CHƯƠNG 267: TOÀN BỘ CHÂN TƯỚNG.
Vân Khuynh cũng không biết năm xưa Vân Phàm ở Huỳnh Quang, là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, là sự tồn tại chói mắt đến cỡ nào.
Khi đó khuê trung nữ tử ái mộ Hiên Viên Ly Thiên, Vân Phàm và Tần Du Hàn không biết nhiều đến bao nhiêu, ba người tuy rằng đều là long phượng chi tư, nhưng chỉ có dung mạo khí chất của Vân Phàm là giống như thần tiên.
Vân Khuynh không chỉ không biết Vân Phàm huy hoàng chói mắt, y cũng không biết Vân Phàm thông đồng với địch bán nước, đồng thời Vân gia bị liên lụy biếm thành thứ dân.
Thế nhưng Vân Khuynh không biết cũng không sao, bởi vì những thứ này, Hiên Viên Ly Thiên đều sẽ nói cho y.
“Hoàng tổ gia gia sử dụng quỷ kế chia rẽ các ngươi? ? ?”
Hiên Viên Ly Thiên lắc đầu: “Không, sự tình không đơn giản như vậy.”
Hiên Viên Ly Thiên dường như có chút ngồi không yên, hắn bỗng nhiên đứng lên, ngửa đầu nói:
“Hoàng tổ gia gia ngươi dùng toàn bộ Vân gia áp chế Phàm nhi, khiến Phàm nhi tự sát. . .
Nhưng may trời còn thương, đang lúc hoàng tổ gia gia ngươi gặp mặt Phàm nhi, biên cương báo lại, Tương Ly xâm phạm Huỳnh Quang khi đó cũng không ổn định.
Tiểu Khuynh, ngươi không biết mẫu thân ngươi là một người tốt cỡ nào, tài hoa cỡ nào, y như vậy, ngay cả hoàng gia gia cũng luyến tiếc giết hắn, hoàng gia gia vào nhất khắc đó dĩ nhiên nổi lên tích tài chi tâm ( luyến tiếc tài năng ), để Phàm nhi tự sát biến thành trấn thủ biên cương, bảo hộ Huỳnh Quang.
Hoàng gia gia khi đó muốn Phàm nhi đánh xong trận kia liền biến mất, mặc kệ chết thật chết giả, nhưng trong mắt người đời Vân Phàm y không thể làm người sống. . .
Hoàng gia gia ngươi khi đó chỉ là vì chặt đứt ý nghĩ của ta.
Nhưng Phàm nhi đáp ứng hoàng gia gia đi biên cương, mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi, Vân gia vốn tài phú nhiều không đếm xuể, ở trong triều đình cũng có địa vị phi phàm, sau khi Tần gia dần dần ẩn xuống Vân gia càng là có hiềm nghi công cao chấn chủ.
Từ xưa đến nay, bất luận người nào, ngồi vào vị trí tối cao kia, đều sẽ trở nên nghi kỵ, trở nên không thể chấp nhận có người quyền thế ngang vai với mình.
Đương nhiên Tần gia mạnh mẽ chỉ là ngoài ý muốn.
Thứ nhất bởi vì ‘Phi điểu tẫn lương cung tàng, giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh'(), thứ hai người Vân gia ngoại trừ Vân Phàm tất cả mọi người đều không biết thu liễm, ngang ngược, hoàng gia gia liền rất muốn diệt trừ Vân gia.
() Phi điểu tẫn lương cung tàng, giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh: Chim bay mất hết cung tốt cất đi, thỏ khôn đã chết chó săn bị nấu.
Nhưng Vân gia dù sao cũng coi như là khai quốc công thần của Huỳnh Quang, nếu như không có lỗi lầm quá lớn, hoàng gia gia khó lòng trừng trị bọn họ. . .
Để tìm một lý do tiêu diệt Vân gia, hoàng gia gia càng đem chủ ý đánh tới trên người Phàm nhi, hắn muốn Phàm nhi giả vờ thông đồng với địch bán nước. . .
