nhân của y, y muốn có thân nhân bảo vệ y, tự nhiên là tốt.
Thế nhưng. . .
Nếu thân phận của Vân Khuynh thực sự là Huỳnh Quang thất hoàng tử. . .
Vậy vì sao lại được sinh ra ở Vân phủ? ? ?
Hiên Viên Bất Kinh nghe xong Vân Hoán nói, kích động bước về phía một bước, hai tay đặt lên trên vai Vân Khuynh, thẳng tắp kéo y tới gần, cấp thiết mở miệng: “Nói như vậy, tiểu Khuynh ngươi, thật là thất hoàng đệ của ta sao? ? ?”
Đây gần như là chuyện nước chảy thành sông, nhưng Vân Khuynh lại vươn tay hất tay Hiên Viên Bất Kinh xuống.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo một ít thất vọng: “Một năm trước, khi ta thay Vân Thù gả đến Tần gia, ta cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia.
Khi đó ta đã nói với mình, ta không phải người của Vân gia. . .
Sau đó ta lần thứ hai khẳng định, ta không phải là người của bất cứ nhà nào, chỉ là người của Tần gia. . .
Nếu ta không phải là người Tần gia, như vậy nhất định là kẻ không nhà.
Về phần thân thế của ta thế nào, rốt cuộc có phải là thất hoàng đệ của Bất Kinh hay không, đều đã không còn quan trọng, ta cũng không muốn truy tra, bất luận Bất Kinh có phải là thân sinh huynh đệ của ta không, ta đều nguyện ý coi Bất Kinh là ca ca. . .
Nói chung, mặc kệ nói như thế nào, ta là Vân Khuynh, chính là Vân Khuynh, cũng chỉ là Vân Khuynh.”
Sau khi nói xong Vân Khuynh cúi đầu, giấu đi tình tự trong ánh mắt.
Y tự nhiên là muốn tìm được người nhà bảo vệ mình, y tự nhiên là muốn biết thân thế của mình, muốn gặp thân sinh phụ mẫu của mình một lần.
Thế nhưng. . .
Mùa đông năm ngoái khi ở cùng Tần Vô Phong, Tần Vô Phong phân tích tình thế giữa Tần gia và Hiên Viên gia, khiến y không thể tiếp tục suy tính về thân thế của mình.
Vì sao, hết lần này tới lần khác phải là người Hiên Viên gia, hết lần này tới lần khác phải là thất hoàng tử của Huỳnh Quang? ? ?
Y đã vì Tần gia sinh hai hài tử, Tần gia và Hiên Viên gia lại không giống như biểu hiện ra ngoài nhìn qua hữu nghị như vậy.
Y nếu nhận người thân, tất sẽ là làm khó Vô Phong Vô Song, trong tương lai cũng rất có thể sẽ khiến bọn nhỏ khó xử.
Nói như vậy, y tình nguyện không tiếp thu cái gọi là ca ca thân sinh này.
“Tiểu Khuynh. . .”
Hiên Viên Bất Kinh không thể tin tưởng nhìn Vân Khuynh:
“Vì sao, vì sao ngươi không muốn thừa nhận thân phận của ngươi, không muốn nhận thức ca ca là ta? ? ?
Ngươi biết không, nếu như mẫu thân của chúng ta thực sự đã chết, chúng ta sẽ chỉ còn người thân duy nhất là đôi bên. . .”
“Hiên Viên công tử.”
Tần Vô Song bước về phía trước một bước, chắn ở trước mặt Hiên Viên Bất Kinh, cười như không cười mở miệng: “Khuynh nhi đã có Tần gia chúng ta, có hai hài tử của y, sao có thể nói là chỉ có một người thân? ? ?”
“Hài tử? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh nghe xong Tần Vô Song nói, hai mắt trở nên lòe lòe phát sáng, mở miệng nói:
“Hài tử? ? ? Các ngươi nói hài tử. . .
Là hài tử của tiểu Khuynh sao? ? ?
Tiểu Khuynh, trên thế giới này nam tử có thể sinh hài tử rất ít, mẫu thân có thân thể như vậy, cho nên chúng ta mới có thân thể như vậy. . .
Tiểu Khuynh, ngươi thật là thất hoàng đệ của ta! ! !”
Hiên Viên Bất Kinh sau khi nói xong mới phát hiện tất cả mọi người đang quái dị nhìn hắn.
Lúc này hắn mới nghĩ dưới lúc cấp thiết, dĩ nhiên đem bí mật mình ẩn dấu nhiều năm, chưa bao giờ nói cho người khác nói ra.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mang theo bối rối đỏ bừng.
Làm hoàng tử một quốc gia, hắn vẫn vì thân thể khó có thể mở miệng của mình mà cảm thấy hổ thẹn, nhận tri của hắn, thiên đạo luân lý trong cảm nhận của hắn, khiến hắn không thể chấp nhận thân thể của mình.
Huỳnh Quang hoàng đế và mẫu thân của hắn, cũng chưa từng nói về thân thể của hắn với hắn, mà Vân Khuynh đến từ hiện tại, biết thân thể của mình là chuyện gì xảy ra, tầm mắt cũng nhìn thoáng hơn Hiên Viên Bất Kinh.
