CHƯƠNG 237: HẠNH HAY BẤT HẠNH.
Vân Khuynh giật mình, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, vị thái tử điện hạ này sau khi tỉnh lại từ ‘Tình ti’, liền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến chủ nhân thanh âm kia. . .
Hóa ra suy đoán khi đó của y là chính xác, chủ nhân thanh âm trong miệng Hiên Viên Trần Vũ, thật là y. . .
Mong muốn, duyên phận giữa bọn họ chỉ là như vậy, không nên dính dáng quá nhiều.
Y nhớ kỹ hai vị ca ca kia của thái tử cũng không phải người dễ đối phó, hơn nữa, khi đó Tần Vô Phong cũng từng nói qua, không hy vọng y dây dưa quá nhiều với vị thái tử này.
Nghĩ tới đây, dáng cười ôn hòa nguyên bản trên nét mặt Vân Khuynh, liền trở nên có chút xa cách, ở trong lòng y không có ai quan trọng hơn đại Bảo tiểu Bảo và người Tần gia.
Mà tương phản với Vân Khuynh, thái tử Hiên Viên Trần Vũ càng lúc càng tỏ ra thân thiện với y.
“Các ngươi quen nhau? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh hiếu kỳ nhìn Vân Khuynh và Hiên Viên Trần Vũ dò hỏi.
Vân Khuynh lắc đầu: “Từng có duyên vài lần, thế nhưng lúc ta thấy thái tử điện hạ, thái tử điện hạ luôn luôn trong ngủ say, lần này là lần đầu tiên chúng ta chính thức nói chuyện với nhau.”
Hiên Viên Trần Vũ gật đầu:
“Đúng, thế nhưng, ở trong lòng ta, lần này cũng không phải là lần đầu tiên nói chuyện với Vân Khuynh.
Mùa đông năm ngoái, ta xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, Vân huynh đệ của hoàng huynh ngươi đã cứu ta, trong lúc ta hôn mê còn từng chăm sóc ta, khi đó y nói rất nhiều với ta –
Tuy rằng khi đó ý thức của ta cũng không phải rất rõ ràng, nhưng vững vàng nhớ kỹ thanh âm của Vân huynh đệ.”
Vân Khuynh tuy rằng không muốn dính dáng với Hiên Viên Trần Vũ, thế nhưng Hiên Viên Trần Vũ một ngụm một ngụm Vân huynh đệ, thực tại không được tự nhiên, bởi vậy Vân Khuynh liền lắc đầu nói: “Thái tử điện hạ vẫn là gọi Vân Khuynh đi.”
Hiên Viên Trần Vũ ngưng mi nói: “Thẳng hô tính danh, là cử động không lễ phép, không bằng, ta gọi Vân huynh đệ là Khuynh nhi thế nào? ? ?”
Vân Khuynh nghe vậy sắc mặt lúc này biến đổi, đó là xưng hô riêng của Tần Vô Song, đừng nói Tần Vô Song không cho phép, chính là y cũng không muốn Hiên Viên Trần Vũ gọi y như thế.
Y còn chưa kịp cự tuyệt, liền nghe thấy một người thanh âm lãnh liệt quen thuộc khác nói: “Khuynh nhi là xưng hô đặc biệt của Vô Song đối với nội tử, thái tử điện hạ nếu thật nghĩ thẳng hô kỳ danh là thất lễ, như vậy liền gọi Khuynh nhi là Tần phu nhân đi.”
Một phen nói này của Tần Vô Song là để trút giận, khuôn mặt Vân Khuynh xác thực đen xuống.
Tần. . . Tần phu nhân? ? ?
Tuy rằng ‘Gả’ cho Tần Vô Song, còn sinh hai hài tử cho Tần Vô Song, thế nhưng, nếu có người nào đó gọi y phu nhân, thật đúng là đang khảo nghiệm năng lực thừa thụ của y!
Hiên Viên Trần Vũ quay đầu, trông thấy Tần Vô Phong và Tần Vô Song song song đi cùng nhau, hai người tuấn mỹ như thiên thần chói mắt khiến hắn giật mình.
