Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 137: Chương 137: Tần Gia Khó Cả Đôi Đường.




CHƯƠNG 137: TẦN GIA KHÓ CẢ ĐÔI ĐƯỜNG.

“Ta cho ngươi thời gian một tháng, ngươi nếu có thể tra ra thân phận của ta, ta liền đáp ứng ngươi một cái điều kiện, nhưng nếu tra không ra, ngươi liền nhận lời một cái điều kiện của ta, thế nào?”

Một tháng?

Đây quả thực là vũ nhục cái tên thần bộ của hắn!

Hiên Viên Bất Kinh ý nghĩ luôn luôn lãnh tĩnh, gần như là không hề nghĩ ngợi, toàn bộ lý trí đều lập tức bị tức giận xông lên trong lòng bao phủ: “Được, có cái gì không được, có người muốn nợ ta một cái nhân tình, ta cớ gì mà không làm?”

Nam hoa khôi xinh đẹp quyến rũ cong môi cười: “Được, rất khí phách, sau đó, ngươi có thể gọi Lạc.”

Sở Tiếu Ca nhìn hoa khôi, lại nhìn Hiên Viên Bất Kinh, một cỗ dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, mà dự cảm của hắn, thường thường đều rất chuẩn xác.

“Đại ca, ta sẽ giúp ngươi.”

Hiên Viên Bất Kinh nhíu nhíu mày: “Tiếu Ca, đừng khẩn trương, năng lực của ta ngươi còn không tin sao?”

Lạc hơi giương mi: “Đúng vậy, Sở Tiếu Ca, ngươi nếu là trợ giúp Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh chẳng khác nào là làm bừa, không chiến mà bại.”

Hiên Viên Bất Kinh hừ lạnh một tiếng: “Ta không tin ngươi có được mấy cái thân phận có thể khiến ta dùng thời gian một tháng cũng tra không ra.”

Sở Tiếu Ca hung hăng trừng Lạc: “Lúc trước ngươi từng nói để chúng ta đuổi bắt Dạ Lạc Huyền, giá cả tùy tiện cho chúng ta khai, được, chúng ta hôm nay khai. . .”

“Tiếu Ca. . .”

“Mười vạn lượng hoàng kim.”

Hiên Viên Bất Kinh vẫn là chậm một bước, hắn quên nói cho Sở Tiếu Ca, đêm nay để gặp hoa khôi này hắn đã dùng mười vạn lượng hoàng kim.

Cứ như vậy, bọn họ chẳng khác nào lao động miễn phí, căn bản cái gì cũng không kiếm được.

Sở Tiếu Ca thấy Hiên Viên Bất Kinh trầm mặt có chút không giải thích được: “Đại ca, làm sao vậy?”

Hiên Viên Bất Kinh không có mở miệng, Lạc nhưng thật ra cười càng thêm quyến rũ động nhân: “Ngươi chẳng lẽ không biết, đại ca tốt của ngươi, đêm nay vì ta vung tiền như rác, dùng chính là con số ngươi vừa nói. . . Cái này vừa lúc, thanh toán xong, ha hả.”

Hiên Viên Bất Kinh lúc này nghĩ khuôn mặt của nam hoa khôi thật sự là đáng hận đến cực điểm, hắn lắc lắc ống tay áo, lôi kéo Sở Tiếu Ca rời đi.

Khóe miệng của Lạc câu lên nụ cười tràn đầy ẩn ý, hắn tâm tình rất tốt sửa sang lại quần áo, đi theo phía sau Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca, chuẩn bị chờ đợi Dạ Lạc Huyền đến tìm bọn họ.

Phương bắc, Giang thành ‘Hồi Xuân đường’, Vân Khuynh từ ngày tĩnh toạ nguyên một đêm kia, ngày thứ hai tỉnh lại không hiện một chút uể oải, y liền nhiều ngày liên tục tĩnh toạ.

Đối với phương bắc hàn lãnh cũng thích ứng hơn một chút, cũng dần dần có thể cảm thụ dòng nhiệt lưu ở giữa gân mạch, tuy rằng nội lực này rất nhỏ, nhưng đối với y mà nói đây đã là tiến bộ kha khá.

Cuộc sống hiện tại của y, chính là ngày đêm đảo lộn, bình thường tĩnh tọa một đêm, sáng sớm đến chỗ Hiên Viên Trần Vũ và thị vệ Lam Hiên một chút, dùng xong bữa trưa liền ngủ, lần ngủ này, thường thường có thể ngủ nguyên buổi chiều, mãi cho đến lúc dùng bữa tối.

Bọn họ bên này, tất cả mọi người đều trải qua những ngày tương đối bình thản.

Tần phủ bên kia, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong lại không thể nhịn thêm.

