CHƯƠNG 77: VẤN ĐỀ PHỤ TRÁCH.
Đối với Tần Vô Hạ, Vân Khuynh có chút không nói gì, Tần Vô Hạ không có lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong, cũng không có ôn nhu của Tần Vô Song, hoàn toàn giống một tên tiểu quỷ bốc đồng.
Thế nhưng, từ điểm Tần Vô Hạ không trả thù y, liền có thể thấy, đáy lòng Tần Vô Hạ kỳ thực vẫn rất thiện lương.
Nếu Tần Vô Hạ dù thế nào cũng sẽ không làm y bị thương, như vậy, y liền nghiêm túc nghe Tần Vô Hạ dự định để y thế nào phụ trách.
“Tốt, tam đệ nói muốn ta phụ trách thế nào? ? ?”
Tiếng tam đệ này, Tần Vô Hạ nghe vào phi thường khó chịu.
Tuy rằng Vân Khuynh là ‘Nhị tẩu’ của hắn, thế nhưng, để một tiểu mèo hoang không lớn hơn hắn bao nhiêu gọi hắn tam đệ. . . Thật sự là kỳ cục.
“Tiểu mèo hoang. . . Ách, là Khuynh Khuynh, ngươi cũng đừng gọi ta tam đệ, ta nhìn không ra ngươi có điểm nào giống ca ca ta, tam thiếu gia, hoặc Vô Hạ, ngươi tùy tiện kêu.”
“. . . Tam thiếu gia.”
Tên Vô Hạ hẳn là lưu cho thê tử tương lai của hắn và Vô Song đại ca bọn họ gọi, y không được gọi hắn tam đệ vậy gọi tam thiếu gia đi! ! !
“Lúc ngươi băng bó cho ta cũng thấy, ta bị ngươi phá tướng, bị hủy dung, một thân mình đầy thương tích, dù thế nào, ngươi cũng phải bày tỏ, đúng không? ? ?”
Tuy rằng ngữ khí Tần Vô Hạ ôn hòa, khuôn mặt cũng không dữ tợn như trước, thế nhưng Vân Khuynh vẫn cảm giác có một cỗ hàn ý theo sống lưng bò lên.
“Ta đã giúp ngươi băng bó. . . Ngươi, còn muốn thế nào? ? ?”
Đầu ngón tay thon dài của Tần Vô Hạ theo nhịp gõ lên mặt bàn, nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi: “Vừa rồi ta nghĩ, thân phận bên ngoài của Khuynh Khuynh, dù thế nào cũng là nhị tẩu của ta, có đại ca nhị ca che chở, ta dù có mười lá gan cũng không dám làm gì Khuynh Khuynh, đúng không? ? ?”
Vân Khuynh suy nghĩ một chút dáng dấp bất công rõ ràng của Tần Vô Song và Tần Vô Phong, đại khái, là như vậy đi! ! !
Y gật đầu.
Tần Vô Hạ nói tiếp:
“Không thể làm khó Khuynh Khuynh. . .
Thế nhưng, ta nghĩ, nếu như ta muốn Khuynh Khuynh chiếu cố ta, mãi cho đến khi thương thế của ta khỏi hẳn, hẳn cũng không tính là làm khó Khuynh Khuynh đúng không? ? ?”
“Ách. . .”
Vân Khuynh giật mình, cái dạng chân tay lóng ngóng như y, chiếu cố Tần Vô Hạ? ? ?
Không phải y muốn trốn tránh trách nhiệm, mà thật sự là y rất khó nhận lời! ! !
“Tam thiếu gia, ta là muốn chiếu cố ngươi, thế nhưng, ta sợ ta càng chiếu cố, thương thế của ngươi sẽ càng nặng.”
Người này. . . Quá thành thực.
Tần Vô Hạ đen mặt:”Không sao, coi như là huấn luyện kỹ thuật của ngươi, thế nào, ngươi đáp ứng không? ? ?”
Vân Khuynh vẫn đang cố giãy dụa:”Vô Song và đại ca, hẳn là sẽ không đáp ứng.”
Tần Vô Hạ câu lên khóe miệng:
“Vậy phải xem ngươi. . .
Nếu như ngươi nói với đại ca nhị ca, ngươi bởi vì tổn thương ta, trong lòng áy náy, không tận mắt thấy ta khỏi hẳn ngươi sẽ đứng ngồi không yên gì gì đó. . .
