CHƯƠNG 155: TỎ RÕ TÂM Ý.
Trong lúc Tần Vô Phong giải thích chuyện tối qua cho Vân Khuynh, lão quản gia đã đem dục dũng và nước nóng toàn bộ đưa đến trong phòng hắn.
Lúc đến phòng hắn mới phát hiện hắn cũng không ở trong phòng.
Mấy ngày qua, Tần Vô Phong không ở gian phòng của mình, như vậy cũng chỉ có một loại khả năng —–
Tần Vô Phong đang ở chỗ Vân Khuynh.
Quan hệ ‘Đệ muội’ và đại bá này thực sự quá thân cận, thân cận đến mức khiến lão nhân gia lo lắng không ngớt.
Bởi vậy vừa suy tư đến, lão liền đi tới phòng của Vân Khuynh gọi Tần Vô Phong: “Đại công tử, nước nóng ngươi muốn đã đưa đến, nếu là tắm rửa, vậy nên nhanh chóng, để lâu nước sẽ lạnh mất.”
Hôm nay là mùng một năm mới, là ngày đặc biệt Tần gia nhị lão trở về, lão quản gia không hy vọng Tần Vô Phong và Vân Khuynh dính vào với nhau. . .
Tuy rằng Vân Khuynh một mình mừng năm mới cũng rất đáng thương, nhưng ai bảo y hiện tại chết cũng không thể gặp người.
Lão sống hơn nửa đời người chính là lần đầu tiên biết một người nam nhân có thể mang thai, thật đúng là quái dị.
Tần Vô Phong nghe xong lão quản gia nói, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn vừa rồi không muốn để lão quản gia biết chuyện tối hôm qua giữa hắn và Vân Khuynh mới cố ý nói muốn tắm rửa. . .
Nhưng trên thực tế, bọn họ hai người đều cần tắm rửa. . .
Hơn nữa Vân Khuynh cần tuyệt đối bức thiết hơn hắn.
Nước nóng đưa đến gian phòng hắn, trái lại là một phiền phức.
Tần Vô Phong trầm tư một chút, nói với lão quản gia: “Ta đã biết, ta sẽ lập tức trở lại, cảm tạ Hồng thúc nhắc nhở.”
Lão quản gia thâm ý nhìn Tần Vô Phong và Vân Khuynh, chậm rãi cáo từ rời đi.
Lão quản gia vừa rời khỏi Vân Khuynh và Tần Vô Phong mắt to trừng mắt nhỏ, Vân Khuynh bị đôi mắt lửa nóng của Tần Vô Phong nhìn chòng chọc mà bại trận trước.
Y chớp chớp mắt: “Đại ca nếu muốn tắm rửa. . . Vậy mau đi đi, giống như lời Hồng thúc nói, mùa đông, nước rất dễ lạnh.”
Đôi mắt màu mực của Tần Vô Phong lóe lóe, hơi cong lên khóe môi: “Càng cần tắm rửa chính là ngươi.”
Khuôn mặt Vân Khuynh lại đỏ, vì sao ngày hôm nay y lại có một loại ảo giác, Tần Vô Phong luôn luôn cố ý vô ý đùa giỡn y? ? ?
“Ta. . .”
Y đang muốn mở miệng phản bác, Tần Vô Phong đã đứng lên, vươn tay ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực.
“A. . .”
Vân Khuynh bị động tác bất ngờ không hề dự triệu của Tần Vô Phong làm cho hoảng sợ.
Dáng cười khóe miệng của Tần Vô Phong càng thêm sâu sắc: “Giật mình như vậy? ? ? Mau ngậm miệng lại, nếu không sẽ có tiểu sâu bay vào.”
Trải qua chuyện tối hôm qua, hiện tại đột nhiên bị Tần Vô Phong ôm vào trong lòng, Vân Khuynh có chút khó chịu hơi vặn vẹo thân mình: “Đại ca ngươi. . . Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Tần Vô Phong vừa nhấc chân rời đi vừa đáp: “Đương nhiên là mang ngươi đi tắm.”
“A. . . Đi đi đi tắm? ? ? Đi nơi nào? ? ?”
Cái đầu đáng thương của y lần thứ hai bị Tần Vô Phong đột nhiên làm cho không phản ứng kịp.
Tần Vô Phong ôm y ghé lên trên vai hắn, có chút lưu luyến nhìn về phía ổ chăn ấm áp của y, nhưng vừa nhìn y lại ngượng ngùng kinh khủng.
Trên giường rõ ràng còn lưu lại vết tích bọn hắn hai người tối hôm qua khiến y thu hồi ánh mắt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vùi vào trong chăn bông.
