CHƯƠNG 183
44 Comments
Đệ Nhất Bách Bát Thập Tam Chương – Thủy Nan
Cả người của hắn chìm vào nước, chưa kịp thấy rõ biến hóa ở xung quanh, chỉ cảm thấy có một lực lượng cực lớn đang đánh vào người, dòng nước chảy xiết lạnh như băng đang vọt tới hắn, bên tai không ngừng vang lên tiếng ù ù.
Hắn đem Giao Tàm ti quấn trên bàn, nhưng lúc này chiếc ***g sắt không thể thừa nhận xung lượng quá mạnh như vậy, Giao Tàm ti bị nới lỏng, khiến chiếc lồng nhốt Phong Ngự Tu và Hồng Lăng cũng bị rơi xuống, như một tảng đá chìm xuống đáy nước, trong lúc chuyển động lại bị dòng nước đẩy về phía trước, có thể thấy được sức nước mạnh như thế nào.
“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần không bám được vào vách đá, bị nước cuốn trôi ra phía trước, bên tai chỉ có tiếng nước ào ào, căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Hách Cửu Tiêu, tiếng la của hắn bị nước nuốt lấy, ngay cả hắn cũng không thể nghe thấy.
Dưới hang động kỳ thật không có biến hóa khiến người ta phải sợ hãi, không phải hỏa dược, không phải cơ quan, mà là một cửa khẩu.
Trong cửa khẩu càng có nhiều nước tràn ra, bất luận kẻ nào cũng không thể đứng vững, cũng không có thứ gì có thể bất động tại chỗ, giống như tất cả đều bị dòng nước chảy xiết cuốn lấy, cho đến khi đập vào vách đá, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Hách Thiên Thần cũng bị va đập vào vách đá, sau lưng đau nhức, hắn nhịn đau, cố gắng nhìn ra xa. Trong khi Ân Phách Mệnh và Diễm Hoa bị nước ập đến, cũng đang cách Hách Thiên Thần rất gần. Khi hắn nhìn thấy Ân Phách Mệnh thì Ân Phách Mệnh cũng thấy hắn, ngay giữa dòng nước chảy xiết, Ân Phách Mệnh giơ kiếm lên –
Hách Thiên Thần đang bị thủy lực đẩy về hướng Ân Phách Mệnh, mặc dù không muốn nhưng sức nước quá mạnh, hắn không có khả năng kháng cự, thanh kiếm không ngừng uốn cong trong nước, chỉ cần hắn vừa đến nơi thì mũi kiếm chắc chắn sẽ đâm vào giữa đầu!
“Thiên Thần!” Một tiếng hô to vang lên, Hách Cửu Tiêu vươn tay ra, một sợi kim tuyến được ném về phía Hách Thiên Thần.
Hách Cửu Tiêu ở kế bên lồng sắt, hắn vớt được Giao Tàm ti ở dưới nước, mà ở bên cạnh hắn, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng đang giãy dụa trong nước, mỗi một lần sóng cuốn đến thì lồng sắt lại chạm vào vách đá, bất luận như thế nào thì đều có khả năng đập vào người Hách Cửu Tiêu.Hách Thiên Thần nghe thấy Hách Cửu Tiêu gọi tên mình, thì đáy lòng trở nên bình ổn, nhưng cũng nhìn thấy tình huống nguy cấp trước mắt, hắn bắt được Giao Tàm ti, nhưng thân thể của hắn cách thanh kiếm càng lúc càng gần.
Dòng nước chảy xiết mãnh liệt, căn bản không cho hắn thay đổi phương hướng, cũng không cho phép hắn đứng vững, thậm chí ngay cả giơ tay cũng không phải chuyện đơn giản, hắn chỉ nhìn thấy thanh kiếm rét lạnh ở trước mắt, ngay tại lúc nguy cấp thì lại kịp bắn ra Giao Tàm ti.
Biết rõ lúc này cho dù cuốn lấy thanh kiếm, nhưng muốn thay đổi phương hướng của nó thì cũng đã quá muộn, nhưng Hách Thiên Thần không thể không thử, dù sao thì một kiếm ở trước ngực cũng đỡ hơn vào đầu.
