CHƯƠNG 222: ĐẾN KINH THÀNH.
Đối với kinh thành, Vân Khuynh là vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì y ở kinh thành vài chục năm, xa lạ là bởi vì, ở kinh thành trong vài chục năm, y cho tới bây giờ chưa từng thực sự có cơ hội đi xem kinh thành phồn hoa.
Hiên Viên Bất Kinh không có nuốt lời, giống như lúc trước nói với Vân Khuynh, giúp Vân Khuynh che giấu thân phận, đoàn người ở trên đường trở lại kinh thành lại bắt đầu cải trang. . .
Hiên Viên Bất Kinh giả làm thiếu gia nhà nào đó, Long Liễm giả làm phu nhân, Vân Hoán và Vân Khuynh, liền biến thành thị vệ và tiểu tư.
Kinh thành vốn là ở phía nam, cũng tương đối gần với Tích Châu, không dùng bao nhiêu thời gian mấy người liền tới kinh thành.
Vân Hoán không thích Vân gia, biết Vân Khuynh cũng không thích Vân gia, tự nhiên sẽ không yêu cầu Vân Khuynh quay về Vân gia, bởi vậy bọn họ liền dừng chân ở một khách sạn bình dân.
Trên đường đi đến kinh thành, Hiên Viên Bất Kinh xem Vân Khuynh càng xem càng thuận mắt, cuối cùng thẳng đem Vân Khuynh trở thành thân đệ đệ năm xưa chết non của mình.
Trong thánh chỉ Huỳnh Quang hoàng đế đưa đến trong tay Hiên Viên Bất Kinh nhắc tới Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh, hơn nữa Hiên Viên Bất Kinh rất muốn hỏi một câu chân tướng của sự tình năm xưa, bởi vậy hắn khẩn cấp muốn quay về hoàng cung.
Đây là lần duy nhất trong vài chục năm, sau khi hắn rời khỏi hoàng cung bức thiết muốn trở lại như vậy.
Vì vậy sau khi sắp xếp thỏa đáng cho Vân Hoán và Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh liền cáo từ hai người, hẹn nhau ba ngày sau gặp lại.
Một thân phổ thông y bào màu lam, sợi tóc vẫn chưa hoàn toàn buộc lên, thả một nửa rối tung trên vai, thấy thế nào cũng giống như một tay ăn chơi dáng vẻ hào sảng tiêu sái giang hồ, tuy rằng Hiên Viên Bất Kinh có tướng mạo không tầm thường, nhưng vẫn bị ngăn ở ngoài cửa cung.
Hiên Viên Bất Kinh tìm kiếm trên người một hồi, mới bỗng nhiên nhớ tới, hắn từ lâu đã đem ngọc bội tượng trưng thân phận của mình đưa cho Sở Tiếu Ca.
Khi đó hắn đã nghĩ cả đời cũng sẽ không quay về hoàng cung, cho nên vào lúc Sở Tiếu Ca nói thích ngọc bội kia, hắn liền không chút do dự đem ngọc bội tặng người.
Hiên Viên Bất Kinh có chút đau đầu, hắn ở bên ngoài, tự do đã quen, không muốn trở lại trong cung, thực sự là nhiều quy củ, dĩ nhiên ngay cả cửa cung cũng không vào được.
Hắn đỡ trán nói với thị vệ canh giữ cửa cung: “Phiền phức hỗ trợ truyền lời cho hoàng đế bệ hạ, nói Hiên Viên Bất Kinh đã trở về.”
Người nọ nghe tên Hiên Viên Bất Kinh liền kinh ngạc, đại hoàng tử này năm xưa ở trong hoàng cung phi thường được sủng ái, mọi người đều biết.
Thế nhưng trên người Hiên Viên Bất Kinh không có gì đó đại biểu thân phận, thị vệ cũng không tin người trước mắt sẽ là đại hoàng tử năm xưa, trong lúc nhất thời, lại có vài phần chần chờ.
Hiên Viên Bất Kinh tất nhiên là hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, lập tức không dự định dây dưa thêm nữa, xoay người muốn rời đi, trong lòng cũng đã nghĩ đến ban đêm bái phỏng hoàng cung đi gặp Huỳnh Quang hoàng đế.
Hắn vừa quay người liền phát hiện phía sau có một người một thân đen huyền liên kim tuyến đang liên tục đánh giá hắn.
Hiên Viên Bất Kinh cũng quan sát đối phương, sau một khắc liền sáng tỏ thân phận đối phương.
Hắn hành lễ nói: “Tiểu hoàng thúc.”
Đối diện với người này anh tuấn bất phàm, tuổi tác không lớn, tiến cung không cần mặc triều phục, thân mang khí phách lại có sắc bén khó có thể che giấu, chắc hẳn người này chính là tiểu hoàng thúc nắm giữ binh quyền lại có danh xưng nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên! ! !
“Bất Kinh? ? ?”
Hiên Viên Liệt Thiên đánh giá chất nhi tuổi tác cũng gần bằng hắn này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cùng với khí chất càng lúc càng thành thục nội liễm mà thoả mãn gật đầu: “Hoàng huynh một mực nhớ ngươi, trở về thì tốt, trở về thì tốt.”