Tội danh này, vô luận là người trong hoàng thất, hay là có công khai quốc, cũng không có đường sống, dùng làm lý do tiêu diệt Vân gia là không thể hợp hơn, ở trong lòng hoàng gia gia, dù thế nào Phàm nhi vẫn là phải hi sinh, không bằng vật tẫn kỳ dùng(). . .
() Vật tẫn kỳ dùng: kiểu như vắt kiệt sức lao động á!!!!
Có tâm khéo léo nhanh nhẹn, nhưng Phàm nhi ngây ngốc dĩ nhiên, dĩ nhiên đáp ứng thỉnh cầu sai lầm của hoàng gia gia, giả vờ thông đồng với địch phản quốc đến Tương Ly quốc nội làm mật thám, yêu cầu duy nhất của y với hoàng gia gia chính là không được giết người Vân gia, y không cầu người Vân gia có thể phú quý hiển hách giống như trước, chỉ cầu mình hi sinh có thể đổi lấy bình an cho Vân gia mọi người.
Hoàng gia gia chỉ là kiêng kỵ Vân gia, hắn đối với Vân gia cùng nhau đoạt lấy giang sơn với hắn, vẫn có vài phần tình cảm, liền đáp ứng Phàm nhi sẽ chỉ tước đi chức vị của Vân gia, tịch thu tài sản, không tổn thương tính mệnh. . .
Sau đó, mẫu thân ngươi Vân Phàm, trong mắt người đời, liền thành kẻ phản bội thông đồng với địch bán nước, không chỉ toàn bộ bách tính Huỳnh Quang đều chửi rủa y, người Vân gia càng bởi vì cho rằng Phàm nhi hại bọn họ mất đi vinh hoa phú quý nên hận Phàm nhi thấu xương. . .
Nhưng sau lưng, mẫu thân ngươi vẫn vì Huỳnh Quang làm vô số cống hiến, bắt được rất nhiều thám tử bí mật của Tương Ly quốc đến Huỳnh Quang.
Phàm nhi sau khi đạo diễn một hồi kịch thông đồng với địch bán nước, liền không bao giờ trở về cố hương được nữa, vẫn ở lại Tương Ly vì Huỳnh Quang truyền lại tin tức.
Ta là một hỗn đản, khi đó dĩ nhiên không hề tin tưởng Phàm nhi, ta hoang đường một trận rồi mới tỉnh lại. . .
Loại cảm giác bị người yêu nhất phản bội, thực sự quá dễ khiến người ta mất đi lý trí, sau khi tỉnh táo ta mới hiểu được, lấy thái độ làm người của mẫu thân ngươi, căn bản không có khả năng làm ra chuyện thông đồng với địch bán nước. . .
Vì vậy ta phái người điều tra rõ sự thật năm xưa, sau khi hoàng tổ gia gia ngươi chết, ta đã tự mình đến Tương Ly quốc, cầu được mẫu thân ngươi tha thứ.
Mẫu thân ngươi là một người thiện lương, y tha thứ cho ta, còn bằng lòng tiếp tục yêu ta, sinh cho ta Bất Kinh và ngươi. . .
Bởi vì thân phận thông đồng với địch bán nước ở Huỳnh Quang, cùng với thân phận mật thám Tương Ly, khiến y quanh năm phải ở lại Tương Ly, chỉ có những ngày tết, hoặc là có chuyện quan trọng, mới trở lại Huỳnh Quang gặp ta, mỗi khi gặp mặt chỉ là mấy ngày liền biến mất. . .
Ta cũng có đủ tự tin mẫu thân ngươi vẫn yêu ta, chưa từng tận lực tìm hiểu cuộc sống của y ở Tương Ly. . .
Thế nhưng, mẫu thân ngươi ở đó lại quen với một người nam nhân khác. . . Hoàng đế Tương Ly Lạc Ánh.
Châm chọc cỡ nào, mẫu thân ngươi rõ ràng là mật thám Tương Ly, nhưng hoàng đế Tương Ly quốc, lại điên cuồng yêu mẫu thân ngươi, đáng trách nhất chính là, mẫu thân ngươi dĩ nhiên bởi vì hắn mà dao động, không chịu làm mật thám nữa.