Nước chảy xiết, lưỡi kiếm phát ra hàn quang, kim tuyến mảnh như tơ, Giao Tàm ti quấn lấy mũi kiếm, khoảng cách càng lúc càng gần, nhưng ngay trong lúc này lại có một người liều lĩnh ôm lấy Ân Phách Mệnh, cắn vào cổ tay của hắn!
Diễm Hoa! Nàng ngay bên cạnh Ân Phách Mệnh, nàng ôm chặt lấy hắn rồi vùi đầu vào trong nước, hung hăng cắn mạnh một cái xuống cổ tay của hắn!
Nàng cắn không hề lưu tình, sâu đến mức có thể thấy được xương, người luyện kiếm bị thương ở cổ tay thì làm sao còn có thể cầm chắc thanh kiếm trong tay? Mặc dù Ân Phách Mệnh có võ công cao cường thì cũng vô pháp ngăn cản.
Lưỡi kiếm khúc xạ ánh sáng dưới nước, bị Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần quấn lấy, trượt khỏi lòng bàn tay của Ân Phách Mệnh, máu tươi dũng mãnh tuôn ra, hòa vào trong nước, Diễm Hoa dùng hết toàn lực để cắn xuống, trong khi Ân Phách Mệnh nhất thời không đề phòng nên bị thương nặng, nhưng không hề kêu la một tiếng nào, trong tay không còn kiếm, hắn đẩy Diễm Hoa ra.
Hách Thiên Thần đã đến gần trước mắt, Ân Phách Mệnh dùng bàn tay còn lại để chụp lấy cổ họng của Hách Thiên Thần, bàn tay kia ánh ra hào quang sáng bóng lạ thường ở trong nước, cư nhiên làm cho người ta cảm thấy còn nguy hiểm hơn mũi kiếm, đây là do tập luyện một loại công pháp kỳ dị nào đó mà tạo thành, Hách Thiên Thần tin tưởng, bàn tay này so với thanh kiếm sắc bén thì tuyệt đối không hề thua kém.
Lúc này hai người chỉ cách nhau không quá một thước, Hách Thiên Thần không kịp tiếp tục xuất ra Giao Tàm ti, chỉ có thể dùng hai tay để nghênh chưởng, bỗng nhiên một tiếng nổ to muốn xé rách màng nhĩ bất thình lình vang lên, giống như tìm được chỗ phát tiết, dòng nước cuộn trào kéo đến, thân bất do kỷ, hắn vẫn chưa kịp giao thủ với Ân Phách Mệnh thì cả ba người đã bị thủy lực đẩy ra ngoài.
Hóa ra Hách Cửu Tiêu đã lợi dụng lồng sắt và thủy lực để đập bể một lỗ hỏng trên vách đá, nước sắp đổ đầy hang động đột ngột rút ra ngoài, cũng kéo luôn tất cả mọi người và cả chiếc lồng sắt bị móp méo ra khỏi lỗ hỏng.
Bên ngoài lạnh lẽo âm u, tiếng nước vẫn ào ào như trước, đám người bị dìm vào trong nước, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Thanh Đại Lâu được xây phía dưới một ngọn núi, sau núi có thác nước, Vô Ưu phu nhân dựa vào thủy lực của thác nước, sai người thiết kế một hang động, phía trên bố trí cơ quan, nay cơ quan bị phá, hang động bị hủy, thủy lực cuốn lấy đám người theo dòng nước chảy xiết.
Trăng sáng sao thưa, mặt nước lấp lánh giữa đêm tối, như sao băng rơi xuống, nhưng trong cảnh đẹp như vậy lại cất chứa vô số nguy hiểm, nếu đập vào vách đá, nếu bị thủy lực đẩy xuống hạ lưu, rơi không đúng chỗ, nhẹ thì bị thương, nặng thì thịt nát xương tan.
Mỗi người đều cố gắng bắt lấy thứ gì đó ở xung quanh, để tránh bị dòng nước cuốn trôi, nhưng Diễm Hoa lại nắm chặt Ân Phách Mệnh, không chịu buông tay.
Dưới bóng đêm, khuôn mặt của nàng tựa hồ càng có vẻ thê lương, làm người ta sợ hãi, nhưng biểu tình lại như mang theo ý cười, nàng bám chặt Ân Phách Mệnh, căn bản không thấy rõ xung quanh, cũng không biết chính mình sắp rớt xuống vách núi hay là vực thẳm, búi tóc đã sớm tán loạn, tóc tai bù xù, trong miệng đầy máu của Ân Phách Mệnh, nàng vừa thì thầm vừa cười bên tai của địch nhân, “Ta có chết cũng không để ngươi hãm hại bọn họ!”
