CHƯƠNG 246: HÀNH TRÌNH SAU NÀY.
Hiên Viên Lâm Phong vừa đăng cơ, bận đến túi bụi.
Hiên Viên Bất Kinh, Vân Khuynh, Tần Vô Phong Tần Vô Song bọn họ tuy là đối tượng quan chú trọng điểm của hắn, nhưng bọn hắn vẫn thuận lợi rời khỏi hoàng cung.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Vân Khuynh nhìn tường hồng ngói lưu ly mà thở dài: “Không nghĩ tới, Hiên Viên Trần Vũ lại lựa chọn như vậy.”
Hiên Viên Bất Kinh hừ lạnh một tiếng: “Hắn thật khiến ta thất vọng, ta tin hắn sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.”
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Kỳ thực, hắn cũng chỉ là muốn bảo trụ tính mệnh của Hiên Viên Lâm Phong mà thôi, dù sao, tội danh của Hiên Viên Lâm Phong quá lớn.”
Tần Vô Phong cũng gật đầu:
“Độc ‘Tình ti’ khi đó, hẳn là có tác dụng, hoặc là trước khi bị hạ ‘Tình ti’, hắn cũng đã đánh mất tâm của mình, tóm lại, hắn chỉ là vì bảo trụ tính mệnh người mình yêu mà thôi.
Tưởng tượng một chút, giả như ngươi là Hiên Viên Trần Vũ, người ngươi yêu là Hiên Viên Lâm Phong, chính ngươi cõ lẽ cũng sẽ làm vậy, mọi việc phải đặt mình vào vị trí người khác, mới hiểu được nỗi khổ của người khác.
Hiện tại mặc kệ là đúng hay sai, loại hình dạng này đã thành kết cục đã định.
Ta nhớ kỹ Hiên Viên Liệt Thiên từng nói, là của ai, thì là của người ấy, không phải của ngươi, đoạt cũng đoạt không được.
Có thể, ngôi vị hoàng đế kia, vốn đã định trước là của Hiên Viên Lâm Phong, hoặc là, sau đó, ngôi vị hoàng đế kia, sẽ đổi thành người khác.”
Tần Vô Phong nói, ý vị thâm trường nhìn Hiên Viên Bất Kinh.
Kỳ thực không chỉ Hiên Viên Ly Thiên cho rằng Hiên Viên Bất Kinh là thích hợp với hoàng vị nhất, mà ngay cả Tần Vô Phong cũng cho rằng Hiên Viên Bất Kinh rất thích hợp với vị trí kia.
Đáng tiếc Hiên Viên Bất Kinh một lòng muốn trốn tránh, không muốn tiếp nhận.
Thế nhưng, theo như lời Hiên Viên Liệt Thiên và của hắn vừa nói, là của ai, chính là của người đó.
Nếu ngôi vị hoàng đế kia không thuộc về Hiên Viên Lâm Phong, cho dù hắn hiện tại lên làm hoàng đế, cuối cùng cũng sẽ thoái vị.
Nếu ngôi vị hoàng đế thuộc về Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh dù trốn tránh, cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia.
Thế nhưng mặc kệ tương lai rốt cuộc như thế nào, hiện tại Hiên Viên Lâm Phong là hoàng đế, điểm này, ai cũng không thay đổi được.
Chỉ bằng thái độ của Hiên Viên Lâm Phong đối với Vân Khuynh Tần Vô Phong mấy người khi ở trong hoàng cung, sẽ không khó đoán, Hiên Viên Lâm Phong nhất định sẽ không buông tha Tần gia tiếp tục tiêu dao giống như trước.
Bởi vì còn chưa có người mình yêu, cho nên Hiên Viên Bất Kinh không hiểu lời Tần Vô Phong nói, nhưng hắn thực sự không muốn nói đến Hiên Viên Trần Vũ nữa, liền mở miệng nói sang chuyện khác: “Tiểu Khuynh, Tần đại ca, các ngươi dự định sau đó thế nào? ? ?”
Tần Vô Phong hơi ngẫm lại nói: “Hiên Viên Lâm Phong không thích Tần gia, giữa Tần gia và Hiên Viên Lâm Phong, sợ là phải có một hồi ác chiến, chúng ta phải về phương bắc Giang thành đi làm một ít chuẩn bị.”
