CHƯƠNG 63: SÁNG SỚM CHẢI ĐẦU.
Nghe thấy câu hỏi không có hảo ý của Tần Vô Song, Vân Khuynh bại trận rên lên một tiếng.
Quả nhiên là bị Vô Song bắt được a.
“Thoả mãn thoả mãn, Vô Song tú sắc khả xan như vậy, không hài lòng mới kỳ quái mà.”
Dù sao cũng đã bị phát hiện, Vân Khuynh cũng không tiếp tục che che lấp lấp, thẳng tắp nhìn chăm chú vào con mắt màu mực thâm thúy của Vô Song.
Đáy mắt khóe miệng Vô Song đều nhộn nhạo ôn nhu tiếu ý, lại hôn hôn lên mặt Vân Khuynh: “Khuynh nhi mới là chân chính tú sắc khả xan.”
Tần Vô Song đè lên trên người Vân Khuynh, mang cho Vân Khuynh một tia cảm giác áp bách, y không khỏe xoay đầu, cách cửa sổ hơi mỏng, lờ mờ thấy bên ngoài hình như trời đã sáng.
Y đẩy đẩy Tần Vô Song: “Vô Song, đứng lên, trời sáng rồi.”
Tần Vô Song tựa đầu chôn ở cổ trắng nõn của y, lắc đầu: “Không, nằm thêm một lúc. . . Khuynh nhi chẳng lẽ không muốn làm gì đó rèn đúc thân thể một chút? ? ?”
Nói, tay lại bắt đầu không quy củ.
Vân Khuynh không chút khách khí đánh rớt tay hắn: “Không được, ta vừa tới Tần phủ, không muốn khiến người khác nghĩ ta là một người lười, lại càng không muốn làm hồng nhan họa thủy trong mắt người Tần gia các ngươi, làm hại Tần nhị công tử ‘Từ đây quân vương không tảo triều’ .”
Tần Vô Song nghe xong Vân Khuynh nói cười ha ha, cũng thuận theo từ trên người Vân Khuynh lật người xuống.
“Hay cho câu ‘Từ đây quân vương không tảo triều’, ta nếu như là vua của một nước, Khuynh nhi là ái phi của ta, ta vô cùng nguyện ý làm một hôn quân ‘Từ đây quân vương không tảo triều’.”
Vân Khuynh vẻ mặt hắc tuyến, không hề để ý tới hắn, quay đi bắt đầu rời giường mặc quần áo.
Tần Vô Song nghiêng thân thể, lấy tay đỡ lấy gò má, tóc dài màu mực từ bên trên vai trút xuống.
Con ngươi sâu thẳm của hắn, nháy cũng không nháy nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Vân Khuynh.
Trong ánh mắt hắn bao hàm một tia dụ hoặc, một tia lửa nóng, còn có rõ ràng trêu tức, động tác Vân Khuynh vốn có rất thông thuận, bị hắn nhìn như thế, lập tức gãy đoạn.
Càng ngày càng luống cuống tay chân, Vân Khuynh tức giận, trừng mắt Tần Vô Song: “Không được nhìn.”
Tần Vô Song buông xuống mí mắt, khóe miệng hơi câu dẫn ra: “Được, không nhìn.”
Nói xong, hắn chậm rãi ngồi dậy, cũng bắt đầu cầm quần áo rời giường.
Không có đường nhìn của Tần Vô Song ở một bên quấy rầy, Vân Khuynh rất nhanh quần áo chỉnh tề.
Tần Vô Song khoác lên ngoại sam cuối cùng, nhìn Vân Khuynh còn chưa kịp chải tóc, cũng mặc kệ mình cũng là hình dạng tóc tai bù xù, kéo lại cánh cửa.
“Long Lê?”
Quả nhiên là thị vệ tốt gọi lúc nào đến lúc đấy, lập tức xuất hiện: “Nhị công tử?”
Tần Vô Song tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Đi bưng nước nóng đến đây, ta và phu nhân muốn rửa mặt chải đầu.”
“Được, lập tức đến.”
Nhận lệnh, Long Lê lập tức ẩn đi thân thể.
