CHƯƠNG 89: LẦN ĐẦU RỜI PHỦ.
Liên Phù sau khi tới Tần gia, tâm tình Vân Khuynh càng lúc càng tồi tệ.
Vốn có, y có thể yên lặng làm biếng ngủ nướng, cùng Vô Song làm tổ trong ‘Phù phong các’ muốn làm cái gì thì làm, nhàn nhã tự tại, rất khoái hoạt.
Thế nhưng, sau khi Liên Phù tới, bởi vì chuyện hôn nhân của nàng và Hiên Viên Liệt Thiên, tâm tình của nàng vẫn rất kém, biểu ca thân cận nhất với nàng, Tần Vô Song, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vậy, Tần Vô Song liền muốn đi khuyên bảo biểu muội hắn, mà Vân Khuynh, tự nhiên sẽ không để Tần Vô Song ở cùng một nữ nhân có ý với hắn, cho nên, liền đi cùng một khối.
Cứ như vậy, ngủ nướng của y, nhàn nhã tự tại của y đành ném đến trảo oa quốc.
Y cố gắng xốc lên tinh thần cùng Tần Vô Song đi an ủi Liên Phù đã vấn đề khó khăn không nhỏ, đến chỗ Liên Phù, còn phải nhìn cảnh Liên Phù đưa tình thầm kín với Tần Vô Song.
Trong lòng y hiện tại rất bực mình nha!
Còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng Liên Phù còn chưa thế nào, còn y lại xảy ra chuyện.
Khi bọn hắn lại một lần nữa bước ra ‘Phù phong các’ đến ‘Vô’ viện cùng Liên Phù liên lạc cảm tình, thoải mái nữ tử rõ ràng đã từ ưu thương mà thoát ra —-
Nghĩ đến cũng đúng, có Tần Vô Song mỗi ngày đến chỗ nàng, nàng sao có thể không vui? ? ?
Tuy rằng có thêm một người dư thừa Vân Khuynh, thế nhưng Vân Khuynh không thích nói chuyện với nàng, nàng có thể hoàn toàn đem sự tồn tại của Vân Khuynh quên sạch.
“Vô Song! ! !”
Vân Khuynh rốt cục bạo phát.
Tần Vô Song có chút nghi hoặc: “Khuynh nhi khó chịu chỗ nào sao? ? ?”
Vân Khuynh nghiến răng: “Đúng, ta toàn thân, chỗ nào cũng khó chịu.”
“Ách. . .”
Có ngốc cũng nghe ra oán niệm trong lời y nói, Tần Vô Song cũng không dám bỏ qua tâm sự của thân thân ái nhân, lập tức đem chuyện Liên Phù ném sang một bên, thân thiết hỏi: “Sao vậy, thế nào đột nhiên phiền táo như thế.”
Vân Khuynh cau mày, nhìn Tần Vô Song vẻ mặt lo lắng, cáu kỉnh lớn thêm nữa cũng không phát ra được: “Ai. . . Ta không muốn đến chỗ Liên Phù, các ngươi hai người luôn trò chuyện, ta cái gì cũng không làm được. Rất buồn chán.”
“Cái này nha, ngày hôm nay sẽ không buồn chán. . .”
Vân Khuynh chớp chớp con mắt hắc bạch phân minh, im lặng hỏi Tần Vô Song ngày hôm nay vì sao sẽ không buồn chán.
Tần Vô Song cười giúp y buộc lại áo lông cáo khoát trên vai, sắp đến mùa đông, khí lạnh phương bắc quá khác biệt, người mới từ kinh thành bên kia đến như Vân Khuynh, là cực kỳ sợ lạnh.
Cho nên, người khác vừa mới bắt đầu tăng thêm y phục, y đã bị bọc lại rất dầy.
“Ngày hôm nay, ta muốn mang bọn ngươi đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài? ? ?”
Vân Khuynh nhất thời có chút không phản ứng kịp: “Vô Song nói, ra phủ? ? ? Ra Tần phủ? ? ?”
