CHƯƠNG 163: TÀ VU CỐC CHỦ.
Sự thực chứng minh Tần Du Hàn suy đoán có chín phần là chính xác.
Thân thân lão bà của hắn bởi vì Vân Khuynh mang thai, vậy nên phi thường để bụng Vân Khuynh, trên cơ bản sẽ vứt bỏ phu quân hắn.
Đương nhiên, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Hiện nay, Tần Du Hàn ở chỗ của tam nhi tử, hỏi không ra nửa điểm chuyện Tần Vô Phong và Vân Khuynh, khiến hắn tương đương buồn bực.
Năm xưa hắn và lão đa của hắn cùng Hiên Viên gia hợp tác mưu phản, cũng không khiến hắn khó xử như chuyện Tần Vô Phong và Vân Khuynh hiện tại.
Lo lắng thân thân nương tử của hắn đơn độc ở chung với Vân Khuynh, hắn còn chưa hỏi chuyện chính với Tần Vô Hạ, liền vội vã trở lại gian phòng của Tần Vô Phong trong ‘Vô’ viện.
Cũng may khi đó, Vân Khuynh và Liên Duyệt cũng nói chuyện gần xong, vừa nhìn thấy Tần Du Hàn, Liên Duyệt liền nhiệt tình giới thiệu với Vân Khuynh:
“Tiểu Khuynh, đây là đa đa của Vô Phong bọn họ, tướng công của ta Tần Du Hàn.
Tướng công, đây là nhị nhi tức của ngươi Vân Khuynh.”
Liên Duyệt có vẻ vạn phần trịnh trọng giới thiệu Vân Khuynh và Tần Du Hàn.
Bởi vì ở trong lòng Liên Duyệt và Vân Khuynh, Tần Du Hàn không chỉ là phụ thân của mấy người Tần Vô Phong, càng xem như là tỷ phu của Vân Khuynh.
Liên Duyệt còn có một loại tâm lý nói cho đệ đệ hạnh phúc của mình, để đệ đệ mình nhìn xem tỷ phu.
Mà Vân Khuynh là mang theo một loại ẩn ý xem xét nam nhân này liệu có xứng với tỷ tỷ của mình không, liệu có thể khiến cho tỷ tỷ của mình hạnh phúc không.
Bởi vậy, lúc Liên Duyệt nói xong, hai gò má mỹ lệ liền hơi phiếm, cúi thấp đầu xuống, có vài phần ngượng ngùng đem người trong lòng đưa đến cho người nhà xem mặt.
Vân Khuynh còn lại là ánh mắt sắc bén nhìn Tần Du Hàn từ trên xuống dưới, cuối cùng, mới hài lòng lộ ra dáng cười thoả mãn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ.
Trước đây y còn đang hiếu kỳ gia đình thế nào, mới có thể ở cổ đại dạy dỗ ra nam tử như Tần gia huynh đệ, không nghĩ tới, đúng là tỷ tỷ của y dạy dỗ.
Trước đây y thật sự không nhìn ra tỷ tỷ của y có bao nhiêu hiểu biết giáo dục hài tử. . .
n, phỏng chừng, phương diện này cũng có phân nửa công lao của Tần Du Hàn.
Tần Du Hàn nhìn phản ứng của hai người, trong lòng lộp bộp một chút, vì sao thân thân nương tử của hắn lại đỏ mặt, vì sao cái gì Khuynh kia lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn như vậy?
“Khụ khụ khụ.”
Hắn ho nhẹ hai tiếng: “Vân Khuynh, đúng không?”
Vân Khuynh bởi vì lúc trước nghe qua tỷ tỷ nói về thái độ làm người của Tần Du Hàn, cũng không câu nệ, tiếp tục nằm trên giường, trừng mắt nhìn, mỉm cười nói với Tần Du Hàn: “Đúng vậy, đa.”
Một tiếng đa này, tuy rằng kêu không được tự nhiên, nhưng dù thế nào cũng thuận miệng hơn gọi Vân vương gia của Vân gia kia.
“Ngươi và Vô Phong. . .”
“Tướng công, ta mệt mỏi, vừa rồi trò chuyện với tiểu Khuynh quá say sưa, trái lại đã quên chúng ta một đường mệt nhọc, ta rất muốn trở lại nghỉ ngơi, thân thể tiểu Khuynh cũng khó chịu, chúng ta trước hết cáo từ nha?”
Liên Duyệt bị lời Tần Du Hàn nói lại càng hoảng sợ, lập tức cắt đứt trước khi Tần Du Hàn hỏi ra miệng.
Tần Du Hàn hiện tại hỏi Vân Khuynh, về chuyện y và Tần Vô Phong, không phải là đánh rắn động cỏ sao?
Nếu Vân Khuynh sản sinh cố kỵ với bọn họ, càng thêm không tiếp thụ Tần Vô Phong thì sao?