Tần Vô Song một lần nữa khép cửa lại, thấy Vân Khuynh đang vật lộn với mái tóc dài, thực sự là vật lộn, tóc của cổ nhân quá dài, Vân Khuynh luôn luôn không thích chỉnh lý, ở Vân gia thì có Hồng Châu hỗ trợ.
Lúc đi đường, y hầu hết đều là buồn ngủ, tóc cũng không để ý, hiện tại tới Tần gia, tự nhiên không thể nhàn tản như vậy.
Cho nên, Vân Khuynh dự định chải đầu một chút, đáng tiếc, y thực sự không quá biết cách, hiện tại tóc của y tuy rằng đỡ hơn lúc ngủ, thế nhưng, muốn đi ra ngoài gặp người, còn xa xa thiếu.
Tần Vô Song nhìn thấy buốn cười, hắn đi qua, ôn nhu lấy đi chiếc lược trên tay Vân Khuynh, nhẹ giọng nói: “Để ta.”
Mặt Vân Khuynh đỏ hồng: “Được rồi.”
So sánh hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của hai người, Vân Khuynh hẳn là am hiểu tự gánh vác hơn Tần Vô Song, đáng tiếc, sự thực hoàn toàn tương phản.
Tần Vô Song từ nhỏ không có các loại thư đồng, lục đại ảnh vệ chính là trợ thủ đắc lực Tần gia tam huynh đệ không thể thiếu, ngoại trừ lục đại ảnh vệ, bên người bọn họ, không còn có ai rất thân mật.
Mà Vân Khuynh, tuy rằng Vân phủ không chào đón y, mẫu thân cũng mất sớm, thế nhưng còn có có một Hồng Châu đem mấy chuyện vụn vặt này, chiếu cố chu đáo.
Tần Vô Song một tay nâng lên sợi tóc Vân Khuynh, một tay chậm rãi đem lược xuyên vào trong mái tóc dày màu mực.
Từ trên xuống dưới, chậm rãi, mềm nhẹ, trượt xuống.
Tóc của Vân Khuynh, đen đặc, dài nhỏ, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại, sợi tóc cũng rất thẳng, vừa rồi bị Vân Khuynh ngược đãi như vậy, dĩ nhiên mảy may không có rối lại với nhau.
Lược trong tay Tần Vô Song, thông suốt, từ đầu trượt tới đuôi.
Tần Vô Song thu lại lông mày, thần sắc yên lặng, ánh mắt chuyên tâm chăm chú, giống như trong mắt chỉ còn lại mái tóc dài như thác nước đen.
Vân Khuynh dần dần nhắm mắt lại, cảm thụ quý trọng và chăm chú rõ ràng của Tần Vô Song.
Long Lê đem nước nóng đặt xuống đất, gõ cửa, một lúc lâu hai người kia mới nghe được, thần sắc Tần Vô Song không đổi, chỉ thờ ơ trả lời một câu: “Tiến đến.”
Long Lê bưng nước nóng, vừa vào cửa thì thấy nhị công tử nhà mình đang chải đầu cho người khác, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đem nước nóng trong tay rớt ra ngoài.
Ngô, nhị công tử đối nhị phu nhân thật tốt.
Hắn nếu như học tập nhị công tử, cũng đối tốt với Long Kính như vậy, đầu gỗ hũ nút Long Kính kia liệu có thông suốt hay không? ? ?
Long Lê nghĩ, buông nước nóng và khăn mặt, cũng không tiếp tục quấy rối hai người, lẳng lặng đi ra ngoài.
Đương nhiên, hắn cũng không quên đóng cửa lại.
Mất một thời gian dài, Tần Vô Song rốt cục chải toàn bộ mái tóc Vân Khuynh, hơi xoay tròn kéo lên một búi tóc giản đơn, tiện tay cầm lấy trâm gài tóc của chính hắn xen vào.
“Được rồi, đại công cáo thành!”
Vân Khuynh mở mắt ra, nhìn mình trong gương, giữa búi tóc màu mực là một chiếc trâm gài tóc ngọc bích giản đơn, không nặng nhưng cũng đủ ý vị, đơn giản mà không mất cao nhã, y rất thích.
Xoay người cười cười với Tần Vô Song: “Cảm tạ.”
Tần Vô Song cúi người nhẹ hôn một ngụm lên môi anh đào của y: “Đối với ta, còn cần cảm tạ sao? ? ?”