“Nếu nước nóng đã đưa đến gian phòng của ta, như vậy chúng ta đến chỗ phòng ta.”
Lúc nói lời này, Tần Vô Phong đã ôm Vân Khuynh ra cửa, Tần Vô Phong thực sự không muốn để Vân Khuynh ở ngoài trời tuyết quá lâu, hắn thẳng thắn dùng khinh công bay trở về gian phòng của mình.
Đẩy cửa ra, nước nóng trong dục dũng đằng sau bình phong quả nhiên là đã chuẩn bị tốt, Tần Vô Phong lấy tay thử thử độ ấm, rất vừa, kỳ thực lạnh rồi cũng không sao, bởi vì ở bên vẫn còn nước nóng.
Hiện tại thân thể Vân Khuynh ở trong lòng hắn giấu dưới chăn bông là trơn, vừa lúc tiện để tắm rửa.
Tần Vô Phong đem Vân Khuynh đặt lên trên giường, trong tiếng kinh hô kháng nghị của Vân Khuynh đoạt lấy chăn bông trên người y, lấy tốc độ cực nhanh ôm y đặt vào trong dục dũng.
“Tê. . .”
Chỗ vết thương rách da tối hôm qua, vừa đụng tới nước nóng liền đau kinh khủng, Vân Khuynh bị kích thích thiếu chút nữa nhảy ra khỏi dục dũng.
Trong ánh mắt của Tần Vô Phong mang theo thương tiếc: “Ngoan, bình thường Hồng thúc chuẩn bị nước tắm cho ta đều thả một ít dược vật có ích cho thân thể, ngươi nhịn một chút, một hồi tắm xong ta giúp ngươi thoa dược.”
Vân Khuynh cố nén đau đớn từ vết thương trên người lúc ngâm vào trong nước nóng truyền đến, nỗ lực rụt lại thân thể của mình vào trong nước tránh né ánh mắt của Tần Vô Phong.
“Ta ta ta tự tắm, đại ca ngươi. . . Ngươi đi ra ngoài trước đi. . .”
Tần Vô Phong nhíu mày: “Vân nhi, đây là phòng của đại ca.”
Khuôn mặt Vân Khuynh đầu tiên là đỏ lên, sau đó chuyển trắng.
Còn chưa nghĩ ra làm thế nào đuổi Tần Vô Phong đi, Tần Vô Phong đã bắt đầu cởi quần áo.
Trong óc trống không một hồi, Vân Khuynh trừng to mắt: “Đại ca ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? ? ?”
Bàn tay vịn trên dục dũng đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Đáy mắt Tần Vô Phong cất giấu ý cười, nét mặt lại vẫn như cũ tùy ý thờ ơ: “Đương nhiên là tắm rửa. . . Tắm rửa cho mình. . . Hơn nữa, vừa rồi ta cũng nói qua ta muốn giúp ngươi tắm rửa. . .”
“Nhưng. . . Nhưng. . .”
Nhưng y đang tắm! ! !
Tần Vô Phong đây là có ý gì? ? ?
Rốt cuộc là có ý gì? ? ?
“Vân nhi, ngươi ngày hôm nay sao lại biến thành nói lắp rồi? ? ?”
Tần Vô Phong tay chân luôn luôn lưu loát, chưa đến một hồi liền cởi sạch.
Quần áo vừa cởi xong, đường nét thân thể lưu sướng anh tuấn của hắn hoàn toàn bại lộ.
Vân Khuynh lập tức quay mặt đi, cắn môi dưới, muốn từ trong dục dũng đứng lên đi ra ngoài: “Vậy đại ca tắm trước, một lúc nữa ta tắm.”
Bàn tay ấm nóng của Tần Vô Phong ấn lên vai y: “Ngồi xuống, nước nóng không đủ cho hai người chúng ta tách ra tắm. . . Hơn nữa, cứ lăn qua lăn lại như vậy nước sẽ lạnh.”
Đang lúc nói chuyện hắn đã nhấc chân bước vào dục dũng, dục dũng không lớn cũng không nhỏ, chứa đựng hai người bọn họ cũng khá khó khăn, thế nhưng hai người dựa sát vào với nhau, vẫn có thể được.
Vừa dựa vào, Vân Khuynh liền nhận ra dục vọng hăng hái ngẩng cao của Tần Vô Phong.
Y vừa khẩn trương vừa sợ, chẳng biết vì sao trong đôi mắt lại đột nhiên nổi lên một chút ấm ướt.