Tần Du Hàn vốn dự định chất vấn Vân Khuynh và Tần Vô Phong là chuyện gì xảy ra, thế nhưng vừa nghe nương tử nhà mình nói mệt, hắn lập tức đem toàn bộ tâm tư đều quẳng đi, đương nhiên là nhanh chóng đưa nương tử nhà mình trở lại nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
Như vậy Liên Duyệt liền kéo Tần Du Hàn rời đi, trước khi rời khỏi còn lặng lẽ dùng khẩu hình nói cho Vân Khuynh, nàng sẽ còn tìm đến y.
Vân Khuynh nhìn bóng lưng của Liên Duyệt và Tần Du Hàn, hơi cong môi cười cười, xem ra tỷ tỷ của y, đích xác rất hạnh phúc. . .
Cũng không biết y có thể may mắn như tỷ như của y hay không. . .
Vốn là có, thế nhưng, tối hôm qua. . .
Vì sao vừa rồi gặp Liên Duyệt và Tần Du Hàn, Tần Vô Phong lại không thấy người?
Là cố ý tránh không gặp mình sao?
Y nhớ trước đó Tần Vô Phong nói để y gặp Tần gia lão, đáy lòng y khẩn trương, Tần Vô Phong còn thoải mái y nói không có việc gì, hắn sẽ ở bên y, nhưng hiện tại, Tần Vô Phong người đâu?
Nghĩ, nỗi lòng của Vân Khuynh lại ảm đạm.
Phương tây, Liệt Phong quốc, Tà Vu cốc.
“Vô Song ca ca, Nhã nhi rất cao hứng ngươi đến thăm Nhã nhi.”
Nhã Sóc Lam là nữ nhi duy nhất của Tà Vu cốc cốc chủ, là một nữ hài ngây thơ thiện lương lại có một chút mơ hồ.
Toàn bộ người của Tà Vu cốc, từ Tà Vu cốc cốc chủ, cho tới người hầu quét tước vệ sinh, trên cơ bản không có ai không thích tiểu cô nương này.
Nhã Sóc Lam thiên chân vô tà tựa như một hài tử, ở trong mắt Tần Vô Song nàng hoàn toàn chính là một tiểu muội muội.
Tần Vô Song vươn tay sờ sờ đầu nàng: “Nhiều năm không gặp, Nhã nhi liền biến thành một đại cô nương, còn xuất giá nữa.”
Trong đôi mắt đẹp đơn thuần của Nhã Sóc Lam hiện lên một tia si mê: “Vô Song ca ca vẫn đẹp như vậy. . . Thế nhưng Nguyệt Nguyệt cũng vậy nga, ta rất thích Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đối với ta rất tốt.”
Tần Vô Song nhớ tới nam tử trẻ tuổi dẫn hắn tiến nhập Tà Vu cốc, chẳng biết vì sao, hắn luôn luôn cảm thấy toàn thân người nọ mang theo một cỗ khí tức tà tứ quỷ dị: “Nhã nhi nói chính là Nguyệt Mạc?”
Nhã Sóc Lam gật đầu:
“Nguyệt Nguyệt cũng là ân nhân cứu mạng của Nhã nhi, Nhã nhi là vì báo ân lấy thân báo đáp.
Cha nói nếu như năm xưa Vô Song ca ca cứu ta, ta là một đại cô nương, sẽ đem ta gả cho ngươi, nếu như Nguyệt Nguyệt không xuất hiện, cha còn chuẩn bị phái người đi Huỳnh Quang tìm ngươi đến thú ta nha. . .
Thật là, cha cho rằng nhân gia gả không ra, dĩ nhiên làm như vậy. . .
Kỳ thực trong lòng Nhã nhi, Vô Song ca ca giống như tiên nhân trên trời, Nhã nhi chỉ có thể thưởng thức từ rất xa, mà Nguyệt Nguyệt mới là thích hợp với Nhã nhi nhất.”
Ai nói nữ tử ngây thơ nhất định là vô tri, trong Tà Vu cốc này, cô nương được bảo hộ rất tốt ngây thơ thiện lương cũng rất hiểu chuyện.
Tần Vô Song khóe miệng hàm chứa ý cười, nhịn không được nói với Nhã Sóc Lam: “Vô Song ca ca đã có thê tử của mình, cho dù đa đa ngươi tìm được Vô Song ca ca, Vô Song ca ca cũng không thể thú ngươi.”
Đôi mắt Nhã Sóc Lam lòe lòe pát sáng: “Thực sự? Là người như thế nào mới có thể xứng với Vô Song ca ca?”
“Nhã nhi, đa đa muốn gặp Tần công tử.”
