CHƯƠNG 96: HẮC BÀO TẾ TỰ.
“Nhận nhầm người? ? ?
Không, Minh Tuyên, ngươi biết thứ ngươi hấp dẫn ta nhất là gì không? ? ?”
Vân Khuynh không nói.
Kỳ thực y vẫn luôn hoài nghi, Ngụy Quang Hàn rốt cuộc có từng nhìn thẳng vào y hay không —-
Y hiện tại, càng khó tin y đã từng hấp dẫn Ngụy Quang Hàn.
Cho nên y bảo trì trầm mặc.
Thấy y như vậy, cặp mắt đỏ như máu của Ngụy Quang Hàn lại híp lại, bên trong phủ kín phong vân bạo ngược.
“Ngươi nói chuyện a, vì sao không mở miệng.”
Ngụy Quang Hàn xa lạ như vậy, khiến tâm của Vân Khuynh nhanh chóng tĩnh lại, y lạnh nhạt liếc nhìn Ngụy Quang Hàn, cười nói: “Ta cũng không biết Minh Tuyên trong miệng Ngụy công tử, sao có thể biết được Minh Tuyên kia rốt cuộc hấp dẫn Ngụy công tử ở chỗ nào? ? ?”
“Ngươi. . .”
Sắc mặt Ngụy Quang Hàn tái mét, đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ người kia, có ai dám nói với hắn như vậy? ? ?
“Lạc Minh Tuyên, ta nói cho ngươi, ánh mắt của ngươi, từ khi bắt đầu chúng ta gặp nhau, đã bị ta nhớ kỹ, đừng nói ngươi hiện tại chỉ là thay đổi thân thể, thay đổi dung mạo, cho dù ngươi hóa thành tro, chỉ bằng thần thái trong mắt ngươi, ta cũng có thể nhận ra ngươi.”
Tâm Vân Khuynh run run: “Thật không, không biết ánh mắt của tại hạ, là như thế nào? ? ?”
Con ngươi của Ngụy Quang Hàn hơi hơi mơ màng, hắn dường như đang rơi vào ký ức đã lâu: “Ánh mắt Minh Tuyên, cất dấu thống khổ, cất dấu hèn mọn, cất dấu tuyệt vọng nhàn nhạt, còn có kiên cường vừa nhìn là biết, ẩn nhẫn. . .”
“Ha hả ha hả. . . Ngươi nói loại ánh mắt này, là của ta? ? ?”
Ngụy Quang Hàn còn chưa nói xong, Vân Khuynh liền cười khẽ cắt lời hắn: “Quá giả, ánh mắt của ta, cho tới bây giờ cũng không phải là như vậy. . .”
Thần sắc y tự nhiên, con ngươi thản nhiên nhìn Ngụy Quang Hàn.
Thân thể Ngụy Quang Hàn dừng một chút, lệ chí dịu dàng nơi khóe mắt như muốn rơi xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị mang theo một tia bi thương: “Minh Tuyên, ngươi. . .”
“Vân Khuynh, Ngụy công tử, ta là Vân Khuynh.”
“Vân Khuynh. . .”
Ngụy Quang Hàn cuối cùng không nói chuyện này nữa, trong nháy mắt tinh thần hoảng hốt thu trở lại.
Hắn cũng có chút nghi hoặc người trước mắt này liệu có đúng là Lạc Minh Tuyên năm xưa hay không.
“Ngụy công tử, ngươi ngay từ đầu rõ ràng muốn bắt biểu muội, vì sao cuối cùng lại biến thành ta? ? ?”
Đối với vấn đề này, Vân Khuynh suy nghĩ đã lâu, trăm tư không được giải.
Sắc mặt trắng nõn yêu dị của Ngụy Quang Hàn chậm rãi tách ra một nụ cười khát máu:
“Nữ nhân kia là biểu muội của ngươi? ? ?
Lại nói tiếp, kỳ thực đây là chuyện ngoài ý muốn. . .
Nữ nhân kia, vẫn luôn là mục tiêu của chúng ta, chỉ là, hôm nay, ta lại thấy được ngươi. . . Tình huống lúc đó khẩn cấp, ngươi, trong lòng ta quan trọng hơn nàng rất nhiều, cho nên. . .”