“Nhị ca.”

Sắc mặt tương đối ôn nhuận như trước, thế nhưng đáy mắt của Hiên Viên Lâm Phong lại âm độc không gì sánh được nhìn Hiên Viên Khê Phong, mở miệng nói.

Hiên Viên Khê Phong nôn nóng bất an, rõ ràng hơn nhiều Hiên Viên Lâm Phong: “Tam đệ, lẽ nào ngươi có biện pháp tìm được tiểu ngũ nhi?”

Hiên Viên Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: “Tần gia, Tần gia cũng không gì hơn cái này, ở trên địa bàn của bọn họ dĩ nhiên ngay cả một người cũng tìm không được. . . Bọn họ dựa vào cái gì chia đều thiên hạ với Hiên Viên gia chúng ta?”

Hiên Viên Khê Phong nhíu nhíu mày: “Lâm Phong, hiện tại tìm được tiểu ngũ nhi mới quan trọng, Tần gia trước không cần lo lắng.”

Hắn vẫn tưởng rằng tam đệ giống hắn, đều coi Hiên Viên Trần Vũ quan trọng không gì sánh được.

Thế nhưng, vì sao hiện tại hắn càng ngày càng nghĩ, trong lòng Hiên Viên Lâm Phong, quyền thế vẫn quan trọng hơn?

Về chuyện Tần phủ không tìm được Hiên Viên Trần Vũ, đương nhiên không phải Tần phủ vô năng, mà là. . . Tần Vô Phong đã sớm truyền thư không cho Tần Vô Hạ nhúng tay vào việc này.

Bởi vậy. Tần gia căn bản là chưa từng giúp bọn hắn đi tìm Hiên Viên Trần Vũ, nếu không đi tìm, làm sao có thể tìm thấy.

Cho tới nay, sợ là chỉ có quan phủ địa phương, mới là chân chính ra sức giúp bọn hắn.

Hiên Viên Lâm Phong bị ngữ khí nghiêm khắc của Hiên Viên Khê Phong nói mà có chút không vui, hắn liếc nhìn Hiên Viên Khê Phong, nói chuyện: “Nếu muốn dễ dàng, chắc chắn tìm được Vũ nhi, ngoại trừ thỉnh cầu tam đại thần bộ bang trợ ra, xem ra chỉ có đi ‘Bách Hiểu Lâu’ mua tin tức. . . Tam đại thần bộ tự nhiên không ở trong Giang thành, thế nhưng, nhị ca, chúng ta có thể lợi dụng ‘Bách Hiểu Lâu’ tra ra hành tung của Vũ nhi.”

Hiên Viên Khê Phong nhíu nhíu mày: “Một tổ chức giang hồ mà thôi, có năng lực lớn như vậy sao, đáng giá tín nhiệm?”

Hiên Viên Lâm Phong gật đầu: ” ‘Bách Hiểu Lâu’ tuy rằng mới xuất hiện trên giang hồ, nhưng thực lực lại không thể khinh thường, hơn nữa một khi nhận nhiệm vụ cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sai lầm, danh tiếng vô cùng tốt, có thể thử một lần.”

“Ta từng nghe nói, muốn tìm ‘Bách Hiểu Lâu’ làm việc, phải đặt năm đóa bạch tàn hoa ở trước cửa nhà.

Nhưng bạch tàn hoa nở từ tháng năm đến tháng chín, hiện tại trời băng đất tuyết, làm thế nào có bạch tàn hoa?”

Hiên Viên Lâm Phong phất phất ống tay áo, đi về phía trước: “Bạch tàn hoa, tự nhiên là tìm Tần gia, tìm không được người sống, tìm một vật chết, hẳn là có thể chứ?”

Hiên Viên Khê Phong gật đầu, cùng Hiên Viên Lâm Phong đến tìm Tần Vô Hạ hỏi bạch tàn hoa.

Tìm người có thể từ chối tìm không được, tìm một đóa hoa trái mùa, nếu tìm không được nữa, Tần gia thực sự sẽ xấu hổ vô cùng.

Hơn nữa lúc Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong đến tìm Tần Vô Hạ hỏi bạch tàn hoa, Tần Vô Hạ đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh bận tâm, vội vã đem việc này giao cho Tần tổng quản.

Thẳng đến khi năm đóa bạch tàn hoa đặt ở trước cửa nhà, lúc Thượng Quan Nhược Vũ huynh muội tìm tới, mới đầu đầy hắc tuyến tìm Tần Vô Hạ hỏi nguyên nhân.

Tần Vô Hạ đến lúc đó mới bỗng nhiên tỉnh lại, lập tức hiểu ra Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong gây nên chuyện gì.

