CHƯƠNG 65: TOÀN TÂM TIẾP THU.
Tần Vô Song nhíu mi trước tiên, nhìn Tần Vô Phong có chút không vui nói: “Đại ca, như vậy không tốt lắm? ? ?”
Đại ca hắn làm việc luôn luôn rất có chừng mực, hôm nay sao lại nói ra lời mất tiêu chuẩn như vậy? ? ?
Tần Vô Phong con ngươi lãnh liệt, không chút nào lùi bước đón nhận Vô Song:
“Có cái gì không tốt. . .
Ta chỉ là muốn thử cảm giác có đặc quyền xưng hô đặc biệt của mình một chút mà thôi. . .
Vô Song là có tức phụ quên đại ca. . . Ít hôm nữa đại ca thú thê, tự nhiên là không cần tranh xưng hô với ngươi.”
Tuy rằng Tần Vô Phong nói không sai, thế nhưng, Tần Vô Song từ trong đó nghe ra một ít tình tự khác. . .
Tỷ như, bất mãn? ? ?
Lông mày Tần Vô Song càng nhăn càng chặt: “Như vậy, đại ca sớm một chút thú một vị tẩu tẩu về đây đi. . .”
“Vô Song.”
Vân Khuynh kéo kéo ống tay áo Tần Vô Song: “Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, đại ca nói như vậy, cũng là một loại bảo vệ với ta, dù sao ngoại trừ đại ca cũng không thấy có ai gọi Vân. . . Vân nhi.”
Tần Vô Song nghe Vân Khuynh nói như thế, ngẩn người, đúng vậy, chỉ là xưng hô mà thôi, hắn hình như quá tích cực rồi.
Vừa rồi, vì chuyện nhỏ như vậy, dĩ nhiên cùng đại ca kính yêu của hắn tính toán chi li? ?
Tần Vô Phong hứng thú sâu sắc nhìn Vân Khuynh: “Vẫn là Vân nhi tương đối hiểu chuyện.”
Sắc mặt Vân Khuynh cứng đờ, kỳ thực y cũng cảm thấy Tần Vô Phong biểu hiện quá mức quái dị, có chút không hợp thân phận, y là vì trấn an Vô Song mới nói như vậy. . .
Ai biết. . .
Dĩ nhiên lại bị khen là hiểu chuyện. . .
Ngô. . .
Đại ca kỳ quái này, quả nhiên không thể dùng tư duy đối phó người thường đến đối phó. . .
Sau đó, tiếp xúc ít đi thì tốt hơn.
Vân Khuynh ở bên cạnh nghĩ như vậy, dưới đáy lòng Tần Vô Phong cũng có chút ảo não, nhất thời nhanh miệng hắn đã nói ra lời không hợp cấp bậc lễ nghĩa như vậy, cũng khó trách Vô Song sẽ có phản ứng như thế. . .
Chỉ có điều, may là, hắn chân chính được tán thành đặc quyền của mình như vậy.
Vân nhi Vân nhi, ngay cả Vô Song cũng không gọi Vân nhi, thật tốt.
Con ngươi như sao lạnh vì suy nghĩ trong lòng, thoáng hòa tan, hắn chỉnh lý tốt tâm tình, nhìn về phía đệ đệ: “Vô Song và Vân nhi tới nơi này, là vì. . .”
Tần Vô Song câu câu khóe môi: “Là vì chính thức giới thiệu đại ca và Khuynh nhi nhận thức a, bất quá, đại ca và Khuynh nhi, ngay cả xưng hô đặc biệt đều có, ta nghĩ cũng không cần cẩn thận giới thiệu lại.”
Hắn vẫn không thể tiêu tan với cái xưng hô nho nhỏ kia, có chút cật vị.
Nhắc tới việc này, Tần Vô Phong đột nhiên nhớ tới tư liệu Long Kính chỉnh lý tới, tư liệu về Vân Khuynh.
Trên tư liệu viết, y là Vân phủ tam công tử, từ nhỏ đã cùng mẫu thân bị phụ thân vứt bỏ ở hậu viện, chịu huynh đệ tỷ muội nhục nhã, hơn nữa, lúc trước ở Vân phủ, y bị coi là nữ nhi dưỡng, trên mặt cũng có một đạo dấu vết không nhỏ.
