CHƯƠNG 288: KHÚC NHẠC DẠO BẮT ĐẦU.
Giờ lành ngay ngày hôm nay.
Ngày hôm nay là ngày Tần gia đại hỉ.
Hôn lễ lần này, giấu diếm rất nhiều người, biết nội tình, chỉ có Tần gia tam huynh đệ, Liên Duyệt phu phụ, Liên Cừ, còn có Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam sắp thành thân.
Những người khác một mực chẳng biết.
Tân khách đã đến đông đủ.
Liên Cừ đứng ở bên cạnh Liên Duyệt phối hợp đứng ở trên đài, yến hội phía dưới đều đã ngồi chật người.
Bệnh của Hiên Viên Ly Thiên đã triệt để trừ tận gốc, Vân Khuynh thành thân, sao không gọi hắn chứ? ? ?
Tần Du Hàn biết thân thế Vân Khuynh, tất cả đều là vì Hiên Viên Ly Thiên dùng bồ câu đưa tin nói.
Hiên Viên Ly Thiên, Vân Phàm, Tần Du Hàn ba người, kỳ thực là bạn cũ, trước khi Huỳnh Quang kiến quốc, bọn họ là bạn tốt từ nhỏ lớn lên.
Chỉ là sau khi kiến quốc, bọn họ mỗi người một phương, cuối cùng càng bởi vì vị trí của mình và lập trường gia tộc mà trở nên xa lạ.
Hiên Viên Ly Thiên trong thư minh xác chỉ ra Vân Khuynh chỉ là nhi tử của Hiên Viên Ly Thiên, không phải hoàng tử Huỳnh Quang, có những lời này của hắn, cộng thêm Liên Duyệt dùng sức du thuyết, Tần Du Hàn mới từ trong tin tức bạo tạc khôi phục lại.
Mặc kệ nói như thế nào, Vân Khuynh đã là người Tần gia bọn hắn, là “Nương” của tôn nhi Tần gia bọn hắn, dù là Tần Du Hàn hắn không muốn thì cũng không thay đổi được điểm này, vậy nên hắn chỉ có thể nhận mệnh.
Ngày hôm nay khách nhân Tần phủ đều rất kinh ngạc, bởi vì người Tần phủ ăn mặc rất lạ.
Tôi tớ bên trong phủ dưới sự xúi giục của Liên Duyệt, nam đều mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn(), nữ đều mặc vào sườn xám().
() () áo Tôn Trung sơn và sườn xám – ta đoán ở cổ đại thế này chỉ có thể mặc kiểu sườn xám dài như ở dưới thôi, chứ nếu mặc sườn xám ngắn xẻ đùi thì khách khứa có mà trợn tròn mắt hết, kaka
Búi tóc phức tạp của nữ đều bị bỏ đi, đổi lại là búi lên giản đơn, lưu loát chuyên gia.
Nam còn lại là tết thành đuôi ngựa, phối với quần áo trên người tương đương buồn cười, thế nhưng khi toàn bộ nam người hầu đều mặc loại trang phục này, liền có một loại cảm giác hài hoà kỳ dị.
Bởi vì nhạc khí không được đầy đủ, vậy nên dù có là Liên Duyệt toàn tài thì cũng không có phương pháp, chỉ có thể đem khúc quân hành hôn lễ, biến thành phượng cầu hoàng.
Tuy rằng không có ý tứ hàm xúc kết hôn, thế nhưng ý tứ hàm xúc triền miên ái tình cũng rất dày đặc.
Vạn chúng chú mục, trước hết xuất hiện chính là Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam.
Nhã Sóc Lam không thể nghi ngờ là thành tiêu điểm trong nháy mắt, một thân áo cưới tuyết trắng cổ nhân khó có thể tưởng tượng, kiểu tóc cao nhã giản đơn, trang điểm đậm nhạt thích hợp khiến nàng nhìn qua xinh đẹp không chỉ gấp đôi bình thường.
Liên Cừ mặc một thân trường bào màu đỏ không được tự nhiên, trước ngực có hình thập tự trắng, lúc Liên Duyệt đem bộ quần áo này giao cho hắn nói đây là quần áo của cha sứ còn dạy hắn rất nhiều thuyết từ.
Hôm nay, hắn đang đọc thuộc lòng thuyết từ Liên Duyệt dạy cho hắn, con ngươi ôn nhuận nhìn chăm chú vào Nhã Sóc Lam, nhẹ giọng dò hỏi:
“Nhã Sóc Lam tiểu thư, xin hỏi ngươi có nguyện ý để nam tử này trở thành trượng phu của ngươi cùng hắn ký kết hôn ước? ? ?
Vô luận tật bệnh hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều thương hắn, chăm sóc hắn, tôn trọng hắn, tiếp nhận hắn, vĩnh viễn trung trinh không thay đổi với hắn cho đến sinh mệnh đầu cùng? ? ?”
Liên Cừ nói khiến Nhã Sóc Lam vô thố kinh ngạc lại xấu hổ, nhưng nàng vẫn cúi xuống khuôn mặt ửng đỏ nói: “Ta nguyện ý.”