Còn có Đại Bảo của bọn họ, đến nay không có tin tức, để cho bọn họ lo lắng không ngớt.
Trên đời này rốt cuộc có người nào, có thể trong nháy mắt vô thanh vô tức xuất hiện tại một chỗ, rồi vô thanh vô tức biến mất? ? ?
Vì sao truy tra một đoạn thời gian không ngắn, Đại Bảo lại như trước toàn bộ không có tin tức, hắn và Tần Vô Song vì thế mà lo lắng không ngớt, bọn họ cũng không dám nói cho Vân Khuynh, sợ Vân Khuynh sẽ lo lắng quá độ.
Hắn chuẩn bị quay về Giang thành hướng đa nương hắn hiểu rõ một chút tình huống lúc Đại Bảo mất tích, mau chóng tìm về Đại Bảo.
Đối với quyết định của Tần Vô Phong, Tần Vô Song lập tức gật đầu chi trì:
“Đúng vậy, chúng ta phải về, thế nhưng trước khi trở lại, còn phải đến khách sạn bình dân hội hợp với tam đệ bọn họ.
Bất Kinh có tính toán gì không? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh thở dài một tiếng: “Một quãng thời gian trước, ta và Tiếu Ca hẹn nhau gặp mặt tại Tích Châu, bởi vì có quá nhiều chuyện, ta đã chậm trễ không ít thời gian, ta hiện tại dự định đến Tích Châu gặp Tiếu Ca.”
Tần Vô Phong vô ý thức nhìn Vân Khuynh nói: “Vừa lúc chúng ta quay về Giang thành cũng cần đi qua Tích Châu, tuy rằng đường xá không xa, nhưng chúng ta như trước có thể đi cùng nhau, chiếu ứng lẫn nhau một chút.”
Vân Khuynh vừa lúc thấy được ánh mắt của Tần Vô Phong, mỉm cười với hắn, gật đầu mở miệng nói:
“Bất Kinh ca ca tiêu sái tại ngoại đã lâu, đã quen cuộc sống ngao du thiên hạ, ta cũng không mạnh mẽ yêu cầu Bất Kinh ca ca cùng ta quay về Giang thành, Bất Kinh ca ca chỉ cần nhớ kỹ nếu có thời gian rảnh rỗi liền đi Giang thành xem ta là được.
Hiện tại cùng đường đi Tích Châu, là không thể tốt hơn.
Sau khi về Giang thành, ta muốn bắt đầu chính thức thành lập trường học và cô nhi viện của ta, đám tiểu gia hỏa ở Tích Châu kia, chúng ta tương đối quen thuộc, có thể thuận tiện mang mấy người về làm nhóm học viên đầu tiên, hơn nữa chúng ta cũng có thể kiểm nghiệm một chút, xem chủ ý lúc trước ra cho bọn hắn có thể có giúp được bọn hắn không, giúp được thì tốt, nếu không được, chúng ta còn muốn một lần nữa nghĩ biện pháp.”
Mấy người làm xong quyết định liền không hề dừng lại, lập tức xuất phát.
Đầu tiên là đi khách sạn bình dân tìm được Tần Vô Hạ mấy người hội hợp.
Thẳng đến lúc này, Vân Khuynh mới có thể để mình đem chuyện trong hoàng cung ném ra sau đầu, bắt đầu nghĩ đến chuyện trước mắt.
Chuyện trước mắt, là y và Tần Vô Song Tần Vô Phong lập tức sẽ gặp mặt Tần Vô Hạ.
Chuyện trước mắt, cũng là Tần Vô Song và Tần Vô Phong muốn dẫn y quay về Giang thành.
Lúc trước tuy rằng biết Tần Vô Hạ từng vào cung, thế nhưng cục diện khi đó quá loạn, y một lòng nghĩ tới tình cảnh của Hiên Viên Trần Vũ lo lắng ngôi vị hoàng đế thuộc về ai, nên cũng không chính diện gặp mặt Tần Vô Hạ, bởi vậy cũng chưa kịp tự hỏi phải đối mặt với Tần Vô Hạ như thế nào.
Nhưng hiện tại, tất cả đều bình tĩnh, y lại phải đối mặt với vấn đề này.
Một hồi, bọn họ sẽ gặp lại trong trạng huống thế nào? ? ?