Về lý luận, người lớn lên trong hoàn cảnh đó, đều tương đối cừu thị thế giới này, hận đời, nhưng từ chỗ Long Lê thì hắn biết Vân Khuynh là một người thông minh ôn nhu.
Mâu thuẫn như vậy, vì sao Vân gia không tìm người khác đại giá, hết lần này tới lần khác lại tìm y, mà tính tình, tướng mạo của y trước sau xuất giá khác biệt quá lớn.
Có thể hay không. . .
Lần đại giá này, có ẩn tình khác? ? ?
Mà Vân Khuynh, cũng không phải là Vân tam công tử chân chính? ? ?
Tần Vô Phong nghĩ, tâm trầm xuống.
Đối với Vân Khuynh, hắn tuy có một loại thiện cảm kỳ lạ, thế nhưng, hắn như trước vẫn thanh tỉnh lý trí.
Dù sao, trừ đi Tần gia nhị lão không phụ trách không nói, Tần gia lớn như vậy, hắn là người nhiều tuổi nhất, hắn có nghĩa vụ có trách nhiệm vì cái nhà này thu xếp tốt tất cả.
Cho dù mệt chết, cho dù có đôi khi không được lý giải, hắn vẫn như trước cam tâm tình nguyện như vậy.
Hiện tại, đối với những điểm đáng ngờ này, hắn phải để Vân Khuynh cho hắn một lời giải thích hợp lý.
Bằng không. . .
Vân Khuynh tồn tại, đối với hắn mà nói, chính là một cái gai trong lòng.
“Vân nhi.”
Vân Khuynh nghi hoặc nhìn hắn: “Đại ca, có việc gì vậy? ? ?”
Tần Vô Phong chỉ chỉ chiếc ghế bên người Vô Song: “Ngươi ngồi xuống trước, ta cũng muốn hỏi ngươi một sự tình.”
“Nga.”
Vân Khuynh có chút khẩn trương, bất quá cũng lập tức ngồi xuống.
“Ta nghe nói. . . Ngươi ở Vân gia rất không được đãi kiến. . .
Hôm nay, thành người Tần gia, ngươi làm sao đối đãi Vân gia? ? ?”
Vấn đề của Tần Vô Phong khiến Vân Khuynh ngẩn người, Tần Vô Phong không đề cập tới, y hầu như đã quên Vân gia, dù sao, y đã rất lâu không nhớ tới Vân gia.
Hồi tưởng một chút sinh hoạt xuyên qua đến Vân gia, sắc mặt y hơi hơi mang theo bi thương:
“Lúc ở Vân gia, ngay cả Vân vương gia và người trong nhà hắn đều không thích ta, nhưng ta có nương một người ôn nhu thiện lương, cũng có một Hồng Châu thật tình đối tốt với ta. . .
Trong vài chục năm sinh hoạt, thế giới của ta, có các nàng hai người là đủ rồi, cũng đủ ấm áp.
Hôm nay gả cho Vô Song, tuy rằng ta là nam nhi thân, thế nhưng nếu đã bái đường thành thân, ta liền nhận định hắn —-
Hiện tại, Vân gia với ta mà nói. . .
Lúc đáp ứng đại giá, ta đã từng nói điều kiện với Vân gia, từ nay về sau cùng bọn họ nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan. . .”
Nói đến đây, y dừng một chút, tổng kết một câu: “Rất tốt với ta, ta nhất định sẽ không quên, đối ta không tốt, ta cũng sẽ không cố sức nhớ kỹ.”
Tần Vô Phong gật đầu.
Vân nhi, là không quan tâm đến Vân gia những người đó, trách không được không có hận đời, trách không được ly khai Vân gia trái lại càng thêm khoái hoạt.
Dưới đáy lòng thán phục yêu thương y thông thấu rộng rãi, âm thầm hạ quyết tâm, sau đó bắt được điểm yếu của Vân gia, nhất định không thể đơn giản tha thứ.
“Vân nhi nghĩ như vậy thì tốt, sau đó, không cần lo cho cái gì Vân gia, Tần gia chính là nhà của ngươi, duy nhất của ngươi.”
Nhà. . .
Từ này, xúc động Vân Khuynh, đôi mắt đẹp đen kịt như mực của y thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Vô Phong: “Ta nhớ kỹ, ta là người Tần gia, Tần gia là nhà của ta.”