Lại tập trung nhìn vào, trong hai người kia dĩ nhiên có một người hắn nghĩ nhìn rất quen mắt, hắn chỉ vào Tần Vô Phong nói: “Ngươi là. . . Tần gia đại công tử? ? ?”
Tần Vô Phong gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không có nửa điểm tâm tình, con mắt màu mực thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Viên Trần Vũ, bên trong có tia sáng lợi hại như hàn băng, Hiên Viên Trần Vũ nhìn dĩ nhiên cảm thấy băng lãnh thấu xương.
Tần Vô Song chắp tay nói: “Ta là Tần Vô Song, là Tần gia nhị công tử, vị Vân Khuynh kia, chính là nội tử.”
Tần Vô Song tuy là dáng dấp cười nói, thế nhưng mày kiếm hơi gồ lên, vẫn tiết lộ tình tự chân thực của hắn.
Hiên Viên Trần Vũ thở dài một tiếng, có chút phiền muộn một lần nữa quay đầu lại nhìn Vân Khuynh: “Vân Khuynh ngươi, dĩ nhiên đã thành thân sao. . . Hơn nữa. . . Là cùng một danh nam tử. . .”
Nam nam mến nhau, ở Huỳnh Quang, một chút cũng không thịnh hành, vẫn là thuộc về kinh hãi thế tục.
Vân Khuynh nhẹ nhàng nâng tay che trán, nói với Hiên Viên Trần Vũ: “Đúng vậy, thái tử điện hạ.”
Hiên Viên Trần Vũ lại thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.
Sớm biết là như thế này, hắn tình nguyện thanh âm tuyệt vời trong đáy lòng hắn kia, vĩnh viễn chỉ là một ảo ảnh.
Mặc dù gặp được Vân Khuynh trong hiện thực, thế nhưng sự thực là Vân Khuynh đã thuộc về người khác, dường như đánh vỡ một giấc mộng bí ẩn trong lòng hắn.
Chỉ là một người xa lạ mà thôi, chỉ là một người lúc trước gần chỉ nghe qua thanh âm mà thôi, chỉ là một người dung mạo thượng giai mà thôi, vì sao hắn lại có cảm giác nóng ruột nóng gan đối với Vân Khuynh lần đầu tiên chính thức gặp mặt chứ? ? ?
Đây rốt cuộc là vì sao? ? ?
Hiên Viên Trần Vũ nhẹ nhàng nhíu lại lông mày, trong lúc nhất thời, ngay cả chính hắn cũng không rõ tâm tư của mình.
Vì sao sẽ có tình tự quái dị như thế? ? ?
Lúc Hiên Viên Trần Vũ hoảng hốt, Tần Vô Song và Tần Vô Phong cũng đã tới bên người Vân Khuynh, Tần Vô Song càng không coi ai ra gì đem Vân Khuynh nửa ôm vào lòng. Nói với Hiên Viên Bất Kinh và Hiên Viên Trần Vũ: “Đại hoàng tử và thái tử điện hạ từ từ trò chuyện, ba người chúng ta sẽ không quấy rối.”
Sau khi nói xong, liền trực tiếp mang theo Vân Khuynh rời đi.
Ánh mắt Hiên Viên Trần Vũ chăm chú đuổi theo ba người bọn họ, Hiên Viên Bất Kinh hơi nheo lại đôi mắt, có chút suy nghĩ.
Lúc không còn thấy hình bóng ba người, Hiên Viên Trần Vũ mới thu hồi ánh mắt, hỏi Hiên Viên Bất Kinh: “Đại hoàng huynh, Vân Khuynh y. . .”
Hiên Viên Bất Kinh hơi cong môi: “Là huynh đệ kết nghĩa của ta, tiến cung đến thăm ta, sẽ ở lại một đoạn thời gian rồi đi.”
Hiên Viên Trần Vũ nghe vậy mắt sáng rực lên: “Thật không, đáng tiếc ta quanh năm khó có thể ra cung, không có cơ hội quen biết càng nhiều bằng hữu.”
Hiên Viên Trần Vũ nói, thanh âm trầm thấp xuống.