Giữ chặt Ân Phách Mệnh, Diễm Hoa ngã xuống dòng nước tối đen, ngửa mặt lên trời rồi hô to, “Nhớ kỹ lời của dì! Đừng để thế nhân biết được quan hệ của các ngươi, và phải cẩn thận Ngao Kiêu…”
Chưa dứt lời thì Diễm Hoa đã biến mất trong bóng đêm, Ân Phách Mệnh nhất thời không thể làm được gì khi Diễm Hoa giống như người điên bám lấy hắn, cả hai người bị cuốn theo dòng nước chảy xiết mãnh liệt, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc thì đã mất tích.
Hách Thiên Thần vùng vẫy trong nước, hắn nghe thấy lời nói của Diễm Hoa, nhưng căn bản không có thời gian để kịp làm ra chuyện gì, vô luận hắn mưu trí như thế nào, công lực thâm hậu bao nhiêu, đối với lực lượng của tự nhiên thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Diễm Hoa biến mất!
Một tiếng hét dài, làm kinh động những áng mây đang phất phơ giữa không trung, kim quang khúc xạ hàng vạn ánh sáng của mặt trăng đang bắn về hướng đỉnh núi ở xa xa, Hách Thiên Thần nắm chặt Giao Tàm ti, thân hình như gió, mạnh mẽ nhảy lên khỏi mặt nước, Giao Tàm ti xuyên qua một thân cây, hắn mượn lực bay lên, dừng ở dưới tàng cây.Bóng đêm mờ mịt, không có cách nào tìm thấy Diễm Hoa, hắn lại nghĩ đến Hách Cửu Tiêu, không biết Hách Cửu Tiêu như thế nào, vừa rơi xuống đất thì Hách Thiên Thần liền đi dọc theo thác nước, rồi đi đến hạ lưu để tìm kiếm.
Trong đêm tối, Thanh Đại Lâu vang lên tiếng ồn ào, nghe thấy tiếng nổ lớn, phát hiện Vô Ưu phu nhân đã chết, không ít người đốt đuốc rồi chạy xuống hạ lưu, trong miềng đều hô to, “Bắt lấy bọn họ! Bọn họ giết phu nhân!”
Lúc này Phong Ngự Tu và Hồng Lăng bị nhốt trong lồng sắt nhưng thật ra lại an toàn hơn rất nhiều, ngoài thân của bọn họ có lồng sắt, vốn là dùng để giam giữ bọn họ, nhưng khi bị dòng nước cuốn trôi, rồi rơi xuống hạ lưu lại trở thành vật cứu mạng của bọn họ, có song sắt hộ thân bên ngoài, nhất thời bọn họ không có việc gì, khi rơi xuống lại chạm phải một tảng đá lớn, rốt cục phá vỡ khóa sắt.
“Cuối cùng cũng thoát được! Cái lão yêu phụ! Ta biết bà ấy không phải loại người tốt lành gì!” Hồng Lăng căm giận rống to, Phong Ngự Tu tự kiểm tra công lực, hai người ngâm mình trong nước nên thuốc mê đã mất tác dụng, cũng chưa xảy ra chuyện gì, chỉ bị xây xát bên ngoài
Bọn họ đến hạ lưu, cùng lúc Hách Thiên Thần cũng đang hướng đến nơi này để tìm kiếm, nhìn thấy hai người nhưng lại không thấy bóng dáng của Hách Cửu Tiêu.
Phía trên thác nước có một ngã rẽ, nơi đó chính là một cái hố sâu không thấy đáy, được tạo thành từ rất lâu trước kia, vốn là vực thẳm ở thung lũng, mới vừa rồi Diễm Hoa ôm Ân Phách Mệnh rơi xuống nơi đó, dữ nhiều lành ít, không rõ sinh tử, hay là Hách Cửu Tiêu cũng bị rơi xuống đó?
