CHƯƠNG 92: Ý TƯỞNG NẢY MẦM.
“Ta ở chỗ này. . .”
Thanh âm trong suốt của một niên thiếu từ phía trước truyền đến.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, đó là ở đây, niên thiếu sạch sẽ duy nhất.
Tóc của hắn chải rất cẩn thận, khuôn mặt thanh tú, nhãn thần sâu đậm, quần áo cũng tẩy trắng, nhưng cũng khá sạch sẽ.
“Liên tỷ tỷ.”
Niên thiếu kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, gật đầu với Liên Phù.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ngay cả một nụ cười cũng không có.
Đây là một niên thiếu lãnh ngạo, quật cường, cho dù là ở trong địa phương này.
“Tiểu mạc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? Ngô tiên sinh hắn vì sao. . .”
Niên thiếu đạm mạc hơi câu lên khóe môi, lộ ra một nụ cười châm chọc: “Không có gì, chỉ là cái tên súc sinh mặt người dạ thú kia muốn xúc phạm tỷ tỷ ta, ta giáo huấn hắn một chút, hơn nữa chúng ta không có tiền, nên hắn cũng không tới nữa.”
“Cái này. . . Hương nhi nàng có khỏe không? ? ?”
Khuôn mặt thiếu niên bỗng nhiên ảm đạm xuống, bên trong con ngươi mang theo âm ngoan và sắc bén:
“Thân thể tỷ tỷ vốn rất yếu, lại bị kinh hách như vậy. . . Vài ngày sau liền ngã bệnh. . .
Bởi vì không có tiền mua thuốc, mấy hôm trước, nàng đã đi. . .”
Sớm biết vậy, lúc trước không nên cố kỵ nam nhân kia là do Bạch Liên thánh nữ mời tới mà nhẹ tay với hắn.
Hẳn là, phế đi hắn, hoặc là giết hắn.
“Cái gì. . .”
Liên Phù kinh ngạc, tiếp theo đó là vô hạn tự trách: “Xin lỗi. . . Ta không biết sẽ như vậy. . .”
Vân Khuynh kinh ngạc nhìn hài tử này, y gần như là lập tức nhớ lại lúc còn đi học ở kiếp trước, từ truyền thông biết được hài tử châu Phi trên địa cầu.
Có thể đơn giản xúc động tâm linh nhân tính.
Lúc Vân Khuynh từ ngoài phố nhìn thấy mấy tên khất cái, tâm đã bắt đầu buồn phiền, mũi lên men.
Những người đó, lớn tuổi như vậy, mang theo vết thương, mang theo tàn tật, như vậy thoi thóp sinh hoạt.
Tử nữ của bọn họ, vì sao lại để cho phụ mẫu của mình lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy? ? ?
Nếu như là y. . . Nếu như đây chính là phụ mẫu của y. . .
Không. . .
Nghĩ tới đó, tâm của y co rút lại, thực sự, rất đau. . .
Nếu như, cổ đại có viện dưỡng lão, có phúc lợi cơ cấu như hội Hồng Thập Tự, tốt biết bao. . .
Còn có Ngô tiên sinh trong miệng niên thiếu và Liên Phù. . . Rõ ràng là một tên khốn nạn! ! !
“Ai. . .”
Vân Khuynh nặng nề thở dài.
Tần Vô Song vẫn đứng bên người y thân thiết nhìn y: “Khuynh nhi, làm sao vậy? ? ?”
Sắc mặt Vân Khuynh mang theo vài phần ưu thương: “Ta đang nghĩ, thế giới này sao lại không công bằng như vậy. . . Chúng ta hoa y mỹ thực, bọn họ. . . Lại. . .”
Ánh mắt lướt qua đám hài tử gầy như que củi, thanh âm Vân Khuynh hơi nghẹn ngào, có chút nói không thành lời.
Tần Vô Song yên lặng ôm lấy y: “Thế giới này, nơi nơi đều là như vậy, cường giả vi tôn, bọn họ, không có bối cảnh cường đại, chỉ có thể như vậy. . .”
“Không nên là như vậy. . .”
Vân Khuynh lắc đầu: “Hẳn là cho bọn hắn một cơ hội công bằng, để bọn họ vì nhân sinh của chính mình mà phấn đấu. . .”
Thiếu niên đạm mạc đang cùng Liên Phù nói chuyện phiếm bỗng nhiên nghe được những lời này của Vân Khuynh thì ngây người, hắn như có như không liếc nhìn Vân Khuynh, liền trông thấy một người niên thiếu cử chỉ nhanh nhẹn khí chất ôn nhuận có vài phần suy nhược, trong mắt hiện lên một tia tâm tình, lập tức thu hồi ánh mắt.
Tần Vô Song cùng Vân Khuynh cũng không có phát hiện.
Tần Vô Song dỗ Vân Khuynh: “Khuynh nhi nói không sai, nhưng Khuynh nhi cũng thấy, biểu muội mời người giúp bọn hắn, lại có kết quả như vậy. . . Hoàn toàn ngược lại. . .”
Vân Khuynh ngưng suy nghĩ: “Hay là. . . Ta có thể có biện pháp khác. . .”
Nhìn Vân Khuynh như vậy, Tần Vô Song đột nhiên nghĩ đến Thượng Quan Nhược Vũ huynh muội bị y lừa về tay.
Nói không chừng. . .
Y thật sự có biện pháp.
Suy nghĩ nửa ngày, Vân Khuynh nói: “Chúng ta có thể thành lập một cô nhi viện, sao đó sẽ thành lập một khu nhà trường học.”
“Cô nhi viện? ? ? Đó là cái gì. . . Chỗ cho cô nhi sao. . . Trường học. . . Là học viện? ? ?
Cái này. . . Hữu dụng không? ? ?
Mời đến một người như Ngô tiên sinh. . . Đám hài tử này chẳng phải là. . .”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không. . . Không phải như vậy. . .”
Y càng nghĩ càng không ra.
Ở Tần gia, tất cả mọi người đều có việc, chỉ có y là không việc làm còn vất vả cho Vô Song ở cùng y, y cũng phải tìm việc gì đó để làm, giết thời gian, phong phú ý nghĩa nhân sinh.
Phương pháp trợ giúp này của Liên Phù tất nhiên là ý tốt, nhưng không có cách nào để bọn hắn chân chính thoát khỏi quẫn cảnh hiện nay.
Y phải giúp giúp đỡ bọn họ, là giúp đỡ triệt để! ! !
n. . .
Vân Khuynh nhìn hài tử chung quanh, những hài tử này sẽ làm nhóm người thực nghiệm đầu tiên, đến lúc đó y muốn đích thân làm hiệu trưởng, vận dụng hình thức giáo dục hiện đại giáo dục bọn họ.
Y còn muốn truyền bá một ít tư tưởng hiện đại tiên tiến, tỷ như, tin tưởng khoa học, tỷ như mọi người bình đẳng, lại tỷ như. . . Thật nhiều thật nhiều. . .
“Vô Song, hiện tại giải thích không rõ, lúc về ta sẽ nói rõ cho ngươi.”
Vân Khuynh vừa dứt lời, Tần Vô Song liền đem y ôm lấy.
Trong lúc nhất thời Hiên Viên Liệt Thiên cũng che chắn trước mặt Liên Phù và đám hài tử kia.
Toàn bộ viện tử, trong chốc lát yên lặng.
Bốn gã áo đen che mặt im hơi lặng tiếng hạ xuống trước mặt bọn họ.
“Người từ phương nào? ? ? Đến có chuyện gì? ? ?”
Hiên Viên Liệt Thiên lãnh ngưng hỏi ra.