Liên Cừ gật đầu, lại hỏi Mạc Nguyệt:
“Mạc Nguyệt tiên sinh, ngươi có nguyện ý để nữ nhân này trở thành thê tử của ngươi cùng nàng ký kết hôn ước? ? ?
Vô luận tật bệnh hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều yêu nàng, chăm sóc nàng, tôn trọng nàng, tiếp nhận nàng, vĩnh viễn trung trinh không thanh đổi với nàng cho đến sinh mệnh đầu cùng? ? ?”
Mạc Nguyệt sẽ không xấu hổ như Nhã Sóc Lam, hắn kiên định nhìn Liên Cừ nói: “Ta nguyện ý.”
Liên Cừ khẽ cười cười, hướng về đám người phía dưới mù mịt, mê man không gì sánh được dò hỏi: “Các vị khách. Xin hỏi các ngươi nguyện ý làm chứng cho lời thề kết hôn của bọn họ không? ? ?”
Mọi người chẳng biết vì sao hắn hỏi như vậy, thế nhưng vẫn hồi đáp: “Nguyện ý.”
. . .
Lúc này, Liên Duyệt đang dỗ Vân Khuynh mặc quần áo.
“Tỷ, ngươi làm cái quỷ gì vậy, sao lại để mọi người cả đám đều mặc quần áo hiện đại? ? ?”
Liên Duyệt chớp chớp mắt: “Vui mà, tiểu Khuynh, Nhã Sóc Lam bọn họ hôn lễ đều bắt đầu rồi, ngươi còn ỡm ờ thêm sẽ không thể tham gia, mau, đây là tỷ tỷ chuyên môn tìm người làm quần áo cho ngươi.”
Vân Khuynh hắc tuyến: “u phục? ? ? Đùa gì vậy, tỷ, bụng của ta. . .”
“Không có việc gì, tiểu Khuynh ngươi gầy như vậy, ta để cho bọn họ làm quần áo rất dầy, cái bụng sẽ không đặc biệt rõ ràng, không nhìn kỹ là nhìn không ra.”
“Tỷ, ngươi cứ đi làm việc đi, ta mặc quần áo bình thường là được rồi.”
“Không được.”
Liên Duyệt thấy nói không thông liền trực tiếp động thủ kéo áo choàng của Vân Khuynh, Vân Khuynh lại càng hoảng sợ: “Tỷ, ngươi làm gì vậy? ? ?”
“Thay quần áo cho ngươi.”
“. . .”
Vân Khuynh khuất phục: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ mặc.”
Nửa khắc qua đi, Liên Duyệt thấy Vân Khuynh một thân u phục trắng thuần, sợ hãi than một tiếng:
“Oa, thực sự là thanh xuân mỹ thiếu niên, lão đệ, ngươi cái dạng này ở hiện đại sẽ hút hồn cả đống lớn nam nhân nữ nhân. . .
Ách, không đúng, ở cổ đại cũng vậy, không sai không sai, diện mạo hiên ngang ngọc thụ lâm phong, tuy rằng khuôn mặt có chút quá đẹp, nhưng chỉ càng hiện rõ tiểu Khuynh nhà ta tuấn mỹ, tốt lắm tốt lắm.”
Nói xong Liên Duyệt liền lôi kéo Vân Khuynh đi ra ngoài.
Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt đã ở trong đám người qua lại không ngớt kính rượu, nhưng Vân Khuynh còn không biết hôn lễ của bọn họ đã kết thúc.
Y bị Liên Duyệt kéo đi, bị Liên Duyệt kéo đến chỗ Long Liễm đảm đương phù dâu mặc quần lụa mỏng giống như áo cưới của Nhã Sóc Lam, may là nàng vẫn luôn không lộ bộ mặt thật, bằng không nàng nhất định cũng sẽ trở thành đối tượng chú mục của mọi người.
Đương nhiên, Tần Vô Phong tam huynh đệ, cũng ăn mặc u phục, Tần Vô Phong mặc màu đen, Tần Vô Song là màu lam sậm, Tần Vô Hạ là màu xám sẫm.
Loại quần áo này khác với bình thường rườm rà, khiến thân hình bọn họ được tôn lên càng thêm cao to, khuôn mặt cũng càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.
Hơn nữa áo sơmi màu trắng dựng thẳng cổ áo phối với màu u phục, thực sự rất lãnh tuấn nho nhã, Vân Khuynh liếc mắt nhìn lại có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng mình lại xuyên qua thời không về tới hiện đại.
Liên Duyệt đem Vân Khuynh kéo đến trước mặt Tần gia tam huynh đệ, hít một hơi nói: “Tiểu Khuynh, kỳ thực chúng ta vẫn giấu ngươi một việc. . .”
. . .
Trên bữa tiệc, Liên Duyệt bận bịu, Tần Du Hàn còn lại là ngồi cùng các vị trưởng bối Tần gia.