Hiên Viên Bất Kinh thiêu mi: “Thái tử nói ngốc gì vậy, ngươi quý vi Huỳnh Quang thái tử, là vua của một nước trong tương lai, há có thể dứt bỏ trách nhiệm và an nguy của mình, tùy tiện đi ra ngoài? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ nâng mi, chăm chú nhìn về phía Hiên Viên Bất Kinh: “Thế nhưng. . . Ngôi vị hoàng đế này, vốn hẳn là của đại hoàng huynh.”
Hiên Viên Bất Kinh biến sắc: “Không, Bất Kinh chỉ là có đại hoàng tử hư danh, lại không có thực học gì, trái lại là thái tử điện hạ mấy năm nay bang trợ phụ hoàng rất nhiều, ngôi vị hoàng đế này, vẫn là do thái tử điện hạ ngồi lên thì thích hợp hơn.”
Khi Hiên Viên Bất Kinh nói lời này lông mày nhíu lại, hắn cho rằng Hiên Viên Trần Vũ đang thử thái độ của hắn đối với ngôi vị hoàng đế, cho nên lập tức cho thấy quyết tâm không cùng hắn tranh chấp.
Ai biết đối mặt với cục diện giũ sạch lập trường của hắn, Hiên Viên Trần Vũ dĩ nhiên là sắc mặt đau khổ: “Đại hoàng huynh ưu tú là tất cả mọi người biết đến, hơn nữa, hơn nữa. . . Nếu không có mẫu hậu ta đâu có được làm thái tử, ta đã sớm muốn học đại hoàng huynh ngươi, đi ra ngoài ngao du tứ hải, sống một cuộc sống vui sướng tựa như chim trời.”
Hiên Viên Bất Kinh quả thực không nghĩ tới trong hoàng thất Hiên Viên, dĩ nhiên còn có người cùng chung chí hướng với hắn, nhất thời cũng không cự tuyệt như trước đối với Hiên Viên Trần Vũ.
“Thái tử, nếu thân tại kỳ vị, vẫn là tận lực vì nhân dân Huỳnh Quang mà tạo phúc đi.”
Hiên Viên Trần Vũ gật đầu.
Hắn tự nhiên sẽ làm như vậy, đáy lòng không thích cũng không thể không làm, thân phận của hắn như vậy, cũng không phải làm chuyện gì cũng có thể tùy ý mình.
Kỳ thực hắn thực sự ước ao Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh từ nhỏ đã được phụ hoàng mang theo bên người tự mình giáo dục, hắn là hoàng tử thân cận nhất với Huỳnh Quang hoàng đế, cũng là hoàng tử được Huỳnh Quang hoàng đế sủng ái nhất, bằng không Huỳnh Quang hoàng đế sao có thể cho phép một hoàng tử quốc gia, đi làm một người bộ khoái? ? ?
Hiên Viên Bất Kinh nếu chỉ làm Huỳnh Quang đại hoàng tử, trong tứ đại quốc, biết Hiên Viên Bất Kinh người này, sợ là cũng chỉ có người trong hoàng thất các quốc gia, nhưng hiện tại làm Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ, xác thực là có tiếng thiên hạ.
Hắn có thể ngao du thiên hạ, kết bạn vô số giống như Vân Khuynh, còn được nhân dân các quốc gia thừa nhận, hắn sống tiêu sái tự tại, ở trong hoàng cung Huỳnh Quang còn có Huỳnh Quang hoàng đế vạn phần sủng ái hắn.
Từ góc độ của Hiên Viên Trần Vũ đến xem, Hiên Viên Bất Kinh, thực sự là rất hạnh phúc, nhưng hắn thế nào biết, trên đời này, người người đều có một quyển kinh khó đọc, chân chính so sánh, hắn vẫn hạnh phúc hơn Hiên Viên Bất Kinh nhiều.
Tần Vô Phong Tần Vô Song mang theo Vân Khuynh đi tới nơi ở của bọn họ, Tần Vô Song liền buông tay, trong con ngươi lóe ra ánh sáng kỳ dị nào đó, thẳng tắp nhìn Vân Khuynh.
Tần Vô Phong cũng nhìn Vân Khuynh, hơi cau mày kiếm nói: “Ta từng nói qua, không muốn Vân nhi và Hiên Viên Trần Vũ tiếp xúc quá nhiều.”