Đại ca nhị ca nhất định sẽ đồng ý ngươi chiếu cố ta.”
Thế nhưng. . . Y vì sao phải nói vậy với Vô Song và đại ca, lẽ nào là y ăn no rửng mỡ không có chuyện gì muốn tự ngược đi chiếu cố vị đại gia này? ? ?
Vân Khuynh không nói gì, bảo trì trầm mặc.
Tần Vô Hạ nheo mắt lại:
“Ngươi không muốn? ? ?
Hay là ngươi muốn vì phụ trách cả đời cho ta mà lấy thân phụ trách? ? ?”
Lời nói của Tần Vô Hạ không tự chủ được tà ác lên, thanh âm cũng mềm đi vài phần.
Vân Khuynh rùng mình một cái: “Tam thiếu gia, ta là ‘Nhị tẩu’ của ngươi.”
Tần Vô Hạ gật đầu: “Ta biết, thế nhưng nếu như ngươi muốn phụ trách, đêm nay cũng không cần về chỗ nhị ca, chờ đến sáng sớm ngươi sẽ không còn là nhị tẩu của ta.”
Tần Vô Hạ nói, xuất thủ như điện, trong nháy mắt điểm huyệt Vân Khuynh.
Lập tức Vân Khuynh liền trở thành cọc gỗ bất động.
Vân Khuynh hoảng sợ, sợ Tần Vô Hạ nói toàn bộ sẽ biến thành thực sự, lập tức mở miệng:
“Ta nguyện ý chiếu cố ngươi, ta đáp ứng sẽ chiếu cố đến khi ngươi khang phục, ta cũng sẽ làm Vô Song và đại ca đồng ý. . .
Tam thiếu gia ngươi ngươi ngươi đừng xằng bậy. . .”
Kỳ thực Tần Vô Hạ nào dám làm vậy, nếu hắn thật sự làm, phỏng chừng đại ca nhị ca sẽ lột một tầng da của hắn.
Thế nhưng Vân Khuynh không biết Tần Vô Hạ không dám, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ bị dọa đến biến sắc.
Tần Vô Hạ thấy y sợ đến vậy, nhất thời nổi lên ý xấu muốn trả thù.
Hắn lập tức đứng lên, dính sát vào Vân Khuynh, hô hấp ấm áp phun lên vành tai y, thanh âm trầm thấp ái muội, mang theo ám chỉ nào đó:
“Nếu như Khuynh Khuynh muốn lấy thân phụ trách, ta sẽ không cự tuyệt. . .
Dù sao, Khuynh Khuynh cũng là một đại mỹ nhân nha. . .”
Tần Vô Hạ thoả mãn nhìn khuôn mặt đỏ tươi ướt át của Vân Khuynh, vươn tay vỗ về khuôn mặt y, lòng bàn tay chậm rãi trượt lên làn da trơn truột nhẵn nhụi: “Khuynh Khuynh nếu không phản đối, vậy đêm nay lưu lại đi. . .”
Vân Khuynh bởi vì hắn tiếp cận, bị dọa đến không dám thở mạnh, trong lòng y gào thét, Vô Song thế nào lại có đệ đệ hư hỏng như vậy? ? ?
“Tam tam tam thiếu gia. . . Ngươi thả ta. . . Ta nguyện ý chiếu cố ngươi, thực sự. Ta không có ý muốn lấy thân phụ trách, tuyệt đối không có! ! !”
Thanh âm của y không ngừng run, đôi mắt chậm rãi tràn ngập một tầng hơi nước.
Dù sao y không biết Tần Vô Hạ là người như thế nào. . .
Thân thể y như vậy. . . Nếu như, Tần Vô Hạ thực sự giữ y lại, thực sự huých y. . .
Vô Song, Vô Song sẽ nghĩ như thế nào. . .
Y hẳn là, sẽ bị vứt bỏ! ! !
Cho nên, Vân Khuynh lúc này rơi vào sợ hãi cực độ.
Tần Vô Hạ lúc này ở rất gần Vân Khuynh, mỗi một biểu tình của y, mỗi một phân sợ hãi, hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Khi hắn thấy nước mắt trong suốt sáng long lanh, từ viền mắt Vân Khuynh chảy xuống, hắn dĩ nhiên quên đi tất cả, giống như bị đầu độc, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, trên làn da trắng mịn liếm đi giọt nước mắt ấy.