CHƯƠNG 99: TÌNH CẢNH NGUY HIỂM.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Ngụy Quang Hàn, chậm rãi dao động trên làn da trắng mịn.
Theo y phục càng ngày càng đi xuống, di xuống phía dưới.
Đây là khinh bạc càng thêm tàn nhẫn so với lần Tần Vô Hạ đùa giỡn Vân Khuynh.
Nước mắt trong đôi mắt đen nhánh của Vân Khuynh, rốt cục rơi xuống.
Nếu như y không phải là một người song tính, chỉ là một người nam tử phổ thông, cũng sẽ không quá mức chú ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác y. . .
Huống hồ, loại thái độ này của Ngụy Quang Hàn, như là đùa bỡn, như là trò chơi, y thật sự không thể chịu được, điều này đối với tự tôn của y, tâm lý của y, đều là một sự tổn thương.
Khi y phục chảy đến một nơi nhất định, đôi mắt của Ngụy Quang Hàn rơi xuống hai điểm đỏ bừng trước ngực Vân Khuynh, sau đó cũng vô pháp dời đi.
Bởi vì không khí lạnh lẽo kích thích, hai trái nhỏ nhan sắc xinh đẹp, biến thành hồng ngọc cứng rắn, dĩ nhiên mang theo dụ hoặc khó có thể cự tuyệt dụ dỗ Ngụy Quang Hàn ngắt lấy.
Yết hầu Ngụy Quang Hàn cuộn một chút, dục vọng của hắn, phai mờ trăm năm, ở nơi đây trăm năm, hắn tiếp xúc, ngoại trừ máu tươi, chính là máu tươi.
Tại giờ khắc này, dục vọng ngủ say nhiều năm, lại đột nhiên thức tỉnh.
Còn cuồng mãnh như vậy, nóng cháy như vậy, căn bản khó có thể chịu được.
Bản thân bị hấp dẫn, ngón tay của hắn vỗ về chơi đùa lôi kéo viên hồng ngọc cứng rắn, thì thào tự nói: “Dĩ nhiên. . . Thật là nam nhân. . .”
Hắn nâng mắt, biểu tình trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, thoáng cái mị hoặc hắn.
Là ẩn nhẫn, là tuyệt vọng, cũng là thống khổ, đúng, còn kèm theo sợ hãi.
Phối với dung nhan như vậy, biểu tình như vậy, thật là đẹp đến không thể tin nổi.
Huống hồ, giọt nước mắt trong suốt long lanh chậm rãi lăn trên hai gò má trắng bệch non mềm, mỹ lệ giống như trân châu.
Con ngươi đỏ máu của Ngụy Quang Hàn dần dần mơ hồ: “Minh Tuyên, ngươi thật đẹp. . .”
Cảm giác từ trước ngực truyền đến khiến Vân Khuynh càng thêm tuyệt vọng, y dần dần nhắm hai mắt lại.
Không nhìn tới nam nhân kia nữa.
Nam nhân đời trước thương tổn y, đời này còn không nguyện buông tha y.
Thấy đôi mắt xinh đẹp rơi lệ kia đóng lại, khóe miệng Ngụy Quang Hàn kéo ra một chút ý cười.
Lông mi dày dài mang theo nước mắt cũng là mỹ lệ, giống như cánh bướm đen mang theo sương sớm đậu trên cánh hoa.
Giờ khắc này, Ngụy Quang Hàn sáng tỏ, nguyên lai, tất cả của người này, đều là tuyệt đẹp như vậy.
Giờ khắc này, áo trên đã rơi hết, nửa người trên mảnh khảnh của Vân Khuynh hoàn toàn trần trụi, ánh mắt Ngụy Quang Hàn chậm rãi trượt đến bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của Vân Khuynh, bàn tay lạnh lẽo cũng đặt lên trên đó.
Thời tiết lạnh giá, bàn tay lạnh băng, khí lạnh vô tận, theo làn da Vân Khuynh xuyên thấu vào trong xương thịt y, thoáng cái, lạnh tới tận ngực.
Bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Quang Hàn, chậm rãi ngưng tụ nội lực: “Nếu có thể mang thai. . . Mang hài tử của ta thế nào. . . Nghiệt chủng này. . . Liền. . . Hủy diệt nó. . .”
“Ô. . .”
Đôi mắt vốn đang nhắm đột nhiên mở to, đáy mắt Vân Khuynh là chậm rãi cầu xin và sợ hãi.
Y không thể mở miệng, chỉ có thể nỗ lực phát sinh âm thanh nức nở cầu xin.
Không được. . . Đừng. . .
Đó là hài tử của y và Vô Song, là hài tử của y và Vô Song a.
Tâm của y chăm chú co rút lại cùng một chỗ, y còn nhớ Vô Song là cỡ nào chờ mong hài tử.
Mà y vào phút chốc, biết được y có tiểu sinh mệnh này, y còn đang cảm kích ông trời rốt cục tặng cho y một lễ vật như xương với thịt.
