Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 284: Chương 284: Kẻ Đến Bất Thiện.




CHƯƠNG 285: KẺ ĐẾN BẤT THIỆN.

Ở Tần gia, Liên Duyệt không phản đối chuyện Tần Vô Hạ và Vân Khuynh. . .

Kỳ thực chỉ cần bọn nhỏ nguyện ý, các nàng cũng không thể nói gì thêm.

Bởi vì hài tử trong bụng Vân Khuynh mặc kệ nói như thế nào cũng là của Tần gia các nàng, Tần Du Hàn cho dù trăm nghìn lần không muốn, cuối cùng cũng đành đánh rớt hàm răng và máu nuốt vào trong bụng.

Huống hồ, toàn gia Tần gia hiện tại, hắn muốn phản đối thì chỉ có một mình chiến đấu hăng hái.

Không chỉ ba nhi tử không cùng chiến tuyến với hắn, mà còn thân thân nương tử của hắn cũng không chung một thuyền với hắn.

Cuối cùng, Tần Du Hàn không thể làm gì khác hơn là nói cho chính mình, vì hài tử trong bụng Vân Khuynh, tiểu tôn tử tương lai của hắn, hắn nhẫn, bởi vậy hắn cũng cam chịu quan hệ của Tần Vô Hạ và Vân Khuynh.

Còn hơn Tần Vô Phong gian khổ lúc trước, Tần Vô Hạ xem như là may mắn làm cho người ta đố kỵ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong khoảng thời gian này, người Tần gia sống rất nhẹ nhàng, an bình mà hạnh phúc.

Hài tử trong bụng Vân Khuynh đã khoảng 5 tháng, bụng của y đã hơi nhô lên, lại sắp bước vào mùa đông.

Toàn bộ hài tử Tần gia, dường như rất có duyên với mùa đông, lần trước Vân Khuynh hoài đại tiểu bảo, hình như cũng là vào đông được Tần Vô Phong mọi cách chăm sóc.

Từ lúc Tần gia tam huynh đệ về đến nhà, Tần Du Hàn liền hoàn toàn giải phóng, lão đa vô lương này, lại lập tức đem toàn bộ mọi việc, tiện tay ném cho Tần gia tam huynh đệ, cùng nương tử nhà mình tiêu dao khoái hoạt.

Mà Tần Vô Phong bọn họ tuy rằng tương đối bận, thế nhưng mỗi người mỗi ngày đều thay phiên rút ra không ít thời gian chăm sóc Vân Khuynh. . .

Loại thời gian này, Tần Vô Phong phong phạm đại ca lần thứ hai thể hiện ra, vô luận vào lúc nào, vị trí đầu lĩnh của hắn đều là không người có thể dao động.

Tần gia dường như khôi phục như trước đây, khôi phục tới lúc trước khi Vân Khuynh đến Tần gia.

Huynh hữu đệ cung, Tần Vô Phong như trước chăm sóc hai người đệ đệ, Tần Vô Song như trước kính trọng đại ca Tần Vô Phong, Tần Vô Hạ như trước kính nể Tần Vô Phong, kính yêu Tần Vô Song.

Ngày tháng như vậy, đạm như nước chảy, Vân Khuynh lại cực kỳ thích, tâm linh của y phi thường yên tĩnh, y cảm giác được vui sướng.

Khí trời rất lạnh, thế nhưng như trước không có tuyết rơi.

Tần Vô Phong vừa từ chỗ Vân Khuynh rời đi, hắn là đang bận kế hoạch từ năm ngoái, giúp Vân Khuynh kiến tạo trường học và cô nhi viện.

Trường học và cô nhi viện trong cảm nhận của Vân Khuynh hiện nay đã có quy mô đại khái, không ít hài tử đã vào ở, hài tử ở đó, có hài tử Liên Phù giúp đỡ lúc trước, cũng có đám tiểu khất cái Vân Khuynh quen ở Tích châu trước đó.

Tần Vô Phong đối với lời Vân Khuynh nói, đám hài tử này vẫn đều rất ước ao có sách để học, hiện tại bọn chúng có cơ hội này đều phi thường ra sức.

Hơn nữa cổ nhân phần lớn đều là hạng người trung can nghĩa đảm, đối với ân tình đều rất xem trọng, tuy rằng Vân Khuynh chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng là bọn hắn đã tự động coi Vân Khuynh là chủ tử của bọn hắn. . .

Thế nhưng đối với Vân Khuynh phần lớn thời gian đều ở Tần gia, chỉ biết thỉnh thoảng đi đến trường học và cô nhi viện mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn, Vân Khuynh cũng không chú ý tới điểm này, chỉ cảm thấy hài tử ở đây, thật sự là tôn sư trọng đạo. . .