Không dám tưởng tượng đến khả năng này, Hách Thiên Thần hô to tên của Hách Cửu Tiêu, nhờ vậy mà người của Thanh Đại Lâu đã phát hiện hành tung của bọn họ, đoàn người hùng dũng chạy đến nơi này, Phong Ngự Tu thấy thế liền lên tiếng, “Chỉ cần hắn bình yên vô sự thì nhất định sẽ đi tìm ngươi! Chúng ta ở lại đây rất nguy hiểm!”
Bọn họ đã hao phí rất nhiều khí lực ở trong nước, lúc này chỉ cần bốn năm người là có thể vây bắt bọn họ, đừng nói là nhiều người như vậy. Ba người đã cạn kiệt sức lực, đối phương lại người đông thế mạnh, bây giờ mà không rời đi thì e rằng sẽ không còn kịp!
“Hách Cửu Tiêu có lẽ đã thoát thân dưới hạ lưu, có thể hắn ở cách chúng ta một quãng, không bằng đi xuống dưới một chút.” Hồng Lăng vắt nước trên y phục, nàng rút ra một thanh chủy thủ, chuẩn bị nghênh địch.
Với công lực của Hách Cửu Tiêu thì nguy hiểm như vậy đối với hắn mà nói cũng không tính là gì, nhưng vì ngăn cản một kiếm của Ân Phách Mệnh mà tay của hắn đã bị thương, không biết thương thế như thế nào, Hách Thiên Thần không thể khẳng định, nhưng tận mắt nhìn thấy Hách Cửu Tiêu nắm chặt thanh kiếm, máu tươi từ lòng bàn tay không ngừng chảy xuống, ướt đẫm y bào của hắn, cũng nhuốm đỏ cả một phần trang phục.
Vết thương sâu đến đâu? Đủ để giữ chặt một cao thủ như Ân Phách Mệnh, lại dùng sức kéo cho Ân Phách Mệnh rơi xuống, như vậy thì vết thương sẽ sâu đến mức nào?
Dưới ánh trăng, sắc mặt của Hách Thiên Thần tựa hồ hơi thoáng tái nhợt, che phủ một phần thản nhiên lãnh đạm, sắc mặt đông lạnh, không hề phản ứng đối với lời nói của hai người kia. Phong Ngự Tu và Hồng Lăng đang chờ đợi thì bỗng nhiên thấy hắn quay đầu lại, “Các ngươi đi trước đi.”
“Ngươi muốn tìm hắn?” Phong Ngự Tu có thể lý giải hành động của Hách Thiên Thần, nhưng không đồng ý hắn làm như vậy, “Lúc này tốt nhất nên rời đi, tối nay chúng ta có thể quay lại.”
“Nếu đổi ngược lại, là Mục Thịnh không rõ tung tích, ngươi sẽ rời đi hay sao?” Hách Thiên Thần mỉm cười nhìn hắn, nụ cười bình tĩnh lãnh đạm, giống như nơi đây không có truy binh, không có nguy hiểm, dưới ánh trăng mênh mông, hắn cư nhiên lại nói với bọn họ, “Hắn sẽ vô sự, ta ở đây chờ hắn, các ngươi đi đi.”
Phong Ngự Tu không thể mở miệng, nếu là Mục Thịnh hiện tại sinh tử không rõ thì có lẽ hắn cũng sẽ làm như Hách Thiên Thần.
Hồng Lăng nắm lấy chủy thủ, nghe như vậy thì chỉ nhíu mày, “Ngươi tin hắn như thế? Tin tưởng hắn nhất định sẽ vô sự?”
“Bởi vì hắn là Hách Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần xoay người, hắn có vẻ dị thường bình tĩnh đứng dưới tàng cây, đối với hắn mà nói, những lời này là hoàn toàn tin tưởng, không hề có nghi ngờ.
Phong Ngự Tu và Hồng Lăng vẫn đang do dự, nhưng đám người đang chạy đến đây lại không lưỡng lự dù chỉ nửa điểm, những bó đuốc trong bóng đêm đang tiến đến càng lúc càng gần, âm thanh gào thét không ngừng vang lên, Hách Thiên Thần đứng ngay tại chỗ, thân hình bất động.
————–
P/S: đã bảo là đi học một khóa leo núi cấp tốc mà….giờ là lọt thác =.=
Hôm nay 1 chương thôi nha TT, ta vừa lết cái xác về nhà.
Lát 9h đọc tiếp 5 chương của Phiên Ngoài Huyền Lý nhá các nàng, ta up 5 chứ ko phải 4