Nhưng Ngụy Quang Hàn hắn. . .
Con ngươi đỏ tươi của Ngụy Quang Hàn dừng lại trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi và cầu xin của Vân Khuynh, đáy lòng thăng lên một tầng bi ai: “Lạc Minh Tuyên, ngươi nói cho ta biết, ngươi có đúng hay không đã yêu phụ thân của hài tử trong bụng ngươi rồi? ? ?”
Tuy rằng hỏi một người nam nhân như vậy rất kỳ quái, thế nhưng tình cảnh lúc này, chính là như vậy.
Câu hỏi ra khỏi miệng sau, Ngụy Quang Hàn liền phát giác cái khả năng này rất lớn, nội lực trên tay mang theo tàn nhẫn hủy diệt dũng mãnh hướng về bụng Vân Khuynh.
Lạc Minh Tuyên, sao có thể yêu thương nam nhân khác? ? ?
Sao có thể? ? ?
Tay Ngụy Quang Hàn đặt trên bụng Vân Khuynh thời gian quá dài, dần dần ấm lên.
Từ sau khi đến thế giới này, hắn vẫn ngâm mình trong thế giới máu tanh, vong hồn dưới tay vô số.
Võ công của hắn vô cùng cao, nhưng đến khi hủy diệt tiểu sinh mệnh này, lại chậm chạp không thể làm được.
Vì sao? ? ?
Vì sao lại như vậy? ? ?
Ngụy Quang Hàn càng lúc càng nghiêm khắc trừng mắt Vân Khuynh.
Bởi vì hắn biết Lạc Minh Tuyên là một người cố chấp, nếu hắn thật sự giết chết hài tử này, Lạc Minh Tuyên liền thực sự cả đời cũng không tha thứ hắn, cả đời đều hận hắn.
Chết tiệt! ! !
Ngụy Quang Hàn rốt cục từ trong khí tức cuồng loạn thu hồi tay, con mắt màu máu mang theo giá lạnh như hàn băng, tay hắn cố sức xé rách tiết khố che lấp nửa người dưới của Vân Khuynh.
Người hắn vẫn yêu, vẫn đau khổ tìm kiếm, hắn nguyên bản còn muốn cho y hạnh phúc lớn nhất trên thế giới.
Thế nhưng, vì sao, y lại phản bội tình yêu của hắn, mang theo yêu thương của hắn, cùng một chỗ với người nam nhân khác, mang thai hài tử của nam nhân khác, điều này hắn làm sao có thể chịu đựng? ? ?
Ngụy Quang Hàn lúc này, đáy lòng tràn ngập phẫn hận và không cam lòng.
Hắn muốn phát tiết, muốn dằn vặt cái người khiến hắn khó chịu như vậy.
Tiết khố màu trắng dưới lực đạo của Ngụy Quang Hàn hóa thành miếng vải, dường như bướm trắng xinh đẹp mềm mại rơi xuống đất.
Sau đó, nửa người dưới của Vân Khuynh giống như nửa người trên, không hề che đậy bại lộ dưới đường nhìn lạnh lẽo lại nồng nhiệt của Ngụy Quang Hàn.
Vân Khuynh lúc này, cả người trần truồng, hàn lãnh, sợ hãi, bất an, toàn bộ tình tự khiến y áp lực chỉ có thể run rẩy toàn thân.
Ánh mắt Ngụy Quang Hàn đảo qua cặp đùi trắng nõn thon dài rắn chắc của y, lại chậm rãi chuyển động, đánh giá Vân Khuynh ***, khuôn mặt tái nhợt yêu dị của hắn chậm rãi vặn vẹo, con ngươi đỏ tươi tiên diễm giống như có thể chảy máu: “Thân thể này, nguyên bản hẳn là thuộc về ta, thuộc về một mình ta! ! !”
Càng nói càng không cam lòng, hắn tới gần thân thể vô pháp nhúc nhích kia, một đôi tay hàn lãnh nặng nề an ủi vuốt ve để lại ấn ký xanh đen rõ ràng.
Hắn cúi thân xuống, hướng về đôi môi anh đào non mềm đã mất đi màu sắc, trở nên trắng nhợt, hung hăng gặm cắn.
“Vì sao. . . Muốn phản bội tình yêu của ta? ? ?”
Ánh mắt Vân Khuynh bi thương nhìn hắn.
Phản bội? ? ?
Từ ngữ thật nghiêm trọng, xưa kia hắn đối với tình yêu của y như đối với một chiếc giày rách vứt đi, hiện tại, hắn có tư cách gì nói y? ? ?
Lẽ nào, trong lúc Ngụy Quang Hàn trào phúng khinh thường tình yêu của y, y còn phải ngây ngốc đau khổ gìn giữ phần cảm tình vô vọng kia sao? ? ?
Thực sự là hoang đường! ! !