Tần Vô Phong sau khi đi liền chỉ còn lại Vân Khuynh một người.

Hiện tại ở Tần gia, mọi người rất khó để Vân Khuynh lại một mình.

Mà lúc Tần Vô Phong bọn họ ở đây, luôn luôn nhìn Vân Khuynh không cho y làm cái này không cho y làm cái nọ, chỉ có thể ngồi, nằm.

Cái này thật sự là buồn chán đến sợ, Vân Khuynh nghĩ mình đã tiến hóa thành sâu gạo cổ đại giống tốt tự bao giờ.

Thừa dịp Tần Vô Phong rời đi, những người khác còn chưa tới, Vân Khuynh cầm lấy áo choàng đen huyền kia, khoác lên rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Tới gần mùa đông, hoa trong hoa viên đều tàn lụi gần hết, chỉ có một ít đóa hoa hàn lan và hoa cúc linh tinh vẫn đang nở.

Vân Khuynh bước đi trên đường nhỏ trải từ đá sỏi, nhìn bốn phía, hô hấp không khí tuy rằng có chút lạnh, nhưng cũng rất tươi mát.

Vân Khuynh đi một hồi ở trong sân, phỏng chừng một lúc nữa Tần Vô Song hoặc Tần Vô Hạ sẽ tìm đến y, y liền bắt đầu trở về.

Không biết có phải Vân Khuynh ảo tưởng hay không, y luôn cảm thấy hàn ý trên người càng ngày càng nặng, quần áo và áo choàng rất nặng dường như không còn tác dụng chống lạnh.

Có một loại cảnh kỳ khó hiểu, Vân Khuynh vào lúc chưa phát giác ra đã dần dần dừng lại bước chân.

Nếu như Vân Khuynh trải qua giang hồ nhiều thêm một chút, hoặc là võ công cao thêm một chút, y sẽ có thể nhận ra, y lạnh, không phải do khí trời, mà là từ sát khí.

Là một loại sát khí, sắc bén, cao ngạo, lạnh lùng.

Thế nhưng bản năng thân thể vẫn khiến Vân Khuynh ngừng bước.

Nhất khắc y ngừng lại, một thứ băng lãnh gì đó, đã đặt lên trên cổ y.

Vân Khuynh khoác áo choàng, rìa áo choàng còn có lông lơ màu đen, cổ của y rất ấm áp, hầu như ngay cả gió cũng không lọt vào.

Thế nhưng, hiện tại, lại có một thứ gì đó cứng rắn sắc bén, băng lãnh chăm chú chạm lên da thịt y.

Thân thể Vân Khuynh cứng đờ, biểu tình hơi trắng bệch, nhưng không có chút nào hoảng loạn.

Phía sau truyền đến một thanh âm hơi khàn khàn: “Ngươi là người Tần gia? ? ?”

Vân Khuynh buông xuống ánh mắt, ánh mắt mát lạnh định tại bụng mình, bàn tay dưới ống tay áo, chậm rãi buộc chặt, dùng thanh âm bình ổn nói: “Ta họ Vân.”

Y không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói mình họ Vân.

Y rõ ràng là lầm đạo người ta, quả nhiên, kiếm người đến buông lỏng, không giống như vừa rồi xiết chặt lấy cổ y: “Họ Vân? ? ? Họ Vân ngươi sao lại ở đây? ? ? Ngươi có biết Tần Vô Song người này? ? ?”

Lông mày Vân Khuynh dần dần nhíu lại: “Tần phủ chẳng lẽ không thể có khách sao? ? ? Tần Vô Song, là Tần phủ nhị công tử, ta tự nhiên biết.”

“Nga.”

Thanh âm người nọ dừng một chút, dường như đang trầm tư gì đó.

“Ra ngươi là khách nhân Tần phủ. . .”

Vân Khuynh nghe suy đoán của người phía sau, mím mím môi, không có mở miệng.

Y từ đầu đến cuối cũng không nói mình là khách nhân Tần phủ, đối phương là tự đoán mò.

“Nếu như, ta bắt đi khách nhân Tần phủ, ngươi nói Tần Vô Song có thể tới gặp ta hay không? ? ?”

Lập tức, Vân Khuynh liền cảm giác được thanh kiếm sắc bén kia ép sát đến cổ y.

Vân Khuynh âm thầm sốt ruột, muốn triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm, nhưng đối phương nội lực rất cao, khí tức và uy áp đều quá lợi hại, y vốn là khó có thể thừa thụ, dùng toàn bộ tinh lực chỉ có thể duy trì đôi chân đứng thẳng không yếu đuối, y sao còn tinh lực triệu hoán Lưu Huỳnh Kiếm! ! !