Vào giờ khắc này, Vân Khuynh cuối cùng từ trong ra ngoài, toàn bộ nhận đồng thân phận đại ca của Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong gật đầu, tỉ mỉ nhìn lại khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, đáy mắt bốc lên hỏa diễm chính hắn cũng không biết, Vân Khuynh bị ánh mắt ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc khiến hai gò má nóng lên.
Tần Vô Song ở một bên nhìn thẳng nhíu mày, đại ca hắn và Vân Khuynh ở chung, thế nào lại càng ngày càng quái dị? ? ?
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đại ca?”
Tần Vô Phong trong lòng cả kinh, hắn dĩ nhiên ở trước mặt Vô Song thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân nhi. . .
Tuy rằng trong lòng ngạc nhiên, thế nhưng nét mặt hắn như trước không có biểu tình, gợn sóng bất kinh: “Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, trước khi Vân nhi giá đến Tần gia, trên mặt không phải có một đạo dấu vết sao, thế nào hôm nay. . .”
Vân Khuynh chau lại đầu lông mày.
Nếu nói Tần Vô Phong biết tình cảnh của y ở Vân gia, như vậy y sẽ nghĩ là Vô Song nói cho hắn, dù sao việc này y cũng nói qua cho Vô Song.
Nhưng chuyện dấu vết ở trên mặt của y trước đây, ngay cả Vô Song cũng không biết, Tần Vô Phong lại biết.
Như vậy chỉ có thể nói, Tần Vô Phong. . . Điều tra y. . .
Đáy lòng có chút không vui, cho dù là ai bị người khác vô thanh vô tức điều tra, đều sẽ nghĩ không vui.
Thanh âm nhẹ nhàng lúc trước của y trở nên có chút trầm thấp:
“Đó chỉ là dấu vết khi còn bé không cẩn thận đập phải, kỳ thực sớm đã tốt. . .
Vì không muốn người Vân gia, bởi vì tướng mạo của ta đi phiền ta, ta liền một mực dán dấu vết giả trên mặt.
Lúc giá cho Vô Song thì phải rời khỏi Vân phủ, ta nghĩ không cần phải dán tiếp, nên đã bỏ đi.”
Một phen nói hết, rốt cuộc giải trừ toàn bộ nghi hoặc của Tần Vô Phong, hắn cuối cùng cũng có thể an tâm tiếp nhận Vân Khuynh.
Bất quá, phát giác Vân Khuynh không vui, hắn lập tức xin lỗi:
“Vân nhi, xin đừng giận ta điều tra ngươi chuyện này.
Đây chỉ là vì an nguy của Tần gia, dù sao địa vị và tình cảnh của Tần gia đều quá mức vi diệu, không cẩn thận một chút, đã sớm không còn tồn tại.
Huống hồ, đại ca cũng là thật tâm muốn lý giải quá khứ của Vân nhi, tiếp thu Vân nhi nhanh hơn —
Dù sao, ta không giống Vô Song, đã cùng ngươi ở chung lâu như vậy, biết tất cả về ngươi. . .”
Vân Khuynh buông xuống mi mắt: “Không sao đại ca, ta biết ngươi là vì Tần gia,vì tốt cho ta.”
Chỉ là. . .
Dưới đáy lòng Vân Khuynh, mong muốn sau đó, không nên không nói cho y liền làm chuyện như vậy. . .
Biết đáy lòng Vân Khuynh chú ý, nhưng Vô Song cho rằng đây là cần thiết, hắn cầm tay Vân Khuynh:
“Cho dù đại ca không đi điều tra quá khứ của Khuynh nhi, ta cũng sẽ đi. . .
Bởi vì ta bức thiết muốn lý giải toàn bộ của Khuynh nhi. . .
Yên tâm đi Khuynh nhi, loại chuyện này, không có lần thứ hai.”
Vân Khuynh hiểu, gia đình giống như Tần gia, không đem y lý giải nội tình đến thông thấu, lại thế nào sẽ mở rộng thể xác và tinh thần, hoàn toàn tiếp thu y? ? ?
Cho nên y cũng không tiếp tục tính toán, mỉm cười với Vô Song và Tần Vô Phong:
“Thực sự không sao, Vô Song và đại ca yên tâm, ta sẽ không tức giận.”