CHƯƠNG 67: LOẠI BỎ VÂN KHUYNH.
Lúc Tần Vô Song và Vân Khuynh đến ‘Vô’ viện Liên Cừ ở, Liên Cừ đang uy thức ăn cho một con vẹt rất đẹp.
Con vẹt kia toàn thân năm màu lông chim, diễm lệ không gì sánh được, phi thường chọc người chăm chú.
Đồng tử thiếp thân của Liên Cừ dẫn Vân Khuynh và Vô Song tiến viện, con vẹt kia bỏ lại đồ ăn dưới miệng, há mỏ kêu to: “Có người tới, có người tới. . .”
Thanh âm kia mặc dù có chút thô ráp, thế nhưng cũng không tính khó nghe.
Vân Khuynh lập tức liền nhãn tình sáng lên, hăng hái.
Tần Vô Song thấy y cảm thấy hứng thú, lập tức vì y giới thiệu: “Đó là một trong những sủng vật của biểu ca, tên là tiểu Kim Cương, nó rất thông minh.”
“Nga. . .”
Vân Khuynh gật đầu, bất quá. . .
Một trong sủng vật. . .
Đột nhiên, Vân Khuynh nghĩ tới phượng điệp Bách Hiểu Lâu dùng để tiếp sinh ý. . .
Biểu thiếu gia này, xem ra là rất thích dưỡng động vật a! Không biết hắn có bao nhiêu sủng vật. . .
Vân Khuynh nghĩ, bắt đầu quan sát vị biểu thiếu gia Liên Cừ kia, chỉ thấy hắn thân hình cao to, động tác ưu nhã, khí chất như sen, thanh nhã thoát tục, một người trong truyền thuyết nhảy ra hồng trần thế tục, nên là dáng dấp như vậy! ! !
Nhận thấy bọn họ đến, Liên Cừ hơi giương mắt nhìn bọn họ, trong tay cầm quả uy vẹt mở miệng giải thích:
“Loại vẹt này là vẹt kim cương năm màu, là vẹt có màu sắc đẹp nhất trong loài vẹt, cũng là một trong những loại có hình thể lớn nhất, các ngươi xem, trên mặt nó không có lông chim, mà là bài trí điều văn, lúc hưng phấn thì có thể biến đổi thành màu đỏ. . .
Ha hả, tiểu kim cương này, cũng sẽ cắn người!”
Trong giọng nói của hắn, mang theo nồng đậm tình cảm ấm áp, xem ra hắn là thực sự say mê dưỡng những động vật này.
Đối với thứ mình dưỡng, là thật tâm thích, cũng lý giải phi thường thông thấu.
“Biểu ca.”
Chờ Liên Cừ giải thích xong, Tần Vô Song mở miệng kêu lên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ đạm mạc của Liên Cừ, hơi nổi lên nhất mạt nhu hòa: “Vô Song biểu đệ.”
Đôi mắt hắn ở trên người Tần Vô Song hơi ngừng lại, ánh mắt liền dời về phía Vân Khuynh.
Lúc nhìn thấy Vân Khuynh một thân trường bào màu trắng viền vàng bó buộc thắt lưng, ngẩn người.
Người tuấn tú như vậy, tuy rằng trước đây gặp qua, nhưng chưa từng gặp qua một người như vậy, nhìn qua đoan trang ôn hòa, mặt mày lại cất giấu một tia mị hoặc, thân hình suy nhược, ánh mắt nhưng kiên định quật cường, rất mâu thuẫn, nhưng ngoài ý muốn thoải mái.
Trong lòng sản sinh một loại tình tự kỳ dị, hắn mở miệng hỏi: “Vị kia, là tân hôn thê tử của Vô Song sao? ? ?”
Thế nhưng, hắn thế nào nhìn, đối phương sao không giống một người nữ tử e thẹn nhu nhược a? ? ?
