Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 276: Chương 276: Nơi Về Của Đại Bảo.




CHƯƠNG 277: NƠI VỀ CỦA ĐẠI BẢO.

“Ngươi đã nói ngươi có thể cứu hắn. . .”

Vân Khuynh quả thực không thể tin được, Ngụy Quang Hàn nhất khắc trước rõ ràng còn nói chuyện với y, vừa chớp mắt liền không còn tiếng động, thành một người chết.

Chiến Thiên Y hừ lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh chuyển đến trên người Đại Bảo trong lòng Vân Khuynh.

Vân Khuynh chỉ cảm thấy hoa mắt, không ai thấy Chiến Thiên Y di động ra sao, Đại Bảo đã bị Chiến Thiên Y đoạt đi.

“Trả Đại Bảo lại cho ta! ! !”

Vân Khuynh kinh hô.

Thân thể Chiến Thiên Y rơi xuống cầu thang cách rất xa giường lớn, duỗi tay vỗ về hai gò má trắng noãn non mịn của Đại Bảo.

“Đây là kẻ tiểu Hàn hi sinh sinh mệnh của mình để cứu sao? ? ?”

“Đừng thương tổn Đại Bảo, đem Đại Bảo trả lại cho ta. . .”

Vân Khuynh ngừng thở chăm chú nhìn chằm chằm Chiến Thiên Y, rất sợ Chiến Thiên Y không cẩn thận một cái thương tổn Đại Bảo.

Chiến Thiên Y nâng mắt nhìn về phía Vân Khuynh, hơi kéo kéo môi: “Ta sẽ không ra tay với một đứa trẻ mới sinh tay không tấc sắt.”

“Như vậy, ngươi là. . .”

Vân Khuynh vẫn khẩn trương nhìn Chiến Thiên Y, hiển nhiên là có chút không tin lời hắn nói.

Chiến Thiên Y cũng không thèm giải thích, chỉ là lạnh lùng mở miệng: “Ở trên giường kia tuy chỉ là một cái xác, thế nhưng cũng từng là thân xác của tiểu Hàn, Lạc Minh, nể tình các ngươi đã từng yêu nhau một hồi, an táng hắn cho tốt đi.”

Nói xong hắn xoay người muốn đi.

Lúc này Tần Vô Phong đã lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau hắn, vươn tay khoát lên vai hắn, ngăn cản hắn rời đi: “Ngươi muốn đi, có thể, để hài tử lại! ! !”

Chiến Thiên Y chậm rãi xoay người, hai kẻ đồng dạng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nhau, Chiến Thiên Y lạnh lẽo mở miệng: “Buông tay! ! !”

Tần Vô Phong hơi nheo lại con mắt, nhìn thẳng Chiến Thiên Y lạnh lùng phản vấn: “Vì sao, cho ta một lý do, ngươi ôm hài tử của chúng ta trong tay, ta vì sao phải buông tay? ? ?”

Chiến Thiên Y lại nhìn chòng chọc Tần Vô Phong một hồi, dĩ nhiên có chút thỏa hiệp.

Hắn thở dài một tiếng:

“Tần Vô Phong đúng không? ? ?

Ngươi rất giống ta, đối với thứ mình theo đuổi đều chấp nhất không gì sánh được, một ngày đã hạ quyết tâm, vô luận con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, đều sẽ tiếp tục kiên trì.”

Tần Vô Phong dần dần nhăn mày: “Vậy thì sao, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? ? ?”

Chiến Thiên Y cười lắc đầu:

“Không có gì, ta chỉ là có chút cảm khái, cả đời ta theo đuổi cực hạn chính là chống lại trời xanh, vì thế ta hi sinh tất cả, chỉ vì muốn chứng minh ta có thể nghịch thiên mà đi, ta liền tâm tâm niệm niệm theo đuổi phục sinh.

Thế nhưng, để ta sống lại, người ta yêu, người yêu ta, toàn bộ đều đã chết, ta sống, rốt cuộc cũng không còn gì để theo đuổi.

Tần Vô Phong, ngươi chấp nhất rất giống ta, thế nhưng, ngươi chấp nhất lại là cảm tình, còn là trụ cột tín niệm của mọi người, sự chấp nhất của ngươi, khiến ngươi giành được mọi người ủng hộ, ngươi có được tất cả, mà ta mất đi tất cả. . .

Lần này sống lại, nhìn tiểu Hàn ở trước mặt ta, ta vốn có một tia mê hoặc, thấy được ngươi, ta liền không mê muội nữa.

Chấp niệm của ta là thứ duy nhất ta theo đuổi, ta liền vì nó mà trả giá toàn bộ, đây là đương nhiên. . .