Tuy Vân Khuynh cho rằng thân thể của mình không được trọn vẹn không được đầy đủ, nội tâm có tự ti, nhưng vẫn mạnh mẽ hơn Hiên Viên Bất Kinh rất nhiều, Hiên Viên Bất Kinh vào lúc đối mặt với thân thể của mình, xa xa không có thản nhiên như Vân Khuynh. . .
Tuy rằng Vân Khuynh đã đủ không thản nhiên.
Vân Hoán đầu óc một trận mê muội, nghĩ mình sắp ngất đi.
Ngày hôm nay hắn thụ kích thích quá nhiều.
Đầu tiên là mối quan hệ ù ù cạc cạc giữa Vân Khuynh và Tần gia huynh đệ, tiếp đến là Hiên Viên Bất Kinh công bố thân phận của Vân Khuynh. . .
Hiện tại, hắn dĩ nhiên nghe thấy thân thể của Vân Khuynh có thể sinh hài tử, đồng thời còn có hai hài tử. . .
Hắn đỡ trán mình, tức khắc ngồi xuống.
Hôm nay, trong mấy người ở đây, hiểu Vân Khuynh nhất chắc chắn là Tần Vô Phong và Tần Vô Song.
Lấy bọn họ hiểu tính cách của Vân Khuynh, tự nhiên biết tính tình không được tự nhiên của y, vì sao lại cự tuyệt nhận thức Hiên Viên Bất Kinh.
Tần Vô Phong trầm tư một hồi rồi nói:
“Hiên Viên công tử, Vân nhị ca, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Vân nhi khó tránh khỏi có chút khó có thể tiếp nhận. . .
Các ngươi cứ đi nghỉ ngơi trước, ta và Vô Song muốn nói chuyện với Vân nhi, một hồi tự nhiên sẽ rõ mối quan hệ giữa y và Hiên Viên công tử.”
Tuy rằng Vân Khuynh không thừa nhận, nhưng trên thực tế Hiên Viên Bất Kinh lúc này, đã nhận định Vân Khuynh là thất hoàng đệ của hắn, nghe xong Tần Vô Phong nói, hắn lặng lẽ gật đầu.
Hắn biết việc này không phải chuyện đùa, Vân Khuynh cần thời gian để tiếp thu.
Thế nhưng, hắn hi vọng Vân Khuynh không nên tốn hao quá nhiều thời gian, mới bằng lòng thừa nhận y là đệ đệ của hắn.
Trên thế giới này, chỉ có Vân Khuynh và hắn là thân sinh huynh đệ đồng phụ đồng mẫu.
Vân Khuynh thừa nhận thân phận của y, đáy lòng hắn sẽ có một phần gửi gắm thân tình, hắn sẽ không bao giờ cô đơn một người nữa.
Vân Khuynh Vân Khuynh. . .
Lúc này Hiên Viên Bất Kinh đáy lòng mê man, yếu đuối bất kham lại tịch mịch cô độc gần như phát cuồng, tràn ngập khát vọng liếc nhìn Vân Khuynh, gật đầu với Tần Vô Phong, xoay người rời đi.
Vân Hoán cũng là tinh thần hoảng hốt, thế như sự chín chắn cùng với năng lực thừa thụ của hắn, hiển nhiên là tương đương tốt, tuy rằng vẻ mặt vẫn đang mang theo khiếp sợ, nhưng hắn vẫn nỗ lực bảo trì bình tĩnh cáo biệt với Vân Khuynh mấy người.
Không chỉ Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh lúc này cần thời gian lãnh tĩnh, tiếp thu sự thực này, hắn cũng cần.
Trong gian phòng lớn đến vậy, người thoáng cái tới, rồi lại thoáng cái đi.
Chỉ còn lại Tần Vô Phong, Tần Vô Song và Vân Khuynh.
Vân Khuynh nặng nề thở hắt ra, thả lỏng xuống.
Lời Hiên Viên Bất Kinh nói, giống như hòn đá ném xuống mặt nước, khiến y quấn quýt mệt chết đi.
Nếu muốn truy tra thân thế của y, khẳng định sẽ đưa tới liên tiếp sự kiện, hơn nữa lúc này Huỳnh Quang đế vương đang trọng bệnh, hắn nói y là thất hoàng tử, khó tránh khỏi sẽ bị một vài người có tâm hiểu lầm.
Thế nhưng. . .
Cũng bởi vì Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh. . .
Nếu như Huỳnh Quang hoàng đế là thân sinh phụ thân của y, y nên làm như thế nào, có nên tiến cung xem hắn một lần không? ? ?
Vân Khuynh rất quấn quýt, rất bối rối.
Tần Vô Song ở một bên nhìn, cũng cau mày, hắn thực sự không nghĩ tới thân thế của Vân Khuynh khác thường, cũng chưa từng nghĩ, Vân Khuynh dĩ nhiên có thân thế sâu xa với Hiên Viên gia như vậy.