Nhã Sóc Lam đang hỏi, Nguyệt Mạc từ rất xa đã đi tới, hắn một thân trường sam màu lục ở địa phương chỉ toàn sa mạc này có vẻ phi thường quỷ dị, ảnh ngược trên mặt đất lờ mờ, có chút tán loạn và quỷ dị.
Nhã Sóc Lam thuận lợi dắt tay Tần Vô Song đi về phía trước:
“Vô Song ca ca, mau, đa đa muốn gặp ngươi. . . Ai, được rồi, Vô Song ca ca ngươi không phải biết y thuật sao?
Đa đa ta bị bệnh hơn nửa tháng, ta rất lo lắng, may là có Nguyệt Nguyệt và tộc nhân giúp ta chiếu cố đa đa.”
Tần Vô Song nghe vậy lập tức nhíu mày: “Không có việc gì, lão cốc chủ võ công cao thâm, hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ không sao, ta đích xác có biết kỳ hoàng thukhoonchuts nữa ta giúp lão cốc chủ xem một chút.”
Nguyệt Mạc trông thấy bàn tay Nhã Sóc Lam lôi kéo Tần Vô Song, trong đôi mắt hiện lên một tia tình tự kỳ dị, cong môi, nói với Tần Vô Song và Nhã Sóc Lam: “Đa đa hắn hiện tại bệnh nặng nằm trên giường, rất dễ mệt nhọc, Tần công tử thỉnh cân nhắc thời gian, đừng để lão nhân gia mệt quá.”
Tần Vô Song gật đầu: “Ta sẽ chú ý.”
“Nhã nhi.”
Nguyệt Mạc nhìn Nhã Sóc Lam vẫn nắm tay Tần Vô Song, xem ra là muốn cùng Tần Vô Song đi vào gặp lão cốc chủ, không khỏi mở miệng gọi nàng.
Nhã Sóc Lam quay đầu lại, nhìn Nguyệt Mạc mỉm cười: “Nguyệt Nguyệt, còn có việc sao?”
Nguyệt Mạc nhẹ vuốt sáo ngọc màu bạc ở trong tay, mở miệng nói: “Đa chỉ muốn cầu kiến Tần công tử một người.”
Nhã Sóc Lam nhăn lại lông mày: “Cho dù đa đa chỉ muốn gặp Vô Song ca ca, ta đi theo vô cũng không sao mà, ta lo lắng bệnh của đa đa. . .”
Nguyệt Mạc nghe vậy nhíu mày, đi tới, sờ sờ đầu Nhã Sóc Lam: “Nha đầu ngốc, ta đây đi cùng ngươi, cho dù bị mắng, ta cũng cùng ngươi chịu mắng.”
Nhã Sóc Lam lập tức buông tay Tần Vô Song, ôm cánh tay Nguyệt Mạc lắc lắc: “Nguyệt Nguyệt tốt với Nhã nhi nhất.”
Tần Vô Song nhìn hai người âm thầm gật đầu, xem ra hai người này, cũng đích xác hợp.
Thu hồi tâm tư, hắn liền theo Nhã Sóc Lam và Nguyệt Mạc cùng đi gặp lão cốc chủ.
Lão cốc chủ nhìn qua phi thường già, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng rất sâu.
Vài năm trước Tần Vô Song nhìn thấy hắn chính là như vậy, bở vì người thế giới này thọ mệnh đều tương đối dài, cho nên Tần Vô Song thấy lão cốc chủ như vậy thì vô cùng kinh ngạc, còn nói muốn bắt mạch riêng cho lão cốc chủ, giúp hắn nhìn thân thể một cái.
Lão cốc chủ nói đây là vì bọn họ bình thường đùa bỡn cổ trùng, trên người lây dính rất nhiều độc, cho nên già yếu nhanh hơn người bình thường.
Đây là bi ai của tộc nhân bọn hắn. Tuy rằng bọn họ nắm giữ cổ thuật hữu thần quỷ bí, nhưng thọ mệnh của bọn hắn so với người bên ngoài Tà Vu cốc cũng ngắn hơn nhiều.
Vài năm không gặp, lão cốc chủ tuy rằng dáng dấp như lúc ban đầu, thế nhưng nhìn qua lại gầy yếu đi không ít, hắn nằm ở trên giường, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn phiếm tím quỷ dị, một đôi mắt ảm đạm đang mở rất lớn, thẳng tắp nhìn vào ba người.
Đầu tiên là Nhã Sóc Lam một người bước nhanh đi tới trước giường bệnh: “Đa. . .”
Lão cốc chủ vươn bàn tay thô ráp sờ sờ đầu nàng, run run kêu lên: “Nhã nhi. . . Nhã nhi. . . Tần công tử đâu. . .”
“Cốc chủ, Vô Song ở đây.”
Tần Vô Song đi theo phía sau Nhã Sóc Lam nghe thấy lão cốc chủ hỏi mình, lập tức hồi đáp.