Vân Khuynh vô tội trừng lớn hai mắt:
“Đại ca, Vô Song, hôm nay đụng với Hiên Viên Trần Vũ chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa, ta còn là lần đầu tiên chính thức gặp mặt hắn, nào có làm gì quá nhiều tiếp xúc? ? ?
Ta và Bất Kinh ca ca đang nói chuyện, hắn là đột nhiên chạy tới, ta còn chưa kịp lảng tránh các ngươi cũng đã tới. . .”
Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên chính thức gặp mặt? ? ? Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, vậy mà hắn há miệng ngậm miệng đã gọi ngươi Khuynh nhi? ? ?”
Vân Khuynh giật mình, nếu y nhớ không lầm, vừa rồi, Hiên Viên Trần Vũ chỉ kêu một lần Khuynh nhi, là đang hỏi ý kiến của y. . .
Vô Song từ lúc nào nhỏ mọn như vậy? ? ?
Không đúng. . . Đối với chuyện của y, Vô Song hình như vẫn luôn không hào phóng.
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh nhẫn nại nói: “Ta sau đó nhìn thấy Hiên Viên Trần Vũ liền đi đường vòng, tuyệt không nói nhiều một câu với hắn.”
Vẻ mặt Vân Khuynh rất nghiêm túc, Tần Vô Phong nhìn chậm rãi tuôn ra tình cảm ấm áp ở sâu trong đôi mắt, ôn hòa nói với Vân Khuynh: “Vân nhi, ngươi đã định trước là người Tần gia chúng ta, là thuộc về ta và Vô Song, những người khác ngươi không cần phải phản ứng, không cần quan tâm.”
Tần Vô Song gật đầu: “Đúng, có ta và đại ca yêu ngươi là đủ rồi.”
Tần Vô Song và Tần Vô Phong lại một lần nữa ở trước mặt Vân Khuynh cho thấy lập trường, cũng là lần đầu tiên đem quyết định của hai người nói cho Vân Khuynh.
Bước chân Vân Khuynh một cái phù phiếm, thiếu chút nữa liền đứng không vững.
Tần Vô Phong, Tần Vô Song bọn họ. . .
Bọn họ, bọn họ dĩ nhiên là thực sự quyết định như thế. . .
Hai ngày này, Tần Vô Song và Tần Vô Phong thường xuyên làm bạn ở bên y, y mơ hồ có chút nhận ra ý tứ của bọn họ, nhưng lại không dám hỏi.
Không nghĩ tới, dĩ nhiên thực sự là như vậy! ! !
Biết Tần Vô Phong và Tần Vô Song thoái nhượng như vậy, đáy lòng Vân Khuynh, đầu tiên nảy lên, không phải là vui vẻ, không phải là vui sướng kinh thiên, mà là vô tận tự trách áy náy, cùng với thua thiệt Tần Vô Phong và Tần Vô Song.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song, bất kỳ một người, đều là thanh niên tài tuấn, bọn họ cần gì phải vì một người bình thường như y, làm đến loại tình trạng này? ? ?
Y. . .
Thân thể Vân Khuynh run nhè nhẹ, đáy lòng không biết là kinh, là sợ, là vui, hay là buồn. . .
Bọn họ là yêu không đủ mới làm ra thoái nhượng như vậy, hay là vì quá yêu mới làm ra thoái nhượng như thế. . .
Vân Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi dày dài che trên mí mắt, giấu đi tình tự phức tạp không gì sánh được trong mắt trong đáy lòng y.
Vô Phong. . . Vô Song. . .
Cánh môi hồng nhạt hơi khép mở, nỉ non nhớ kỹ tên hai người, gặp gỡ bọn họ, y sao mà may mắn? ? ?
Bọn họ trân ái y như vậy, vì y mà ủy khuất chính mình tới nông nỗi này.
Mà chính y, cũng thương bọn hắn như vậy, như là mê muội, muốn dung nhập vào trong cốt nhục bọn họ, muốn cùng bọn họ hóa thành tro tàn vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên nhau.
Vì bọn họ, tại nội tâm âm u, y dĩ nhiên có thể trở nên điên cuồng như vậy, đây, rốt cuộc là hạnh hay bất hạnh? ? ?