CHƯƠNG 216
40 Comments
Đệ Nhị Bách Thập Lục Chương – Tiến Cung
“Ta còn chưa hỏi các ngươi, các ngươi vì sao lại ở đây?” Đã đến tuổi trung niên nhưng dung mạo của Mạc Vô Thương vẫn còn rất trẻ, chứng tỏ công lực rất thâm hậu, hắn nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Tư thái của Hách Thiên Thần đứng trong phòng giống như hắn mới là chủ nhân nơi này, không hề có một chút bối rối vì bị người ta phát hiện hành tung, hắn quan sát Mạc Vô Thương, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại, “Thiên Mộng Ma Cung cách nơi đây không gần, Mạc Cung chủ vì sao không ở Thiên Mộng Ma Cung mà lại ở nơi này, chẳng lẽ có tư giao với Ngao Kiêu tộc?”
Thủ hạ mười hai người trong Diễm Sát Xá Nữ trận của Mạc Vô Thương đều chết dưới tay của Hách Cửu Tiêu, lần này thấy hai huynh đệ bọn họ, hắn lại tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, mặc hoa phục, tay cầm chiếc quạt lông kim lấp lánh dưới ngọn nến mông lung, hắn thong thả đi vài bước, rồi mỉm cười, “Cũng không phải, lần này Đàn Y công tử đoán sai rồi, tại hạ và Ngao Kiêu tộc quả thật có giao tình nhưng không phải là tư giao.”
“Không phải tư giao, chẳng lẽ là vì chuyện công?” Hách Thiên Thần mỉm cười hỏi tiếp. Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, nhìn thì như hờ hững, nhưng kỳ thật đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
Từng là địch, lần này gặp lại ở Vạn Ương, lại ngay tại một nơi ngoài dự tính như vậy, trong lòng bọn họ đã sớm âm thầm cảnh giới.
Mạc Vô Thương đi vào từ bên ngoài, hắn có thể hành tẩu tự nhiên ở nơi này, thậm chí vào được thư phòng của Hùng Tích An, có thể thấy được thân phận đặc thù, chỉ cần hắn mở miệng kêu một tiếng, hoặc làm ra động tĩnh lớn một chút, không bao lâu thì nơi này sẽ đứng đầy người của Ngao Kiêu tộc.
Hai bên nhìn nhau, bầu không khí vô hình trở nên trầm trọng, ánh nến chập chờn, tựa hồ bị không khí lay động, trong phòng lúc sáng lúc tối, giống như có cái gì đó hết sức căng thẳng.“Quả thật lần này là vì việc công.” Mạc Vô Thương lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề, tựa hồ hắn không tính làm bất luận điều gì, gió từ bên ngoài thổi vào khung cửa sổ, trên mặt của hắn mang theo một chút ý cười kỳ quái.
Trên người của Mạc Vô Thương vẫn có một loại khí chất đặc biệt, khi ở Ngọc Điền Sơn thì Hách Thiên Thần đã phát hiện hắn không giống người trong giang hồ, thủ đoạn tuy rằng độc ác nhưng thoạt nhìn phong thái của hắn lại có vài phần tao nhã cao quý.
Hách Thiên Thần như có một chút đăm chiêu nhìn hắn, “Việc công theo như lời của ngươi là vì vương tộc Vạn Ương…” Các môn phái giang hồ và triều đình âm thầm tới lui, việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên ở Trung Nguyên.
“Không hổ là Đàn Y công tử của Thiên Cơ Các.” Chiếc quạt lông kim được nhẹ nhàng mở ra, Mạc Vô Thương không hề hiển lộ địch ý, nhưng lời nói tán thưởng từ trong miệng hắn lại nghe ra có một chút kiêu ngạo.
“Ngươi có thân phận gì? Vương tộc Vạn Ương?” Nghe thấy câu hỏi trầm giọng của Hách Cửu Tiêu, Mạc Vô Thương có vẻ cẩn trọng một chút, trong phòng không có người khác, nhưng hắn vẫn nhìn khắp xung quanh một lượt, người canh gác tuần tra ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong, liền hướng đến nơi này rồi hỏi một tiếng.
“Nơi này vô sự, lui ra.” Mạc Vô Thương ở trong trả lời, sau đó ra hiệu cho hai huynh đệ, “Đi theo ta.”
Hắn đi đến một góc trong thư phòng, rồi ấn lên cái gì đó ở trên một cái giá đặt vật trang trí, động tác rất thuần thục, sau đó thân ảnh lóe lên rồi đi vào một cánh cửa mật vừa được mở ra.
Hành động của Mạc Vô Thương quỷ bí, thân phận bất minh, vì sao hắn lại đột nhiên làm như vậy? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng đi theo Mạc Vô Thương vào mật đạo.