Xem ra, có bảo kiếm một không hai cũng không ổn, chỉ có thực lực chân chính, sự an toàn của y mới được bảo đảm tuyệt đối.

“Ngẩn người cái gì, hỏi ngươi đó! ! !”

Thanh âm đối phương mang theo vài phần không nhịn được và tàn bạo, lưỡi kiếm cũng ghì chặt hơn, Vân Khuynh cảm thấy cổ mình mơ hồ đau đớn.

“Ta không biết. . . Có lẽ vậy.”

Vân Khuynh vừa mới nói xong, bốn phía liền im hơi lặng tiếng xuất hiện mấy người.

Long Liễm, Long Ảnh, Long Kính, Long Lê.

“Người tới là người phương nào, buông phu. . .”

“Long Liễm.”

Vân Khuynh khóe mắt hàn quang, cắt đứt lời của nàng, người tới hiển nhiên có ân oán với Tần Vô Song, nếu như loại thời gian này bị hắn biết y là ‘Phu nhân’ của Tần Vô Song, chỉ sợ y lập tức khó giữ được cái mạng nhỏ.

“Long Liễm.”

Vân Khuynh lại kêu một tiếng, Long Liễm Long Ảnh Long Kính và Long Lê cũng không mở miệng thêm.

Thanh âm Vân Khuynh bình tĩnh nói: “Vị hiệp khách này muốn kèm giữ ta để gặp nhị công tử nhà ngươi, ngươi đi đem nhị công tử nhà ngươi mời tới là tốt rồi.”

Trước mắt bốn người trong lục đại ảnh vệ, không phải võ công bọn họ không cao, hoặc là không bắt được người, chẳng qua Vân Khuynh đang ở trong tay đối phương, bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám động thủ.

Nghe xong Vân Khuynh nói, Long Liễm lập tức thả người rời đi mời ba vị thiếu gia.

Người nọ cũng trong chớp mắt tiếp cận Vân Khuynh, vươn tay ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, kiếm bạc sắc bén đặt ngang cổ Vân Khuynh, thanh âm đóng băng nói: “Một hồi nói cho Tần Vô Song, quý khách quý phủ các ngươi đã bị ta mang đi, muốn để y an toàn không việc gì, bảo Tần Vô Song tới chỗ sườn núi ba dặm ngoại ô Giang thành, chỉ được đi một mình, có thêm một người, ta liền giết y.”

Nói hắn thị uy đem lưỡi kiếm đưa càng tới gần Vân Khuynh, một tia dịch thể đỏ tươi từ trên thân kiếm rơi xuống.

Hiển nhiên, hắn cũng nhạy cảm khai quật được tấm bia Vân Khuynh.

Ba ảnh vệ khác hô hấp cứng lại, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, bọn họ trải qua rất nhiều sóng to gió lớn thanh âm có chút run: “Chúng ta nhớ kỹ, thỉnh các hạ không nên thương tổn phu. . . Quý khách nhà ta.”

Thân thể vốn ấm áp của Vân Khuynh cũng bị cử động của người đến làm cho toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh phía sau lưng ướt cả tảng lớn.

Thiên hạ ai không sợ chết, huống hồ y hiện tại hạnh phúc như vậy, trong bụng còn có một hài tử, sao y bỏ được đi tìm chết? ? ?

Người nọ hừ lạnh một tiếng, ôm Vân Khuynh thả người nhảy đến đầu tường, quay đầu lại cường điệu nói: “Nhớ kỹ, chỉ cần Tần Vô Song một người tới, nếu không ấn theo lời ta, liền đừng trách ta vô tình.”

Người nọ ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, cảm thấy rất là kỳ quái, người này rõ ràng nhìn qua mảnh khảnh như vậy, thắt lưng vì sao lại lớn như thế? ? ?

Vân Khuynh dần dần nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ cách ứng đối.

Người nọ mang theo Vân Khuynh, sử dụng khinh công cao thâm, một đường cước đạp cành cây bay vọt tới chỗ sườn núi ba dặm ngoại ô Giang thành mới ngừng lại.

Vân Khuynh lần thứ hai nhớ tới lần kia Thượng Quan Tôn bắt cóc y, thế nhưng lần kia Thượng Quan Tôn không có ác ý quá lớn, mà người này, dường như là tới lấy mạng Tần Vô Song.

Thế nhưng, người như Tần Vô Song rất ít cùng người kết thù kết oán, người này rốt cuộc là vì sao nhất định phải làm khó Tần Vô Song? ? ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.