Không hổ là hài tử hoàng huynh hắn vẫn luôn nhớ mong, đích thật là tuấn tú lịch sự phong lưu phóng khoáng, mặt mày hạo nhiên chính khí, tu vi tự thân cũng không tầm thường, tính tình nếu tốt, hắn cũng sẽ chi trì hài tử này kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hiên Viên Liệt Thiên cảm thán xong liền mang theo Hiên Viên Bất Kinh đi vào hoàng cung.
Hiên Viên Bất Kinh hôm nay một thân bố y, rất không thích hợp gặp mặt hoàng đế, thế nhưng chính hắn cũng không có ý muốn đổi trang phục, Hiên Viên Liệt Thiên cũng không thèm để ý, trực tiếp mang theo hắn đi gặp Huỳnh Quang hoàng đế.
Sau khi Hiên Viên Bất Kinh vừa tiến cung cùng với Hiên Viên Liệt Thiên, trong cung liền truyền ra tin tức đại hoàng tử hồi cung.
Trong lúc nhất thời, tâm tư các vị hoàng tử trong cung, phức tạp hàng vạn hàng nghìn.
Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh, các vị hoàng tử thèm muốn ngôi vị đều đang tới tấp mua chuộc bá quan, hoàng tử Hiên Viên Bất Kinh năm xưa được sủng ái vạn phần lại vào thời gian mẫn cảm này quay về hoàng cung, cực kỳ giống vì ngôi vị hoàng đế mà đặc biệt trở về.
Trong lúc nhất thời, một vài người có tâm, bắt đầu hoảng loạn, thuận tiện đem vị đại hoàng tử này trở thành tảng đá lớn thứ hai cùng với thái tử.
Song song lúc Hiên Viên Bất Kinh quay về hoàng cung, Vân Khuynh nói với Vân Hoán và Long Liễm về chuyện của Hồng Châu.
“Ta không muốn vào cửa Vân gia nhưng Long Liễm có thể trực tiếp đem Hồng Châu mang đi.
Từ rất lâu trước đây Hồng Châu đã không muốn ở lại Vân gia. . . Nếu như Long Liễm nói là nhận lệnh của ta tới tìm nàng, nàng nhất định sẽ xuất hiện.”
Vân Khuynh chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
Y cho rằng Hồng Châu chỉ là một nha đầu không được quan tâm, thực sự cũng không có bao nhiêu người để ý.
Nhưng Vân Hoán nói, lại khiến y cho chút mộng:
“Nha đầu Hồng Châu kia, trước kia ta trở về cũng từng đi tìm nàng. . .
Là vì hỏi chuyện của tiểu Khuynh ngươi, ban đầu vẫn không tìm được, sau lại mới biết nàng đã bị đưa vào trong cung ở bên cô cô.
Ta vẫn muốn mang nàng ra cung, nhưng cô cô lại không đồng ý. . .
Lẽ nào trung gian này, có vấn đề gì đó chăng? ? ?”
Vân Khuynh cong môi cười nhạt, may là Vân gia chỉ đem Hồng Châu đưa đến hoàng cung để Vân quý phi giam cầm, cũng không có giết người diệt khẩu, bằng không, y nhất định sẽ không buông tha cho Vân gia.
Trung gian này có chuyện hay không, đương nhiên là có.
Người biết Vân Khuynh thay thế Vân Thù gả đến Tần gia, chỉ có Vân vương gia, Vân Thù, cùng với mẫu thân Vân Thù và Hồng Châu.
Vân vương gia đoàn người tự nhiên sẽ không đem bí mật này nói cho người khác, bọn họ duy nhất sợ chính là không bịt được miệng của Hồng Châu.
Vốn chỉ là việc gả thay, bị người biết cũng không có gì.
Thế nhưng, nếu để người bên ngoài biết Vân Thù tương lai sẽ làm thái tử phi, từng là vị hôn thê của người khác, Vân gia chắc chắn sẽ phạm vào tội khi quân.
Tội khi quân, nếu nói nghiêm trọng, sẽ bị tru cả nhà.
“Ý của nhị ca là, Hồng Châu đang ở hoàng cung?”
Đáy mắt màu mực của Vân Khuynh mang theo vài phần lạnh lẽo, mong muốn Hồng Châu hoàn hảo vô khuyết.
Y không hy vọng người y quan tâm phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Vân Hoán gật đầu: “Chờ ngày mai ta quay về Vân Phủ xong sẽ đi hoàng cung một chuyến, tận lực đem Hồng Châu mang ra.”
Vân Khuynh nhưng lắc đầu nói: “Khi đó đều đã cự tuyệt, hiện tại sao có thể đồng ý, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi. . . Trời không tuyệt đường người, luôn luôn sẽ có biện pháp.”
Vân Hoán nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đã bỏ đi dịch dung của Vân Khuynh, có vài phần xuất thần, một lúc lâu sau mới nói:
“Tiểu Khuynh, hiện tại đã ổn định, ngươi có thể nói cho nhị ca, những năm gần đây, ngươi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì không? ? ?