Tần Vô Hạ có thể nói ra sự kiện kia hay không, chuyện gì rồi sẽ xảy ra? ? ?
Y nên trả lời Tần Vô Hạ thế nào lúc dưới chân núi Vô Danh đi mà không từ biệt? ? ?
Càng nghĩ sâu thêm một chút, y thực sự muốn cùng Tần Vô Phong Tần Vô Song bọn họ quay về Giang thành sao? ? ?
Trong lúc nhất thời trong lòng Vân Khuynh, bị tình tự phức tạp lại mâu thuẫn này xâm chiếm.
Lần này gặp lại, tuy rằng y và Tần Vô Phong Tần Vô Song bọn họ hai người không có cơ hội nói chuyện yêu đương gì đó.
Thế nhưng, Tần Vô Phong Tần Vô Song vì y làm tất cả, không một điều nào không nói với y cảm tình chân thành của bọn họ.
Đặc biệt hai người nam nhân ưu tú lại kiêu ngạo kia, vì yêu y mà cam nguyện nhượng bộ, quyết định cùng có y, điểm ấy khiến y cảm động không ngớt, nhưng tình yêu của bọn hắn, luôn luôn tới không đúng lúc.
Nếu là trước khi y rời Tần gia, trước khi đụng tới Tần Vô Hạ, hai người bọn hắn như vậy, vậy bọn họ lúc này đã không còn lo lắng ở bên nhau.
Thế nhưng, bởi vì số phận trêu cợt, giữa bọn họ, lại có thêm một Tần Vô Hạ. . .
. . .
Khách sạn bình dân nằm trong kinh thành, không qua bao lâu, mấy người đi ra, chỉ là không nghĩ tới, ngoại trừ Tần Vô Hạ mấy người, còn có hai người ngoài ý muốn, một người là Vân Hoán, một người là Hồng Châu.
Khi Hồng Châu thấy Vân Khuynh, kinh hô một tiếng liền nhào về phía Vân Khuynh, chăm chú ôm y khóc lên:
“Tiểu thư. . . Tiểu thư, ô ô. . . Hồng Châu rốt cục nhìn thấy ngươi. . .
Hồng Châu còn tưởng rằng kiếp này sẽ không còn được gặp lại ngươi, Hồng Châu rất nhớ tiểu thư. . . Ô ô. . .”
Vân Khuynh tự nhiên cũng kích động dị thường, ở trong hoàng cung, bọn họ tìm Hồng Châu đã lâu cũng không tìm được, Vân Khuynh còn rất thương tâm cho rằng Hồng Châu đã bị giết hại, không nghĩ tới, Vân Hoán dĩ nhiên đem Hồng Châu mang đến cho y.
Y vươn tay ôm lại Hồng Châu, viền mắt mơ hồ hồng hồng: “Hồng Châu, ta cũng rất nhớ ngươi.”
Dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho tới bây giờ chưa từng tách ra, xa nhau lâu như vậy, sao có thể không nhớ chứ? ? ?
Hồng Châu đối với Vân Khuynh mà nói là sự tồn tại như thân nhân.
Tần Vô Song ở một bên đen mặt, cứng rắn tách hai người ra, còn trịnh trọng giáo dục Hồng Châu: “Ngươi chính là Hồng Châu mà Khuynh nhi nói đúng không, ta là cô gia nhà ngươi, nhớ kỹ Khuynh nhi là nam tử, sau đó không nên tiểu thư tiểu thư gọi y, còn có, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không nên ôm ôm ấp ấp Khuynh nhi trước nơi đông người.”
Hồng Châu bị giật lại đứng ở một bên, trên khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ còn mang theo vết nước mắt, vẻ mặt giật mình nhìn Tần Vô Song và Vân Khuynh.
“Cô. . . Cô gia? ? ? Nếu đã kêu là cô gia, vì sao tiểu thư nhà ta còn có thể là nam tử? ? ?”
Nàng vừa nói như thế, trái lại hòa tan cảm giác Vân Khuynh chợt thấy nàng thì muốn rơi lệ.
Khóe môi y nhếch lên nụ cười nhợt nhạt, nhu hòa nói: “Xin lỗi, Hồng Châu, ta lừa ngươi nhiều năm như vậy, kỳ thực, ta là một người nam tử, mà không phải nữ tử, sau đó ngươi đừng gọi tiểu thư nữa.”
