Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 250: Chương 250: Tư Tâm Của Vân Hoán.




CHƯƠNG 251: TƯ TÂM CỦA VÂN HOÁN.

Vân Khuynh thất hồn lạc phách trở lại phòng mình, trong đầu y một mảnh hỗn loạn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở bên giường, phát ngốc.

Hài tử không thể bỏ, cũng không thể để Tần Vô Phong Tần Vô Song biết.

Rốt cuộc làm thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên? ? ?

Lẽ nào y phải trốn một lần nữa? ? ?

Không cần phải nói, khẳng định sẽ không trốn được Tần Vô Phong và Tần Vô Song. . .

Kỳ thực. . .

Theo lời của Hiên Viên Bất Kinh, bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song biết, sau đó sẽ thế nào? ? ?

Sẽ thế nào đây? ? ?

Giống với Hiên Viên Bất Kinh kêu y bỏ hài tử đi sao? ? ?

Hoặc là giống như lời Hiên Viên Bất Kinh nói, bởi vì Tần Vô Hạ là đệ đệ của bọn hắn, bọn họ sẽ tiếp thu Tần Vô Hạ, nhưng cho dù bọn hắn tiếp nhận Tần Vô Hạ thì sao, y hiện tại, đối với Tần Vô Hạ căn bản không có loại cảm tình này. . .

Vào loại thời gian này, Vân Khuynh rất mong muốn có một người đến ra chủ ý cho y, có một người có thể giúp y chia sẻ một ít tâm lý gánh vác.

Thế nhưng, y có thể tìm ai? ? ?

Tần gia tam huynh đệ là không thể, Hồng Châu không có tầm nhìn xa, càng không thể nói, nếu không phải Hiên Viên Bất Kinh kêu y bỏ hài tử, Hiên Viên Bất Kinh trái lại là sự lựa chọn tốt, nhưng hiện tại, Hiên Viên Bất Kinh y cũng không thể tìm. . .

Như vậy. . .

Còn có ai? ? ?

Còn có. . . Nhị ca của y, Vân Hoán! ! !

Vào lúc này đáy lòng Vân Khuynh hoảng loạn lại bất an, đột nhiên hiện lên khi còn bé lúc y ở trong Vân phủ bị người ức hiếp, Vân Hoán dốc lòng chăm sóc và bảo vệ y.

Vân Khuynh đột nhiên rất nhớ lúc ấy không có lo lắng, lúc ấy, kỳ thực đơn thuần hơn hiện tại, tốt hơn hiện tại rất nhiều.

Vân Khuynh sửa sang lại ống tay áo, một lần nữa đứng lên, đi gõ cửa phòng Vân Hoán.

Nhị ca của y, có thể giúp y một chút gì đó không? ? ?

Dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Vân Hoán hiểu y, vẫn sâu hơn Hiên Viên Bất Kinh một ít.

Sắc trời còn không tính là muộn, Vân Hoán còn chưa đi ngủ, thấy Vân Khuynh tất nhiên là rất hoan nghênh.

Kỳ thực hắn thấy Vân Khuynh và Tần Vô Phong Tần Vô Song ở bên nhau rất hạnh phúc, hắn rất yên tâm, hắn bắt đầu sinh ra ý niệm muốn rời đi trong đầu, chỉ là còn chưa nói ra miệng mà thôi.

“Tiểu Khuynh, ngươi làm sao vậy? ? ?”

Vân Khuynh vừa vào cửa, Vân Hoán liền phát hiện sắc mặt y không tốt, lập tức thân thiết hỏi.

Vân Khuynh hít một hơi thật sâu: “Nhị ca, ta trước đây, có rất nhiều chuyện chưa nói cho ngươi.”

Vân Hoán tự nhiên là biết Vân Khuynh có rất nhiều chuyện giấu hắn, thế nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần Vân Khuynh hạnh phúc là được.

Nếu như Vân Khuynh hiện tại thanh tỉnh, e rằng y sẽ không tìm đến Vân Hoán.

Thế nhưng y hiện tại hoang mang lo sợ, chuyện của Tần Vô Hạ và hài tử chèn ép y không thở nổi, y bức thiết muốn có một người đến chia sẻ áp lực với y, vội tới chỉ một con đường cho y.

Lúc nghĩ tới từng người, Vân Hoán liền trở thành sự lựa chọn tốt nhất, cũng là duy nhất.

“Nhị ca nhất định có thể nhìn ra tình huống của ta và Vô Phong Vô Song.”

Nghĩ tới tình huống Vân Khuynh nói, vẻ mặt Vân Hoán có chút buồn bã, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ vung lên dáng cười:

“Đúng vậy. . . Bọn họ đối tốt với tiểu Khuynh, nhị ca cũng rất yên tâm, nhị ca thấy tiểu Khuynh hạnh phúc cũng rất hài lòng. . .

