CHƯƠNG 113: THÁNH HOA LAM NGÂN.
“Khó.”
Đối mặt với vấn đề của Tần Vô Phong, Liên Cừ ngắn gọn trả lời một chữ.
Biểu tình của Tần Vô Phong lại biến thành một mảnh u ám, ánh mắt kiên định nói: “Biểu đệ ngươi nói, rốt cuộc phải làm thế nào, dù khó đến mấy ta cũng sẽ nỗ lực làm được.”
“Còn có ta. . .”
Tần Vô Phong vừa mới nói xong, Tần Vô Song tâm thần không yên cấp bách muốn biết Vân Khuynh rốt cuộc xảy ra chuyện gì lập tức tiếp lời.
Liên Cừ và Tần Vô Phong đều xoay người nhìn về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song đứng ở phía sau bọn họ, khuôn mặt tuấn mỹ trầm trọng, một đôi mắt đen tràn đầy thương yêu và dứt khoát.
Tần Vô Phong nhìn hắn, tựa như ở trên người hắn nhìn thấy chính mình.
Liên Cừ nhìn huynh đệ hai người này một chút, thở dài một tiếng:
“Các loại dược thảo khác, kỳ thực đều không có vấn đề. . . Biện pháp ta chung quy là có, thế nhưng, giải tử ô cổ, còn cần một loại dược rất trọng yếu, cũng rất khó lấy được —–
Chính là lam ngân hoa.
Lam ngân hoa, chỉ sinh trưởng trong Tà Vu cốc ở phía Tây Liệt Phong quốc.
Người trong Tà Vu cốc am hiểu cổ thuật, thần bí lại quái dị, giống như là nơi một dân tộc kỳ quái sinh sống, luôn luôn chỉ lo chuyện mình, đối với toàn bộ người xâm nhập địa bàn bọn họ, đều là tàn nhẫn giết chết.
Mà lam ngân hoa, là thánh hoa Tà Vu cốc, theo ta được biết, tất cả tiêu chí của Tà Vu cốc đều có đồ án lam ngân hoa, cho nên. . .”
Ngay cả lãnh địa cũng không thể xâm nhập, huống hồ, là thánh hoa của bọn hắn! ! !
Lời sau của Liên Cừ, cũng không nói ra, hắn biết Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều hiểu.
Ai biết hắn vừa nói ra sầu lo lớn nhất, sắc mặt Tần gia hai huynh đệ không hề có nản lòng thoái chí, trái lại là mừng như điên, trong con ngươi đều bắn ra ánh sáng vui sướng.
“Thật tốt quá. . . . Thật tốt quá. . .”
Tần Vô Song thì thào tự nói: “Khuynh nhi được cứu rồi. . . Biểu ca, lam ngân hoa cứ giao cho chúng ta, còn dược vật khác, liền làm phiền ngươi.”
Liên Cừ rất không hiểu, nhìn Tần Vô Song, lại nhìn Tần Vô Phong: “Lẽ nào, các ngươi có thể lấy được lam ngân hoa sao? ? ? Tại sao lại vui vẻ như vậy? ? ?”
Sắc mặt Tần Vô Phong cũng hơi hoà dịu một chút, mở miệng giải thích: “Mấy năm trước, Vô Song từng ở Liệt Phong quốc lưu lại một đoạn thời gian, đã từng cứu được tiểu nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, Tà Vu cốc cốc chủ còn từng đưa tín vật Tà Vu cốc cho Vô Song, nói ngày sau nếu như có cần, bọn họ nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.”
Liên Cừ nghe đến đây, nét mặt thanh nhã như sen lộ ra tiếu ý nhợt nhạt:
“Tốt, thực sự là trong cái rủi có cái may, thiện duyên ngày trước kết thành nhân quả hôm nay, như vậy, Vô Song cũng nhanh đi Tà Vu cốc lấy lam ngân hoa trở về đi.
Ta sẽ bắt đầu chuẩn bị các dược vật khác, dù sao thời gian tử ô cổ ở trong cơ thể Vân Khuynh càng dài, tổn hại càng lớn đối với thân thể Vân Khuynh.
Hơn nữa, Huỳnh Quang chúng ta thuộc về phương Đông, Liệt Phong thuộc về phương tây, cách xa ngàn dặm, Vô Song phải nhanh chân trong vòng ba tháng trở về.”
Một phương Đông, một phương tây, hai phương hướng đối lập, đích xác cách nhau rất xa.
Thế nhưng. . .
“Vô Song ở lại, để ta đi đi.”
Liên Cừ vừa mới nói xong, Tần Vô Phong liền mở miệng nói: “Vân nhi hiện tại mang thai, Vô Song không thích hợp rời đi, Vô Song lưu lại, ta mang theo tín vật đến Liệt Phong quốc đi Tà Vu cốc lấy lam ngân hoa.”
Liên Cừ nghe hắn nói, nhíu mày: “Theo ta được biết, dân tộc Tà Vu cốc, là dân tộc phi thường cổ hủ, cho dù có tín vật, muốn thánh hoa của họ, sợ rằng không có khả năng.”
Tần Vô Song nheo lại đôi mắt.
Nghĩ lại cái dân tộc kia, đối với người ngoài thì tàn nhẫn lãnh khốc dị thường, đối với người quen thuộc, lại nhiệt tình đến dọa người.
Liên Cừ nói không sai, lam ngân hoa dù sao cũng là thánh hoa Tà Vu cốc, tuyệt đối sẽ không đơn giản đem cho người khác, hắn đi, hy vọng lấy được lam ngân hoa, tuyệt đối so với Tần Vô Phong cao hơn nhiều.
Thế nhưng. . .
Vân Khuynh mang thai, không thể đi lại khắp nơi, hắn sao có thể rời khỏi y trong lúc Vân Khuynh và hài tử bọn họ đều có nguy hiểm? ? ?
Tần Vô Song còn đang do dự, Liên Cừ lại mở miệng khuyên nhủ: “Liệt Phong quốc và Huỳnh Quang quá mức xa xôi, nếu như biểu ca lấy không được, biểu đệ lại đi, thời gian chắc chắn sẽ không kịp.”