Vì sao ngươi lại nam phẫn nữ trang, vì sao ngươi thân là nam tử lại thành thê tử của người khác, vì sao ngươi muốn trốn. . . Phu gia (nhà chồng) của ngươi, Hồng Châu lại vì sao bị cô cô kiêng dè như vậy? ? ?”
Vân Hoán liên tiếp hỏi khiến đầu Vân Khuynh mơ hồ đau nhức, y chỉ biết Vân Hoán nhất định sẽ hỏi, những chuyện này dù sao cũng không giấu được lâu.
Thế nhưng Vân Khuynh cũng không có ý muốn tận lực giấu diếm Vân Hoán, chỉ là cho rằng Vân Hoán biết đến càng nhiều sẽ càng phiền phức mà thôi.
Nếu hiện tại Vân Hoán đã hỏi ra miệng, Vân Khuynh tự nhiên sẽ không cự tuyệt trả lời vấn đề của hắn.
Vân Khuynh đuổi đi Long Liễm rồi hít sâu một hơi nói với Vân Hoán: “Nhị ca còn nhớ Vân Thù từng có hôn nhân với Tần gia nhiều năm trước bị tru cửu tộc không? ? ?”
Vân Hoán là biết, thế nhưng hắn không hiểu Vân Khuynh vì sao phải hỏi cái này, nhưng thoáng suy nghĩ một chút, hắn liền nghĩ tới ‘Phu gia’ của Vân Khuynh là họ Tần.
Cứ như vậy khuôn mặt Vân Hoán liền trầm xuống.
“Vân vương gia và đại nương không biết ta là nam nhi thân, chỉ nghĩ ta là một nữ hài, muốn ta thay Vân Thù gả đến Tần gia. . .
Khi đó, ở Vân gia quá phiền, thật sự là muốn rời đi, ta liền đáp ứng, thay Vân Thù gả cho Tần gia nhị công tử.
Nguyên nhân ta nam phẫn nữ trang, có lẽ là vì nương muốn bảo hộ ta. . .
Thế nhưng nhị ca, tuy rằng Vân gia đối với ta không phải quá tốt, lại để ta gả thay, nhưng những năm gần đây, ta kỳ thực sống cũng rất tốt. . .”
“Tiểu Khuynh. . .”
Vân Khuynh lời còn chưa dứt đã bị Vân Hoán ôm vào trong lòng.
“Xin lỗi, là nhị ca không bảo vệ tốt ngươi. . . Khiến ngươi bị khổ. . .”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không, kỳ thực ta có được cũng rất nhiều. . . Ta thực sự rất tốt. . .”
Vân Hoán bỗng nhiên đưa tay đặt lên trên vai Vân Khuynh, kéo Vân Khuynh ra:
“Tốt ư? Làm một người nam tử lại bị buộc thay một nữ nhân gả cho một nam nhân khác mà là tốt sao? ? ?
Người Tần gia, cũng nhất định không phải là người tốt, bằng không tiểu Khuynh thế nào lại muốn tránh thoát người Tần gia? ? ?
Tiểu Khuynh, mấy năm nay, vào lúc ta không biết, ngươi rốt cuộc chịu đựng bao nhiêu đau khổ? ? ?”
Phản ứng kích động và cường liệt của Vân Hoán khiến Vân Khuynh ngẩn ngơ: “Nhị ca, không phải như ngươi nghĩ đâu. . . Người Tần gia, đối ta đều tốt. . . Ta. . .”
Vân Hoán lại ngắt lời y:
“Tiểu Khuynh, nhị ca biết ngươi không muốn nhắc tới chuyện thương tâm này, nhị ca cũng không hỏi ngươi nữa, nhị ca biết ngươi nhất định đã chịu khổ rất nhiều. . .
Thế nhưng không sao, hiện tại nhị ca tuy rằng không trở về Vân gia, không kế thừa vương vị của Vân gia, thế nhưng nhị ca hiện tại cũng vẫn có năng lực bảo vệ tốt tiểu Khuynh.
Sau đó nhị ca sẽ vẫn đi theo bên người tiểu Khuynh bảo hộ tiểu Khuynh, bất luận là người Vân gia hay là người Tần gia, nhị ca cũng sẽ không để họ ức hiếp ngươi!”
“Người Tần gia đối ta thực sự. . .”
Vân Khuynh giải thích lại bị bao phủ trong lòng Vân Hoán.
Vân Khuynh bị Vân Hoán ôm vào trong lòng có chút cười khổ không ngớt, Vân Hoán thế nào lại không nghe y giải thích.
Người Tần gia thực sự tốt với y, là chính y không tốt, lòng mang hổ thẹn không còn mặt mũi đi gặp bọn họ mới trốn bọn họ. . .
Thế nhưng, Vân Hoán quan tâm và lưu ý vẫn khiến Vân Khuynh ấm áp trong lòng, có một người ca ca lo lắng bảo vệ cho mình như vậy cũng rất tốt.