Kỳ thực ta đã sớm không muốn mẫu thân ngươi ở lại Tương Ly, y không làm mật thám là tốt nhất, như vậy quanh năm có thể ở lại bên ta. . .
Khi đó, mẫu thân ngươi vừa lúc có ngươi, y cũng đáp ứng ở lại bên ta, khi đó, ta đang lợi dụng tin tức mẫu thân ngươi mang về trước đó, bày ra một hồi âm mưu hầu như có thể hủy diệt toàn bộ Tương Ly, trong lúc vô ý bị mẫu thân ngươi biết, y. . .
Y dĩ nhiên lựa chọn đứng ở bên Tương Ly quốc, y khuyên ta thu tay, y nói y không hy vọng ta dùng tin tức từ sự phản bội lòng tin của y đối với nam nhân kia mà có được đi đối phó nam nhân kia. . .
Ta tự nhiên là không chịu, mẫu thân ngươi liền sản sinh ý niệm muốn rời khỏi Huỳnh Quang đi tìm nam nhân kia báo tin trong đầu, y muốn đi, sao ta có thể cho phép. . .
Sau đó, chính là chuyện ta hạ sai mệnh lệnh tổn thương mẫu thân ngươi, chuyện này, Bất Kinh hẳn là đã nói cho ngươi. . .
Lần kia, ta cứ nghĩ ngươi và mẫu thân ngươi đã chết, tâm của ta, cũng cùng chết theo các ngươi, mấy năm nay tuy rằng ta làm một hoàng đế tốt, thế nhưng, lại tận lực không bảo vệ thân thể của mình, muốn nằm xuống đất theo ngươi và mẫu thân ngươi. . .
Ngay lúc ta sắp chết, lại phát hiện, tiểu Thất, ngươi còn sống.
Thấy ngươi, ta lập tức nghĩ tới Phàm nhi có khả năng cũng còn sống. . . Phàm nhi y quả nhiên còn sống. . .
Ta. . . Có lỗi với y, Hiên Viên gia có lỗi với y. . . Vân gia cũng có lỗi với y, Phàm nhi hẳn là phải có cuộc sống thuận buồm xuôi gió vui sướng, lại bị chúng ta phá thành mảnh nhỏ, khiến y chưa từng trải qua một ngày vui vẻ. . .
Y trách ta hận ta oán ta không muốn gặp ta là chuyện hẳn là. . . Thế nhưng ta thương y, ta còn muốn gặp y, còn muốn chuộc tội với y, còn muốn dùng nửa cuộc đời sau của mình đến bảo vệ y bù đắp thương tổn nửa cuộc đời trước cho y. . .”
Sắc mặt Vân Khuynh vẫn rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính y biết đáy lòng y kỳ thực một chút cũng không bình tĩnh.
Y cho rằng chính y đã đủ bất hạnh, nhưng nghĩ không ra mẫu thân y, so với y bất hạnh gấp trăm lần.
Bị chính ái nhân hoài nghi, bị thân nhân ái nhân tính toán mưu hại, bị chính thân nhân thù hận, bị người trong thiên hạ hiểu lầm. . .
Nhưng Vân Phàm, y vẫn có thể tha thứ Hiên Viên Ly Thiên, cùng lúc y yêu Hiên Viên Ly Thiên sâu vô cùng, bản tính tinh khiết lương thiện của y lại hướng về phương diện khác.
Thế nhưng, đối mặt với một Vân Phàm như vậy, Hiên Viên Ly Thiên, cũng từng hoài nghi, từng thương tổn, thậm chí hắn còn có hậu cung khổng lồ, có nhiều hài tử như vậy, phản bội Vân Phàm. . .
Ánh mắt Vân Khuynh nhìn Hiên Viên Ly Thiên đã hoàn toàn lạnh xuống, nếu y là Hiên Viên Bất Kinh đã từng tận mắt thấy Hiên Viên Ly Thiên thương tổn Vân Phàm, y nhất định cũng sẽ hận Hiên Viên Ly Thiên.
Y hiện tại, cảm thấy Hiên Viên Ly Thiên, căn bản là không xứng với Vân Phàm, y phát hiện y sắp trở nên giống với Hiên Viên Bất Kinh chán ghét Hiên Viên Ly Thiên. . .