Không đợi Vô Song mở miệng, Vân Khuynh chủ động giải thích nghi hoặc cho vị biểu ca này: “Đúng vậy, Liên Cừ biểu ca, ta là Vân Khuynh mới vào Tần gia.”
Bốn chữ mới vào Tần gia khiến tâm Liên Cừ, hơi run lên.
Vô Song tân hôn thê tử Vân Khuynh, không biết thái độ làm người ra sao, chỉ là thời gian ở chung có một chút, hắn liền biết đối phương có dung nhan tuyệt mỹ, thái độ khiêm tốn, tính tình ôn hòa, cả người ôn nhuận như ngọc —
Chí ít, hiện nay nhìn qua đại khái là như vậy. . .
Người như vậy, chính là người ngoài hắn dễ tiếp thu nhất.
Lẽ nào, tình kiếp của hắn, sẽ là ‘Nàng’ ? ? ?
Trong lòng nghĩ, biểu tình và ánh mắt Liên Cừ cũng kỳ lạ lên.
Phát hiện ánh mắt Liên Cừ tập trung trên người mình, Vân Khuynh bắt đầu chậm rãi khẩn trương lên: “Biểu ca. . . Có cái gì sai sao? ? ?”
Liên Cừ bừng tỉnh, lắc đầu:
“Không có gì, ta chỉ là nghĩ. . .
Ngươi. . . Không quá giống một người nữ tử. . .”
Tần Vô Song nghe vậy cười to:
“Biểu ca. . . Ai nói cho ngươi Khuynh nhi là nữ tử. . .
Khuynh nhi vốn là nam nhi, nếu giống nữ tử, vậy mới là quái sự.”
Trên mặt Liên Cừ hiện lên một chút kinh ngạc, bất quá, lập tức lấy lại tinh thần, vẹt trên tay hắn cũng ăn xong quả, hắn tiếp nhận khăn tay tiểu đồng bên người đưa qua, xoa xoa tay: “Như thế đứng cũng không tốt, chúng ta vào trong đình ngồi.”
Vô Song và Vân Khuynh vui vẻ đồng ý.
Tâm Liên Cừ thoáng buông, nếu thê tử Vô Song là nam tử, như vậy, sẽ không là tình kiếp của hắn.
Bài trừ khả năng Vân Khuynh là tình kiếp của hắn, hắn thật sâu hô khẩu khí.
Nếu cùng biểu đệ mình tranh một người thê tử, vậy thật đúng là trò cười.
Bất quá, Liên Cừ thành thật bướng bỉnh nghĩ đối tượng mình động tình sẽ là một người nữ tử, cũng không hẳn là chính xác.
Rốt cuộc là ai, hay là chỉ có nhìn thấy người nọ, chỉ có cảm nhận được cảm giác tâm động với người nọ, mới có thể biết được. . .
Hôm nay, Vân Khuynh rốt cuộc mở rộng nhãn giới.
Chu vi thân thể Liên Cừ, như là có một khí tràng đặc thù, khi hắn đạp bước hướng tiểu đình, đi qua hoa viên, Hoa nhi trong viên, giống như là nháy mắt tỉnh lại.
Tích lý ba lạp, nhanh chóng, mãnh liệt, nở ra đóa hoa diễm lệ.
Ngay cả một ít nguyên bản chỉ có lá cây, ngay cả nụ hoa cũng không có, cũng cấp tốc sinh trưởng ra nụ hoa, chậm rãi lớn lên cánh hoa, chờ cánh hoa hoàn thiện thì lập lức nở ra.
Trong lúc nhất thời, mãn viên muôn hồng nghìn tía, xuân sắc tươi đẹp, mùi hoa yếu ớt, cũng lập tức từ trong không khí bay đến.
Trên trăm đóa hoa, mùi hương di động.
Không chỉ có thị giác hưởng thụ, còn có cả khứu giác hưởng thụ, ở bên vị Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ, đích thật là một chuyện phi thường tốt đẹp.