Dù sao muốn có được thứ gì, tất nhiên là phải có hi sinh, tuy rằng ta mất đi tất cả, nhưng chấp niệm của ta, dù sao cũng là như ta mong muốn.”

“Chẳng hiểu gì cả.”

Nghe Chiến Thiên Y nói, Tần Vô Hạ nhíu lại lông mày lầu bầu một câu.

Hắn rất không rõ, vì sao đại ca hắn không trực tiếp ra tay đoạt lại Đại Bảo, trái lại đứng ở tại chỗ nghe đối phương huyên thuyên gì đó.

Tần Vô Phong cũng ngưng mi trầm tư, có chút hiểu ra, bình cảnh võ học đã đến cảnh giới cực cao dĩ nhiên bắt đầu dao động, vỡ tan.

Hắn trong mơ hồ, như là bắt được cái gì đó.

Chiến Thiên Y như vậy, ngoại trừ chấp niệm duy nhất kia, võ học nội lực trong cơ thể đang tăng lên cực nhanh.

Chiến Thiên Y gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tần Vô Phong cảm kích hắn chỉ điểm, thế nhưng, Tần Vô Phong càng sẽ không quên Đại Bảo đang ở trong tay hắn.

“Tiền bối, mặc dù tại hạ không phải đối thủ của ngươi, thế nhưng, ta vẫn sẽ không cho phép ngươi mang hài tử của chúng ta đi.”

Chiến Thiên Y, hai trăm năm trước, chính là minh chủ đời đầu tiên trong chốn võ lâm, sáng lập ra ‘Vô Gian luyện ngục’ có lực lượng thông thiên sơ khai gần như có thể nghịch chuyển thời không, cường đại không thể tưởng tượng, Tần Vô Phong gọi hắn một tiếng tiền bối cũng là đương nhiên.

Chiến Thiên Y quay đầu, dáng cao đứng thẳng, quần áo tuyết trắng không gió tự động:

“Các ngươi muốn giải thích, ta liền nói cho các ngươi.

Huyết đồng, tụ tập sát khí, âm tà chi khí trong thiên địa, ngưng tụ mà thành một sự tồn tại đầu thai thành thân người, mỗi khi trời giáng huyết đồng, nhất định là lúc thiên địa biến hóa, thiên hạ náo động, gió nổi mây phun.

Có thể nói, hắn là kẻ tạo ra kiếp nạn cho thế giới này, ứng với kiếp người, nghiêm trọng mà nói, có khả năng sẽ phá hủy toàn bộ thế giới này.

Thế nhưng mọi việc không phải tuyệt đối, huyết đồng cũng có khắc tinh, đó là chuyển thế linh đồng.

Tương phản với huyết đồng, chuyển thế linh đồng tụ tập linh khí trong thiên địa ngưng tụ mà thành, phúc duyên cực sâu, huyết đồng và chuyển thế linh đồng đã định trước là có nhân duyên ngàn kiếp, chỉ có chuyển thế linh đồng mới có thể áp chế bản tính tà ác của huyết đồng.

Duyên phận sư đồ của ta và tiểu Hàn đã hết, duyên phận sư đồ giữa ta và huyết đồng cũng đã bắt đầu, ta nghĩ trên thế giới này, nếu không có chuyển thế linh đồng, ngoại trừ ta, không còn ai có đủ tư cách giáo dục quản chế huyết đồng.

Lạc Minh, Tần Vô Phong, các ngươi yên tâm đi, huyết đồng là tiểu Hàn hi sinh bản thân để đổi lấy, ta sẽ không thương tổn nó.

Nhưng ta phải đem huyết đồng đi, chờ tới lúc hắn có thể đánh bại ta, ta tự nhiên sẽ thả hắn đi tìm kiếm chuyển thế linh đồng, cũng sẽ cho hắn trở lại tìm các ngươi.”

Vẻ mặt Chiến Thiên Y chỉ là có chút cô đơn, nhàn nhạt mở miệng nói hết những chuyện hắn biết cho mấy người Tần Vô Phong.

Mình sinh một ác ma? ? ?

Vân Khuynh lắc đầu:

“Không. . . Trả Đại Bảo lại cho chúng ta! ! ! Ta mặc kệ hắn là cái gì huyết đồng, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp không cho các loại ác tích xuất hiện trên người hắn. . .

Còn có, Chiến Thiên Y, ngươi không phải nói ngươi có thể cứu Ngụy Quang Hàn sao, Ngụy Quang Hàn vì sao không có cứu sống, vì sao? ? ?”