Hắn khẽ chửi lên vài câu: “Đầu của hai tên hoàng tử này phản ứng thật nhanh, dĩ nhiên nghĩ đến ‘Bách Hiểu Lâu’ .”

Thượng Quan Nhược Vũ khinh bỉ: “Lẽ nào cũng giống đầu của tam lão đại ngươi sao? Lúc người ta hỏi muốn bạch tàn hoa ngươi không nghĩ tới là vì sao sao?”

Tần Vô Hạ vươn tay xoa xoa huyệt thái dương: “Không, đích thực là không nghĩ tới, toàn bộ chuyện của Tần gia đều về tay ta. . . Quá mệt mỏi, ta rốt cục cảm nhận được đại ca khổ cực.”

Thượng Quan Nhược Vũ nhìn hình dạng uể oải của hắn một chút cũng không đau lòng, lập tức mở miệng: “Biết sau đó liền nghe lời đại ca ngươi một chút, giống như ta, một chút cũng không gây sự cho ca ca.”

Thượng Quan Nhược Vũ nói một chút cũng không đỏ mặt, chỉ trích giáo huấn Tần Vô Hạ xong, nàng nhăn lại đôi lông mày mảnh khảnh: “Ta nói, tam lão đại, đại lão đại rõ ràng không cho chúng ta cai quản việc này. . . Thế nhưng hai người hoàng tử kia mua tin tức của ‘Bách Hiểu Lâu’ , ‘Bách Hiểu Lâu’ bán ra, sẽ là trái với mệnh lệnh của đại lão đại, không bán, vậy sẽ đánh mất uy tín của ‘Bách Hiểu Lâu’.”

Phải làm thế nào mới được?

Lăn lộn trong Tần gia và thế lực thuộc quyền Tần gia một đoạn thời gian, Thượng Quan Nhược Vũ hoàn toàn coi Tần gia là người một nhà, xưng hô Tần Vô Phong đại lão đại, Tần Vô Song nhị lão đại, Tần Vô Hạ tam lão đại.

Còn vụng trộm gọi Vân Khuynh tiểu lão đại.

Vấn đề Thượng Quan Nhược Vũ đưa ra, cũng là vấn đề Tần Vô Hạ đau đầu nhất, hắn thở dài:

“Các ngươi cứ nhận thiếp mời của Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong trước đi, sau đó ở lại Tần phủ, ta truyền thư hỏi đại ca một câu phải làm thế nào, nếu không được, vậy trực tiếp giúp bọn hắn tìm thái tử điện hạ.

Ta nghĩ đại ca không cho ta nhúng tay vào việc này, chính là vì phân tranh giữa Tần gia và triều đình.

Đến lúc đó cho dù ‘Bách Hiểu Lâu’ tìm ra thái tử điện hạ, cũng không liên quan đến Tần phủ, Tần phủ chẳng khác nào còn chưa gia nhập phân tranh.”

Thượng Quan Tôn vẫn đi theo phía sau Thượng Quan Nhược Vũ nghe hai người nói chuyện, khẽ nhíu mày: “Ta cảm thấy, vẫn là thỉnh giáo đại công tử một chút mới tốt.”

Tần Vô Hạ gật đầu, lập tức bắt đầu viết thư.

Tần phủ và ‘Hồi Xuân đường’ đều ở Giang thành, vậy nên tốc độ truyền thư rất nhanh.

Không đến một hồi, Tần Vô Phong đã nhận được tin tức, hắn cũng bắt đầu lúng túng.

“Đại ca, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Vân Khuynh thấy từ khi Tần Vô Phong gỡ xuống tờ giấy trên đùi bồ câu bay từ ngoài cửa vào, đôi lông mày của hắn chưa từng thả lỏng, không khỏi lo lắng hỏi.

Tần Vô Phong nâng mi nhìn y, lắc đầu: “Không tính là chuyện lớn, chỉ là đích xác có chút rắc rối.”

Vân Khuynh nhíu mày: “Chuyện gì vậy, nói nghe một chút.”

Tần Vô Phong thở dài: “Nhị hoàng tử và tam hoàng tử, vận dụng ‘Bách Hiểu Lâu’ tra tin tức của Hiên Viên Trần Vũ.”

“Ách. . . Hai người hoàng tử giảo hoạt này.”

Đem việc này xoay ở trong lòng, Vân Khuynh lập tức biết chỗ rắc rối.

“Không thể đánh mất uy tín của ‘Bách Hiểu Lâu’, danh tiếng đối với tổ chức như ‘Bách Hiểu Lâu’, là trọng yếu phi thường.”

“Ta biết.”

Tần Vô Phong gật đầu.

“Vậy đại ca dự định làm như thế nào?”

Khó cả đôi đường, làm thế nào mới có thể trở thành toàn vẹn đôi đường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.