Vân Khuynh cúi mặt: “Nói như vậy, các ngươi vẫn có thể sẽ ra tay với biểu muội? ? ?
Ngụy Quang Hàn hứng thú mười phần gật đầu: “Nếu không ngươi nghĩ ta vì sao muốn đánh cược ba ngày với ngươi, mà không phải lập tức mang ngươi đi? ? ?”
Lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh nhíu lại, ngậm miệng không nói.
Cái gì mà đánh cược ba ngày, nam nhân này, chỉ là đùa bỡn y mà thôi, còn hơn kiếp trước ác liệt, hắn kiếp này, một điểm cũng chẳng tốt ở chỗ nào.
Chỉ là không biết Vô Song bọn họ có thể nhanh chóng đi tìm mình, mà bỏ qua an nguy của Liên Phù hay không? ? ?
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy thái độ ung dung của Ngụy Quang Hàn rút đi, biến thành cảnh giác: “Ám Dạ, nếu tới, hà tất trốn tránh ẩn tàng.”
“Ha hả. . .”
Hắn vừa dứt lời, một thanh âm thô ráp vang lên: “Công lực của Ngụy vực chủ quả nhiên cao thâm, chỉ tiếc tâm rối loạn, đến bây giờ mới phát hiện ra ta.”
Ngụy Quang Hàn hừ lạnh một tiếng: “Hắc bào tế tự Ám Dạ, năm xưa ngươi đồng ý với sư phụ ta, không liên quan huyết đồng, không liên quan huyền tinh bảo tàng, không liên quan chuyển thế linh đồng ba sự kiện, liền tuyệt đối không xuất hiện trước mặt đệ tử môn hạ của chúng ta, đúng không? ? ?”
“Đúng.”
Từ chỗ tối, một người nam tử trang phục rất giống Ngụy Quang Hàn chậm rãi tiêu sái đi ra, hắn và Ngụy Quang Hàn duy nhất không giống ở chỗ, chính là màu sắc y bào.
Toàn thân Ngụy Quang Hàn bọc trong y bào màu tím, mà hắn, lại mà y bào màu đen.
Ngụy Quang Hàn vì để Vân Khuynh nhìn thấy khuôn mặt của hắn, miếng vải lúc trước trên mặt bị nội lực đánh tan, người này lại vẫn như cũ che mặt.
Con mắt của hắn là một mảnh đen kịt, ngay cả con ngươi cũng không có, toàn bộ con mắt, tất cả đều là màu đen, giống như đôi mắt hắn đã bị móc ra, chỉ còn lại một cái hố đen kịt.
Hai cái hố đen kia còn phản xạ ánh sáng sâu thẳm, hơn nữa hắn một thân màu đen, một chút cũng không giống nhân loại. . .
Mà giống như, một con quỷ. . .
m hàn, lạnh lùng, mờ ảo, hư vô.
Chỉ là nhìn thấy hắn, trên người Vân Khuynh liền nổi lên một thân hàn ý.
Người này, trong Tương Ly quốc, Lưu Duyến ảo cảnh hắc bào tế tự Ám Dạ, một nhân vật truyền thuyết trên giang hồ.
Hắn có năng lực cùng thiên địa câu thông mà kẻ khác khó có thể lý giải, trên người hắn luôn luôn có vô số bí mật, mà chính hắn cũng biết vô tận bí mật.
Ngụy Quang Hàn muốn bắt Liên Phù, cũng là bởi vì hắn.
Theo như lời Ngụy Quang Hàn, không liên quan huyết đồng, không liên quan huyền tinh bảo tàng, không luên quan chuyển thế linh đồng ba sự kiện, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt Ngụy Quang Hàn.
Hắc bào tế tự Ám Dạ, vào ba tháng trước, xuất hiện trước mặt Ngụy Quang Hàn, nói cho hắn, muội muội của Thiên Cơ đảo chủ, Liên Phù là thân thể thuần âm, là thân thể tốt nhất chế tạo huyết đồng.
Bởi vậy, Ngụy Quang Hàn mới muốn bắt đi Liên Phù.
Thế nhưng, lần kia là vì huyết đồng, lần này, vì sao hắn lại xuất hiện? ? ?
Như trước là vì huyết đồng? ? ? Hay là vì hai sự kiện khác? ? ?