Liên Duyệt Tần gia tam huynh đệ đang bận, Tần Du Hàn đi không ra, chuyện chiêu đãi tân khách, đều giao cho Long Ảnh và Long Lê.
Hơn mười trưởng lão đến từ Cô Sa trấn nhìn xong hôn lễ của Nhã Sóc Lam gật đầu: “n, không tệ, có phong cách riêng, rất kỳ lạ, rất mới mẻ độc đáo, nhưng là vì hôn lễ của hai người chẳng thân quen, có cần ngươi đi mệt nhọc chúng ta cả đám xương già cỗi này không? ? ?”
Tần Du Hàn mồ hôi lạnh, gián đoạn nói: “Không. . . Không phải. . . Cái kia, ngày hôm nay, ngày hôm nay hôn lễ của tiểu Khuynh mới là quan trọng nhất.”
“Nga, ngươi là nói còn có một hồi hôn lễ? ? ? Nhưng mà, tiểu Khuynh là ai? ? ?”
Tần Du Hàn vươn tay lau mồ hôi: “Là. . . Tức phụ, năm ngoái Vô Song thú, khi đó không đủ trịnh trọng. . . Hiện tại một lần nữa cử hành. . . các vị thúc thúc bá bá, các ngươi kiên trì chờ đi, lập tức bắt đầu rồi.”
Nhìn các lão nhân tâm tình không tính là tốt, Tần Du Hàn không khỏi bắt đầu đoán hình dạng sau khi bọn họ biết được chân tướng.
Nghĩ nghĩ dưới đáy lòng hắn rùng mình một cái, sau đó liền vì thân thân nương tử của hắn mà cầu khẩn.
. . .
“Cái gì. . . . Thành thân? ? ? Ta, đại ca, Vô Song Vô Hạ? ? ? Tỷ, ngươi đang nằm mơ sao? ? ?”
Vân Khuynh bị Liên Duyệt nói tạc cho đầu óc trống rỗng, trong đầu cái gì cũng không còn.
Chỉ có thành thân, hai chữ thật to.
Sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên của y chính là không tin, phản ứng thứ hai chính là điên rồi, mọi người trên thế giới này điên rồi mới có thể đem loại ý nghĩ kinh thế hãi tục này làm thành hành động.
“Tiểu Khuynh, ta không lừa ngươi, mau, âm nhạc đã vang, các ngươi mau lên đài, Long Liễm là phù dâu của các ngươi, Long Khiêm là phù rể.”
Sau khi nói xong Liên Duyệt liền thúc Vân Khuynh đang không thể phản ứng, để y chuẩn bị cùng Tần Vô Phong bọn họ đi ra ngoài.
Tần Vô Phong ba người mỉm cười nhìn y, không có phủ nhận lời Liên Duyệt nói, lẳng lặng cùng đợi biểu tình kinh hỉ của Vân Khuynh.
Thế nhưng Vân Khuynh lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Không. . . Quá đột nhiên, ta một chút cũng chưa chuẩn bị. . .”
“Nên chuẩn bị chúng ta đều đã chuẩn bị, ngươi còn muốn chuẩn bị cái gì, nhanh đi. . . Sắp bắt đầu rồi. . . A, khoan khoan, còn cái này.”
Liên Duyệt lấy ra chiếc nhẫn thuộc về Vân Khuynh: “Bởi vì bốn người các ngươi không có biện pháp trao đổi nhẫn, một hồi các ngươi đều tự đeo đi.”
Vân Khuynh kinh ngạc cầm chiếc nhẫn Liên Duyệt nhét vào trong tay y: “Ngay cả cái này cũng có. . . Tỷ, không phải nói đây là hôn lễ của Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt sao. . . Sao lại biến thành cái dạng này? ? ?”
“Là hôn lễ của Mạc Nguyệt, nhưng hôn lễ của bọn họ đã kết thúc, hiện tại đến các ngươi.”
“Thế nhưng. . Ta. . .”
Thời gian thực sự tới rồi, Vân Khuynh đã không thể dừng lại, Tần Vô Phong mấy người đã chuẩn bị xuất phát, Liên Duyệt như trước không thể đối phó Vân Khuynh. Cuối cùng Liên Duyệt hung ác nói: “Nếu như ngươi không muốn đường đường chính chính sống cả đời với tiểu Phong bọn họ, như vậy ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Tâm Vân Khuynh bỗng nhiên co rụt lại.
Đúng vậy, y không phải đã sớm muốn cùng Tần Vô Phong bọn họ đường đường chính chính ở bên nhau sao? ? ? Sao lúc này lại nhăn nhó như thế.
Hiện tại tất cả là chuyện y nằm mơ cũng nghĩ tới, sao y lại lùi bước? ? ? Sao lại thế? ? ?
Vân Khuynh không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể tràn ngập cảm kích vội vã nói với Liên Duyệt: “Tỷ, cảm tạ ngươi.”
Nói xong, liền cùng Tần gia tam huynh đệ bước đi ra ngoài.