Trên đường từ kinh thành đến phương bắc, trước khi Tần Vô Phong thúc dục, hai người là nửa chạy nửa du ngoạn, rất tiêu sái, nhưng sau đó bị hắn hối thúc, sửa thành mã xa, ngay cả cơ hội du ngoạn một điểm cũng không có.
Lúc đến Tần phủ, càng không thích hoạt động, luôn luôn cùng Tần Vô Song ở trong phòng.
Tính ra, sau khi đến Tần phủ, y chưa hề ra cửa dù chỉ một lần.
Hiện tại nghe Tần Vô Song nói muốn ra phủ, tinh thần y lập tức phấn chấn hơn.
Thấy con mắt y lòe lòe phát quang, tinh thần tỉnh táo, Tần Vô Song cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, ra phủ, mấy ngày này ta cùng một chỗ với biểu muội, khiến ngươi buồn đúng không! Biểu muội hôm qua nhắc tới hài tử xóm nghèo, biểu ca cố ý dặn ta muốn dẫn biểu muội đi xem hài tử này, vừa lúc, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí, đi chơi một chút.”
Mặc dù có chút vui vẻ khi ra phủ, thế nhưng sắc mặt Vân Khuynh vẫn đen như trước:
“Nói đến nói đi, vẫn là vì biểu muội của ngươi, biểu muội biểu muội, hừ hừ, biểu muội là tất cả của ngươi.”
Tần Vô Song bất đắc dĩ thở dài: “Khuynh nhi, chúng ta là phu thê, ngươi không nên vì một người ngoài giận ta.”
Vân Khuynh hừ lạnh: “Ngươi cũng biết là người ngoài sao.”
Tần Vô Song có chút vô lực gật đầu:
“Được được được, sau khi đến xóm nghèo trở về, ta sẽ bắt đầu tiếp nhận công tác, đến lúc đó sợ là bận đến mức không có thời gian ở cùng ngươi, tự nhiên cũng không rảnh đi quan tâm biểu muội —-
Hơn nữa, cũng nên tạo cơ hội cho biểu muội và nhiếp chính vương gia ở chung.”
Vân Khuynh đưa tay xoa xoa cằm, có chút suy nghĩ:
“Không sao, ngươi không rảnh theo ta, ta cùng ngươi công tác. . . .
n, Vô Song, chút nữa ra phủ gọi thêm cả nhiếp chính vương gia, ta coi trọng hắn, mong muốn hắn có thể sớm ngày bắt biểu muội đi —
Sớm bắt sớm tĩnh tâm.”
“Ngươi a. . . Càng lúc càng hẹp hòi.”
Tần Vô Song điểm điểm mũi Vân Khuynh, ngầm đồng ý kiến nghị của y.
Vân Khuynh hất hất lông mi: “Thế nào, ngươi lưu ý? ? ?”
Tần Vô Song lắc đầu: “Nào dám. . .”
Vân Khuynh hừ một tiếng: “Vậy thì tốt, hắc hắc, đi thôi.”
Tần Vô Song quả nhiên là gọi nhiếp chính vương, nhiếp chính vương hiện tại vừa thấy Tần Vô Song là mặt đen, không có biện pháp, ai bảo Liên Phù luôn luôn cự tuyệt cho hắn đứng ngoài cửa, đối với Tần Vô Song lại là hoan nghênh vạn phần.
Tuy rằng Tần Vô Song không chú ý việc này, nhưng hắn, thế nhưng rất lưu ý.
Dưới đáy lòng hắn, đã coi Tần Vô Song là địch nhân lớn nhất trong nhân sinh.
Vì vậy, nhóm bốn người không được tự nhiên này, Tần Vô Song, Vân Khuynh, Liên Phù và nhiếp chính vương, sau khi chỉnh lý thỏa đáng, liền âm thầm ra Tần phủ.
Trên đường, Tần Vô Song vẫn nắm tay Vân Khuynh đi ở phía trước, Liên Phù theo sát phía sau, nhiếp chính vương còn lại là kề sát Liên Phù.
Tần Vô Song nắm tay Vân Khuynh, cũng không phải cố ý làm cho ai xem, chỉ là khí trời lạnh, Tần Vô Song thông qua nơi nắm tay truyền nội lực làm ấm thân thể cho Vân Khuynh, đã thành thói quen.