Hơn nữa, nhị ca đã quyết định muốn về Xích Yên quốc, sau đó không thể ở cạnh tiểu Khuynh, tiểu Khuynh nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”

“Nhị ca phải đi? ? ?”

Vân Khuynh giật mình, lúc này y càng luống cuống, nguyên bản chuyện muốn nói ra lại nghẹn ở trong lòng không nói ra được.

Hiện tại nếu như y nói chuyện hài tử với Vân Hoán, Vân Hoán. . . Liệu có thể vì y, mà làm lỡ hành trình hay không. . .

“Đúng vậy, ta và Vân gia không có bất cứ quan hệ gì, lại thấy tiểu Khuynh ngươi hạnh phúc, ta ở Huỳnh Quang cũng chẳng để làm gì, cho nên muốn đi, kỳ thực đến Xích Yên quốc cũng rất buồn chán. . . Thế nhưng thuộc hạ của ta đều ở đó, đi chỗ đó, ta còn có việc làm. . .”

“Vậy sao. . .”

Vân Khuynh cắn cắn môi, vẻ mặt che giấu không được thảm đạm.

Vân Hoán lấy lại tinh thần nhìn Vân Khuynh:

“Tiểu Khuynh đừng chỉ nói chuyện của nhị ca, ngươi tới tìm nhị ca là có chuyện gì? ? ? Sắc mặt của ngươi nhìn qua thật không tốt, là cãi nhau với Tần Vô Phong Tần Vô Song bọn họ sao? ? ?

Tình nhân ở chung phải bao dung nhường nhịn lẫn nhau, còn phải thẳng thắn thành khẩn với nhau. . .”

Vân Khuynh nghe xong Vân Hoán nói, giống như là trút hết đè nén suy sụp hai vai: “Thế nhưng. . . Nhị ca, ta không thể thành khẩn, ta không thể thẳng thắn thành khẩn với bọn họ. . . Ta căn bản không biết phải làm gì. . .”

Giọng nói của y mang theo buồn bã, Vân Hoán có ngốc cũng nhìn ra Vân Khuynh xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.

Hắn lập tức thu lại tâm tính ung dung, nghiêm túc nói: “Tiểu Khuynh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho nhị ca, vô luận phát sinh chuyện gì, nhị ca đều sẽ đứng về phía ngươi.”

Vân Khuynh nâng mi nhìn hắn, đáy mắt đen kịt như mực nhộn nhạo một chút ẩm ướt: “Nhị ca, ta mang thai.”

Vân Hoán trong nháy mắt có chút sợ run: “Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? ? ?”

Vân Khuynh mím môi, lần thứ hai vô lực lặp lại: “Ta mang thai. . .”

Vân Hoán lúc này mới nhớ tới Hiên Viên Bất Kinh từng nói qua, mẫu thân của hắn và Vân Khuynh là một nam nhân, hắn và Vân Khuynh cũng giống nhau có thể mang thai.

Vân Hoán nỗ lực đè xuống khiếp sợ trong lòng, bức bách mình tiếp thu chuyện này, sau đó hắn mới mở miệng: “Xem chừng. . . Tiểu Khuynh không muốn giữ lại hài tử này? ? ?”

Vân Khuynh lắc đầu: “Không, nhị ca, ta muốn giữ nó, ta muốn sinh nó ra, thế nhưng. . . Thế nhưng, nhị ca. . .”

Vân Khuynh nâng mi, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Vân Hoán, mờ mịt nói: “Thế nhưng, nhị ca, hài tử này, không phải của Vô Phong và Vô Song.”

Y vừa dứt lời, Vân Hoán đã nghĩ tới một màn lúc ở Phù Vân sơn trang, hắn thấy Vân Khuynh và Tần Vô Hạ triền miên.

Hắn cau mày, khẳng định nói: “Của Vô Hạ phải không.”

Vân Khuynh kinh ngạc nói: “Đúng, sao nhị ca lại biết? ? ?”

“Ngày đó. . . Trong hồ sen của Phù Vân sơn trang. . . Ta thấy các ngươi. . .”

‘Oanh’ khuôn mặt tái nhợt lập tức nổ tung, nhuộm lên tảng lớn tảng lớn đỏ ửng.

Thiên! ! ! Y chưa bao giờ biết dĩ nhiên có người thấy y và Vô Hạ. . . Y và Vô Hạ. . .

Người kia lại còn là Vân Hoán. . .

Trời ạ, ở đâu có cái hố, y muốn nhảy vào đó! ! !

Vân Hoán tự nhiên nhìn ra Vân Khuynh hoảng loạn xấu hổ, hắn khi đó còn tưởng rằng Vân Khuynh và Tần Vô Hạ yêu nhau, nhưng khi gặp Tần Vô Phong và Tần Vô Song, hắn còn bởi vì một lần kia của Tần Vô Hạ mà cho rằng Tần Vô Phong và Tần Vô Song coi Vân Khuynh như đồ chơi.