Y đẩy bàn tay vươn về phía y của Tần Vô Phong, vô cùng căm tức: “Tần Vô Phong, ngươi đây là ý gì? ? ? Ta là ‘Đệ muội’ của ngươi, ngươi tối hôm qua đã đối xử với ta như vậy, ngươi còn muốn thế nào? ? ?”
Tần Vô Phong giật mình một chút, thở dài: “Vân nhi. . .”
Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng:
“Có phải ngươi đem ta trở thành một người ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đấy đúng không? ? ?
Tối hôm qua là có nguyên nhân, như vậy ngày hôm nay ngươi vì sao lại, lại tiếp tục làm ra động tác vượt quá với ta? ? ?
Ngươi, ngươi muốn ta phải chịu đựng thế nào, ngươi lại thế nào không làm Vô Song thất vọng? ? ?”
Từ sáng sớm tỉnh lại nghẹn đến bây giờ, Vân Khuynh rốt cục chất vấn ra miệng.
Song song chất vất, bởi vì trong lòng hoảng loạn cùng hổ thẹn đau đớn, viền mắt của y rốt cục cũng không chịu được chảy ra nước mắt, thoáng cái xuôi theo hai gò má chảy xuống.
Tần Vô Phong bị nước mắt của Vân Khuynh dọa sợ.
Ngoại trừ tối hôm qua hắn bức bách Vân Khuynh, ở trong dục vọng nhìn thấy nước mắt của Vân Khuynh, hắn chưa từng thấy Vân Khuynh rơi lệ.
Vân Khuynh tuy rằng nhìn qua tương đối ôn nhu, nhưng cũng không phải một người mềm yếu hoặc là yếu đuối.
Sắc mặt Tần Vô Phong ảm đạm, không để ý Vân Khuynh phản kháng ôm Vân Khuynh vào trước ngực.
Vươn tay vỗ về tóc dài màu mực của Vân Khuynh, Tần Vô Phong thở dài thật dài:
“Vân nhi, ta. . . Ta cũng không coi ngươi là một người tùy tiện, tùy tiện đi bính. . .
Tương phản, địa vị của ngươi ở trong lòng ta phi thường thánh khiết, thậm chí là bất luận kẻ nào cũng không thể chạm đến. . .
Vân nhi, ngươi hiểu không, ta. . . Kỳ thực là. . .”
Yêu ngươi. . .
Nhưng lời như vậy, trước khi Tần Vô Phong chưa có tuyệt đối, nắm chặt hạnh phúc đem cho Vân Khuynh, hắn sẽ không nói.
Nói ra, chỉ tăng thêm phiền não cho Vân Khuynh.
Bởi vậy nói đến đây, hắn liền im lặng.
Vân Khuynh bị Tần Vô Phong ôm vào trong ngực, da thịt hai người chạm nhau, cảm giác dĩ nhiên là phi thường ấm áp.
Vào loại khí trời này, y dĩ nhiên sản sinh ỷ lại đối với cái ôm ấm áp này.
Bàn tay Tần Vô Phong vỗ về mái tóc của y, khiến y cảm thấy thoải mái dị thường, lời của Tần Vô Phong, càng khiến tâm của y bỗng nhiên bang bang bang bang nhảy dựng.
Lấy Vân Khuynh thông minh, lời tiếp theo của Tần Vô Phong, cho dù không nói, y cũng đoán ra được một hai.
Không, hoặc là nói, trước khi Tần Vô Song rời đi, y và Tần Vô Song đều đã nhận thấy sự tồn tại của phần cảm tình không thể tin nổi này. . .
Chỉ là, y và Vô Song, đều không chịu tin tưởng mà thôi.
Nhưng hôm nay, Tần Vô Phong dĩ nhiên chính miệng nói với y. . .
Y phải làm sao đây? ? ?
Hình như là càng rối loạn. . . Đầu, đau quá, rốt cuộc phải làm thế nào? ? ?
“Vân nhi. . .”
Trong lúc y miên man suy nghĩ quấn quýt khó chịu, Tần Vô Phong mềm nhẹ hôn lên mái tóc của y: “Ngươi không cần lo lắng, đừng nghĩ bậy, cái gì cũng không cần xen vào, chuyện này giao cho ta giải quyết đi. Cho ta thời gian ba tháng, chờ sau khi Vô Song trở về, ta sẽ để chuyện này hoàn mỹ kết thúc.”
Ánh mắt Vân Khuynh chua chát, hơi câu khóe miệng, cong ra một độ cung cay đắng.
Hoàn mỹ kết thúc? ? ?
Chuyện như vậy, có thể có biện pháp giải quyết hoàn mỹ nào chứ? ? ?