Vân Khuynh bỗng nhiên nghe chuyện huyết đồng, lại thêm Ngụy Quang Hàn đã chết, đả kích gấp bội, tâm sức lao lực quá độ, tinh thần cực độ suy yếu.

Bên môi Chiến Thiên Y tràn ra một tia cười nhạt:

“Lạc Minh, ngươi vĩnh viễn không biết Ngụy Quang Hàn ở sau lưng hi sinh bao nhiêu cho ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không biết Ngụy Quang Hàn yêu ngươi có bao nhiêu sâu đậm. . .

Ta đến tột cùng có cứu hắn hay không, sự thực giữa ngươi và hắn rốt cuộc là thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi. Ta muốn ngươi thống khổ cả đời, tự trách cả đời, áy náy cả đời, Lạc Minh, ngươi phải nhớ kỹ, Ngụy Quang Hàn là vì ngươi, vì hài tử của ngươi mà chết đi. . .”

Vấn đề của Vân Khuynh, khiến Chiến Thiên Y thay đổi lời nói tốt lúc trước, lập tức trở nên bén nhọn.

Tuy rằng trong lòng không có chấp niệm với tình yêu, thế nhưng Chiến Thiên Y dù sao cũng không có chân chính đạt đến vô tình vô dục, vô tật vô hận.

Hắn đố kị Lạc Minh hai trăm năm, hai trăm năm sau sự đố kị ấy khiến hắn miệng không lựa lời, nói ra lời ác độc.

Vân Khuynh thân thể nhoáng lên, tâm thần đau nhức, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đau nhức, trước mắt tối sầm ngất đi.

“Vân nhi! ! !”

Tần Vô Phong kinh hô một tiếng, trong nháy mắt đến trước mặt Vân Khuynh đỡ lấy thân thể trượt xuống của Vân Khuynh.

Nụ cười khóe miệng Chiến Thiên Y nhuốm lên một chút mỉa mai: “Loại đau đớn này còn nhẹ, Lạc Minh, linh hồn của ngươi là ta từ thế giới kia kéo đến thế giới này, ta tự nhiên có thể hoàn toàn nắm ngươi trong tay, ngươi muốn sống cuộc sống an ổn, vẫn là chờ mong hài tử của ngươi sớm một chút đánh bại ta đi! ! !”

Nói xong, hắn liền không cho Tần Vô Phong mấy người có cơ hội giữ lại hắn, ôm Đại Bảo, thân hình như điện, trong nháy mắt biến mất.

Tràng diện hỗn loạn, Tần Vô Phong ôm Vân Khuynh, Tần Vô Song và Tần Vô Hạ đều muốn đuổi theo Chiến Thiên Y.

Tần Vô Phong lại ngăn cản bọn họ: “Chờ một chút.”

“Đại ca, lẽ nào chúng ta mặc cho hắn thương tổn Khuynh nhi rồi đem Đại Bảo mang đi sao? ? ?”

Sắc mặt Tần Vô Song có chút vặn vẹo.

“Vô Song, Chiến Thiên Y rất lợi hại, toàn bộ chúng ta không phải đối thủ của hắn, nếu đúng như lời hắn nói, Đại Bảo là huyết đồng, Đại Bảo ở chỗ hắn, hẳn là chỗ tốt nhất hiện nay cho Đại Bảo.”

“Đại ca? ? ?”

Tần Vô Song có chút không thể tin tưởng: “Lẽ nào, ngươi cứ như vậy giao Đại Bảo cho Chiến Thiên Y sao? ? ?”

Ánh mắt Tần Vô Phong trầm tĩnh nhìn Tần Vô Song: “Vô Song, ngươi phải tin tưởng Đại Bảo, tin tưởng huyết đồng, thời gian hắn dùng đánh bại Chiến Thiên Y, tuyệt đối sẽ không quá dài. Trước mắt, chúng ta càng hẳn là lưu ý Vân nhi, Chiến Thiên Y dường như động tay chân với Vân nhi. Còn có, chúng ta phải bắt đầu lưu tâm tìm kiếm chuyển thế linh đồng.”

Tần Vô Phong nói xong, cúi đầu nhìn Vân Khuynh, cau mày: “Xem ra Vân nhi vẫn chưa đem toàn bộ sự việc nói cho chúng ta, Ngụy Quang Hàn, Chiến Thiên Y, Lạc Minh, những người này, những việc này, những mối quan hệ này, chúng ta cho tới bây giờ đều không biết.”

Tần Vô Song thở dài một tiếng: “Vừa rồi lúc ở đại sảnh, Khuynh nhi nói với ta, chờ chúng ta quay về Tần gia y sẽ nói cho chúng ta biết, thế nhưng, hiện tại y. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.