Thế nhưng trải qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, hắn cố ý quan sát, phát hiện Tần Vô Phong và Tần Vô Song là thật tâm với Vân Khuynh, ánh mắt Vân Khuynh nhìn bọn hắn cũng không giống những người khác, bọn họ hẳn là yêu nhau.

Hắn cho rằng Vân Khuynh đã tìm được hạnh phúc, nhất thời cũng quên sự kiện Tần Vô Hạ kia. . .

Hiện tại nghĩ lại, hắn mới cảm thấy không đúng.

“Tiểu Khuynh, Tần Vô Phong và Tần Vô Song không biết chuyện giữa ngươi và Tần Vô Hạ sao? ? ?”

Vân Khuynh lắc đầu:

“Nhị ca, giữa ta và Vô Hạ không có quan hệ đặc biệt, lần kia, là ngoài ý muốn, lần kia là Phù Vân sơn trang trang chủ tặng mỹ nhân cho Vô Hạ. . . Ta trúng xuân dược, Vô Hạ vì cứu ta, chúng ta mới. . . Giữa chúng ta, không có cảm tình.

Vô Phong và Vô Song càng không biết chuyện này, ta vốn muốn đem chuyện này che giấu, coi như chưa từng xảy ra.

Thế nhưng, thế nhưng loại thân thể đặc thù này của ta, lại khiến ta có hài tử của Vô Hạ. . . Nhị ca, ta phải làm sao đây? ? ? Ta nên làm cái gì bây giờ? ? ?”

Vân Hoán nghe xong một phen nói của Vân Khuynh mới triệt để hiểu ra quan hệ giữa Vân Khuynh và Tần gia tam huynh đệ.

Hắn không khỏi nhíu lại lông mày.

Hóa ra phía dưới mặt ngoài hạnh phúc của Vân Khuynh, cất dấu nhiều tai hoạ ngầm như vậy. . .

Thế nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài đứng xem, có thể cấp tốc tỉnh táo tự hỏi vấn đề: “Như vậy, tiểu Khuynh hiện tại nghĩ như thế nào? ? ?”

Vân Khuynh lắc đầu: “Ta không biết phải làm sao. . . Ta muốn sinh hài tử này, thế nhưng, ta không biết thế nào ăn nói với Vô Phong và Vô Song, ta không muốn để cho bọn họ biết hài tử này tồn tại. . . Ta. . .”

Vân Khuynh càng nói càng kích động, đến cuối cùng gần như là nói năng lộn xộn.

Vân Hoán thấy vậy lập tức an ủi y: “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, không nên kích động, tiểu Khuynh, ngươi yên tâm, nhị ca nhất định đứng về phía ngươi.”

Vân Khuynh nghe xong Vân Hoán nói, liền thẳng tắp thương cảm hề hề nhìn Vân Hoán, mong muốn Vân Hoán có thể giống như lúc còn bé, giúp y giải quyết vấn đề y không thể giải quyết.

Vân Hoán tự hỏi một lúc lâu, trong lòng dĩ nhiên mọc lên một cỗ ý niệm ích kỷ, ma xui quỷ khiến, vì tư tâm kia, hắn nhìn Vân Khuynh mở miệng nói: “Tiểu Khuynh muốn sinh hạ hài tử, cũng không muốn để Tần gia tam huynh đệ biết hài tử kia tồn tại? ? ?”

Vân Khuynh gật đầu.

“Vừa lúc ta cũng muốn cáo từ với mọi người. . . Không bằng tiểu Khuynh đi với ta, chờ sau khi sinh hài tử rồi trở về? ? ?”

Chịu đựng nội tâm khiển trách, Vân Hoán nhẹ nhàng nói ra quyết định của mình.

Vân Khuynh lại một lần nữa mở to hai mắt: “Không. . . Nhị ca, hài tử sinh ra vẫn như cũ sẽ bị bọn họ biết. . .”

Vân Hoán lắc đầu: “Hài tử sinh hạ, giao cho nhị ca, nhị ca giúp ngươi nuôi lớn nó, bọn họ sẽ không biết đó là hài tử của ngươi.”

Vân Khuynh vẫn không chịu: “Không được, lần trước ta đã rời đi một lần, không thể đi nữa, hơn nữa ta cũng không có lý do để đi.”

Vân Hoán mím môi: “Thế nhưng, ngươi không đi, không cần chờ tới lúc bụng ngươi nổi lên, lấy ngươi và Tần Vô Phong Tần Vô Song bọn họ thân mật, bọn họ cũng sẽ lập tức biết sự tồn tại của hài tử trong bụng ngươi. . .

Nhân hiện tại bọn họ không biết, ngươi cùng ta rời đi, ngươi có thể nói là cùng ta đi tìm tiên đế, tìm thân sinh mẫu thân của ngươi. . . Đều có thể.”

“Không được! ! ! Vẫn không được. . . Nếu ta đi, nhất định sẽ tổn thương Vô Phong và Vô Song, ta không muốn đi, lúc này không muốn đi. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.