Mẫu thân Vân Phàm của y, bất hạnh cỡ nào, yêu một người Hiên Viên Ly Thiên, tất cả bi kịch của y đều bắt đầu từ nam nhân này, nhưng nam nhân này lại trả lại cho y cái gì. . .
Vân Khuynh lạnh mặt, chậm rãi nhắm mắt lại, tự đáy lòng y mong muốn Vân Phàm đừng tới tìm y, không nên bị Hiên Viên Ly Thiên tìm được. . .
Vân Khuynh thậm chí nghĩ, nếu như hoàng đế Tương Ly quốc kia thương hắn mẫu thân y, vậy cứ để họ đến bên nhau đi. . .
Còn hơn mẫu thân y, y vẫn có Tần Vô Phong Tần Vô Song và Đại Bảo tiểu Bảo, còn có Vân Hoán, Hiên Viên Bất Kinh hai người ca ca, y hạnh phúc đến cỡ nào. . .
Khi đó, Vân Phàm bị người trong thiên hạ hiểu lầm, trong tay cái gì cũng không có. . .
Vân Khuynh một lần nữa mở mắt, lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi nói xong rồi? ? ?”
Hiên Viên Ly Thiên dường như hiểu được tâm tư của y, thở dài một tiếng:
“Ta biết ngươi hiện tại rất hận ta, rất ghét ta. . . Ta cũng không thể biện giải gì thêm cho mình. . . Chỉ hy vọng ngươi xem ta thương y, lúc y liên hệ với ngươi nói cho ta biết một tiếng. . .
Chuyện vừa nói với ngươi, ta vẫn không dám nói cho Bất Kinh. . . Lấy tính tình ngay thẳng của Bất Kinh, nếu hắn biết những chuyện này, ta và hắn, sợ là kiếp này không còn là phụ tử. . .
Nhưng ngươi không giống, tiểu Thất, tiểu Khuynh, vào trình độ nhất định, ngươi so với Bất Kinh càng thêm co được dãn được. . .”
Bởi vì y nhẹ dạ hơn Hiên Viên Bất Kinh sao? ? ?
Đáy lòng Vân Khuynh đột nhiên xuất hiện vài phần chán ghét phiền táo, mở miệng nói: “Mẫu thân có tìm ta hay không thì không xác định, chuyện sau đó nói sau, hoàng. . . Đa đa, ta và Vô Song bọn họ một đường đi tới có chút mệt mỏi, muốn xuống phía dưới nghỉ ngơi một hồi trước.”
Hiên Viên Ly Thiên gật đầu: “n. . . Ngươi xuống phía dưới trước đi, nghỉ ngơi cho tốt. . .”
Vân Khuynh gật đầu với hắn, mang theo tâm tư đầy mình rời đi.
Hiên Viên Ly Thiên nhìn thân ảnh Vân Khuynh, lúc Vân Khuynh mở cửa bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Khuynh.”
Vân Khuynh dừng lại cước bộ, nhưng cũng không quay đầu lại: “Sao vậy? ? ?”
“Lúc Phàm nhi tìm tới ngươi, ngươi nhất định phải cho ta biết. . . Ngươi không cần lo lắng y không gặp ngươi, y nhất định sẽ gặp ngươi. . .”
Vân Khuynh không muốn nghe thêm, trực tiếp rời đi.
Hiên Viên Ly Thiên đứng tại chỗ, thấp giọng nói: “Bởi vì y giống ngươi trọng cảm tình lại nhẹ dạ. . .”
Vân Khuynh chậm rãi bước đi, chuyện vừa rồi Hiên Viên Ly Thiên nói cho y, giống như cuộn phim xuất hiện trong đầu y. . .
Vân Phàm trong miệng Hiên Viên Ly Thiên và Hiên Viên Bất Kinh, đều là một nam tử tương đối tốt đẹp, y rất chờ mong được gặp y. . .
Hơn nữa, y nhất định sẽ không khiến Vân Phàm thương tâm, thỉnh cầu của Hiên Viên Ly Thiên, y sẽ không đáp ứng!