Hồng Châu vẫn không tin, dĩ nhiên tới gần Vân Khuynh vươn tay xoa ngực y: “Sao có thể, tiểu thư chính là tiểu thư, ta hầu hạ tiểu thư vài chục năm, làm thiếp thân thị nữ vài chục năm cho tiểu thư, sao có thể ngay cả tiểu thư là nam hay nữ cũng không biết? ? ?”
Cử động này của Hồng Châu, không chỉ khiến Vân Khuynh xấu hổ, càng khiến người trong một phòng, toàn bộ tề xoát đen mặt.
“Hồng Châu cô nương.”
Tần Vô Phong chỉ là đứng tại chỗ, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bịt kín một tầng hàn băng, thanh âm đạm mạc kêu một tiếng, cũng đã khiến Hồng Châu cảm thấy lạnh lẽo không ngớt, thân thể không tự chủ được run lên, đem lực chú ý chuyển hướng về phía Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Chúng ta vội vã muốn rời khỏi kinh thành, đợi tới Giang thành, ngươi ôn chuyện với Vân nhi sau.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tần Vô Phong, Hồng Châu không tự chủ được lui một bước, gật đầu nói: “n.”
Ai biết Hồng Châu vừa thối lui, lại một người vọt vào, chính là Tần Vô Hạ, Tần Vô Hạ tóm lấy hai tay Vân Khuynh, cau mày chất vấn Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, ngày đó ngươi vì sao đi không từ biệt? ? ? Ta không phải nói muốn ngươi ở lại Phù Vân sơn trang chờ ta hay sao? ? ?”
Giọng nói của Tần Vô Hạ rất nghiêm túc, trong đó còn mang theo vài phần đáng thương khó có thể nói rõ.
Ngày ấy hắn vì Vân Khuynh mà bản thân bị trọng thương, sợ Vân Khuynh lo lắng cho hắn, cho nên vẫn che giấu chuyện mình bị thương, để Vân Khuynh đi đầu một bước, còn mình ở lại chậm rãi xử lý vết thương.
Không nghĩ tới, chỉ chênh lệch có vài canh giờ, Vân Khuynh dĩ nhiên nhẫn tâm đi không từ biệt.
Hắn khi đó, bản thân bị trọng thương, thân thể khó chịu không gì sánh được, ngay cả một người chăm sóc cũng không có bên người, Long Liễm Long Khiêm không ở, Vân Khuynh cũng không.
Càng khiến hắn giận chính là, Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán cũng không thấy, Vân Khuynh nhìn qua, dĩ nhiên giống như là rời đi với bọn họ.
Khi đó vừa nghĩ tới Vân Khuynh bỏ rơi hắn, không từ biệt với hắn đã đi với nam nhân khác, hắn liền vừa giận vừa đau khổ.
Hận không thể lập tức bắt được Vân Khuynh chất vấn một phen, tiếc rằng thân thể hắn bị thương thực sự không nhẹ, cần tĩnh dưỡng, hơn nữa chuyện của núi Vô Danh cũng cần phải giải quyết tốt, bởi vậy hắn đành ở lại Phù Vân sơn trang một hồi.
Khi toàn bộ sự tình còn chưa hoàn toàn kết thúc, hắn lại nhận được thư hai người ca ca gửi, muốn hắn mang theo Thương Vũ Túy bọn họ đến kinh thành hỗ trợ. . .
Trong thư Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng không nhắc tới Vân Khuynh ở kinh thành, bởi vậy hắn vạn phần thất lạc đi tới kinh thành, nhất khắc kia khi tới hoàng cung thấy Vân Khuynh, hắn còn phi thường khiếp sợ.
Thế nhưng hắn vẫn không kịp nói gì với Vân Khuynh, vì sự an toàn của mọi người, Tần Vô Phong cũng đã kêu hắn mang theo những người đó rời đi.
Sau khi ra cung hắn liền một mực nghĩ muốn hồi cung gặp Vân Khuynh, nhưng lúc này lại nhận được tin tức Tần Vô Song nói bọn họ muốn xuất cung, bởi vậy hắn lại nhẫn nhịn chờ ở đây.
Sau đó, đến bây giờ, hắn thực sự đợi được hai người ca ca và Vân Khuynh.