CHƯƠNG 115: VÔ SONG RỜI XA.
Tần Vô Song muốn đi Liệt Phong quốc Tà Vu cốc lấy lam ngân hoa, Tần Vô Phong cũng quyết định muốn đi.
Hai người đều kiên trì.
Sau đó tính lại khả năng lấy được lam ngân hoa, Tần Vô Phong ba hiệp bị nốc-ao, cuối cùng quyết định Tần Vô Song đi lấy lam ngân hoa.
Nguyên nhân Tần Vô Song rời nhà, chỉ có Vân Khuynh, Tần Vô Phong và Liên Cừ biết.
Gió sớm hiu hiu, mang theo hàn lãnh của mùa đông, vẻ mặt bốn người đứng dưới ánh nắng đều có chút nghiêm túc.
Vân Khuynh và Tần Vô Song, càng là luôn luôn dắt cùng một chỗ.
“Vô Song, lam ngân hoa trọng yếu, sức khỏe an toàn của ngươi cũng trọng yếu, hoa phải lấy được, người cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về.”
Bất luận bọn họ là ai đi, đều cần hiểu rõ tất cả về Tà Vu cốc.
Tối hôm qua, Tần Vô Phong đã kêu Thượng Quan Tôn đem tư liệu của Bách Hiểu Lâu đưa tới.
Nói đến Thượng Quan huynh muội, sau khi Tần Vô Hạ trở về Tần gia mấy ngày, vị ảnh vệ cuối cùng Long Khiêm cũng trở lại, đồng thời lập tức mang theo Thượng Quan huynh muội đến Bách Hiểu Lâu, giáo dục bọn họ các hạng công việc.
Đến nay, Thượng Quan Nhược Vũ vui đến quên cả trời đất, Thượng Quan Tôn như trước là đứng bên muội muội nhà mình, mặc nàng vui chơi.
Từ tư liệu Thượng Quan Tôn đưa tới, Tần Vô Phong cũng hiểu Tà Vu cốc là một nơi quỷ dị.
Cho nên, hắn thận trọng ăn nói vấn đề an toàn của Tần Vô Song.
“Ta nhất định an toàn mang theo lam ngân hoa trở về, chờ ta, Khuynh nhi, đại ca.”
Tần Vô Song trịnh trọng nhìn Tần Vô Phong và Liên Cừ: “Đại ca, biểu ca, ta đi rồi, Khuynh nhi liền giao cho các ngươi.”
Tần Vô Phong gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố Vân nhi thật tốt.”
Vân Khuynh cười cười với Tần Vô Song: “Ta và hài tử, đều chờ ngươi trở về.”
Nghe xong Vân Khuynh nói, Tần Vô Song mặc kệ trước mặt Liên Cừ và Tần Vô Phong, đem Vân Khuynh kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của y.
Mang theo một chút lưu luyến, một chút bất an, một chút không muốn, Tần Vô Song gian nan kết thúc nụ hôn sâu.
Sau đó không đợi Vân Khuynh phản ứng, hắn liền xoay người rời đi.
Tần Vô Phong đen mặt, Liên Cừ đỏ mặt.
Mà Vân Khuynh còn lại là che môi, nhìn bóng lưng Tần Vô Song, vừa tức giận vừa xấu hổ lại lưu luyến cùng không muốn.
Các loại tình tự phức tạp, khiến y nhất thời hoảng hốt đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn Tần Vô Song rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh Vô Song biến mất, Tần Vô Phong mới đi đến bên người y, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị cũng mềm đi: “Vân nhi, chúng ta nên về thôi.”
Vân Khuynh lấy lại tinh thần, thu hồi đường nhìn phía xa xa, có chút rầu rĩ.
Ba tháng.
Tính thời gian y và Vô Song thành thân, cũng chỉ có một chút thời gian như vậy, sớm như vậy đã phải chia lìa, còn chia lâu như vậy.
“Vô Song hắn. . . .”
Vân Khuynh mang theo cười khổ nhìn về phía Tần Vô Phong và Liên Cừ:
“Có lẽ, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không về được, đêm trừ tịch ( giao thừa ), cũng là một mình ở ngoài. . .
Ai, lúc đầu là Thượng Quan huynh muội, mấy ngày trước là Ngụy Quang Hàn, hiện tại lại là lam ngân hoa. . . .
Hình như ta, luôn luôn gây phiền phức cho Vô Song! ! !”
Tần Vô Phong và Liên Cừ nghe y nói xong, lập tức lắc đầu: “Nào có, hạnh phúc kiếp này của Vô Song đều là ngươi mang đến cho hắn, thú được ngươi, là thiên đại phúc khí của hắn mới đúng.”
Vân Khuynh suy nghĩ một chút cười nói: “Đúng vậy, phúc họa đan xen, hạnh phúc và phiền phức đều là gắn với nhau.”
Mấy người từng bước từng bước, chậm rãi tiến vào Tần phủ.
Vân Khuynh vừa đi vừa cảm thán, y cùng Tần Vô Song, quen nhau yêu nhau, cũng chỉ có mấy tháng, thế nhưng y cảm thấy y và Tần Vô Song, giống như đã biết nhau một đời.
Tần phủ trang nghiêm, biểu hiện ra xem, vẫn như thường ngày.
Chỉ là, lúc này đây chia xa, đã không còn giống như ngày xưa dễ dàng gặp nhau.
Chờ đến khi gặp lại, rất nhiều chuyện, đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.