“Không sợ ta bố trí sẵn cạm bẫy ở dưới đây chờ các ngươi hay sao?” Mạc Vô Thương đi phía trước, trên tay phe phẩy chiếc quạt lông kim lấp lánh, trong mật đạo được khảm dạ minh châu chiếu sáng lối đi, câu hỏi của Mạc Vô Thương mang theo ý cười cùng tiếng bước chân của hắn không ngừng vang vọng bên trong mật đạo.
“Nếu Mạc Cung chủ thật sự tính làm như vậy, thì mới vừa rồi ở trong thư phòng ngươi chỉ cần mở miệng gọi người.” Hách Thiên Thần không nhanh không chậm bước theo Mạc Vô Thương, Hách Cửu Tiêu ở phía sau Hách Thiên Thần để phòng ngừa có bất trắc ở sau lưng bọn họ.
Mạc Vô Thương quay đầu nhìn hai huynh đệ rồi lại tiếp tục bước đi, “Đúng vậy.” Mật đạo không quá dài, hắn rất quen thuộc nơi này, chờ đến khi nhìn thấy một tia sáng thì liền bước nhanh cước bộ, “Đến, ra ngoài ta sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi.”Hai huynh đệ đi theo Mạc Vô Thương ra ngoài, vừa ra khỏi mật đạo thì liền nhìn thấy phố xá, bọn họ đang ở một ngõ nhỏ hẻo lánh. Nếu như ngày thường, từ nơi này đi ra thì chỉ cần xuyên qua ngã rẽ là có thể lẫn vào đám người ở đường phố, cho dù có người phát hiện thì cũng khó truy đuổi, quả thật là một nơi rất tốt để bố trí mật đạo.
Phố xá không người hoàn toàn bất đồng so với ban ngày, các bảng hiệu và cờ vải phất phơ trong gió, xa xa ngẫu nhiên sẽ vang lên tiếng chó sủa, đi trên đường, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu bị kéo ra rất dài, giống như Diêm Vương đang hành tẩu trên trần gian, ánh trăng rọi xuống màu u lam trên khuôn mặt lạnh lùng, Hách Thiên Thần nhìn về hướng hắn, tầm mắt của hai người đồng loạt nhìn về Mạc Vô Thương ở trước mặt.
Không người nào có thể dễ dàng khinh thường tầm mắt của bọn họ, cước bộ của Mạc Vô Thương thoáng dừng lại, hướng ra sau thấp giọng nói, “Lần này thật sự trùng hợp, ta biết các ngươi đã đến Vạn Ương, đang muốn phái người đi tìm các ngươi, không ngờ lại gặp các ngươi ở chỗ của Hùng Tích An, ta sẽ không hỏi các ngươi ở đó để làm gì, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, các ngươi đi theo ta, Vương Thượng muốn gặp các ngươi.”
Vạn Ương Vương? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng dừng bước, “Nghe nói Vạn Ương Vương đã nhiều năm không gặp ai, có người nghĩ rằng hắn bị khống chế, cũng có người nói rằng hắn bị bệnh nặng.” Hách Thiên Thần che giấu vẻ mặt thăm dò.
“Đến khi các ngươi gặp Vương thì sẽ biết.” Đi qua không ít con đường, Mạc Vô Thương rẽ sang một con phố khác, rồi nói với bọn họ, “Hoàng cung cách nơi này không xa, ta đang muốn tiến đến phục mệnh, không bằng hiện tại các ngươi đi theo ta, nghe ta nói về chuyện của Ngọc Điền Sơn, Vương rất muốn gặp các ngươi.”
“Khi đó ngươi đến Ngọc Điền Sơn là xuất phát từ Vương lệnh?” Phía sau Mạc Vô Thương, hai người không dừng cước bộ, câu hỏi là ngữ thanh của Hách Thiên Thần.
Mạc Vô Thương nhìn con đường rải đá ở dưới chân, đi đến trước cửa một biệt viện rồi bỗng nhiên quay đầu lại, “Các ngươi có biết hết thảy những vật ở Ngọc Điều Sơn kỳ thật đều thuộc về Vạn Ương của chúng ta hay không?” Dưới mái hiên, đôi mắt của hắn giống như có tia chớp lướt qua, hàm chứa một loại ý tứ khinh miệt.
“Làm sao ngươi biết được? Có chứng cớ gì?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, không thấy kinh ngạc, cũng không thấy bất ngờ, ngoại trừ băng hàn thì không còn biểu tình gì khác.
Đại môn của biệt viện được mở ra, Mạc Vô Thương bước vào, nơi này là một cứ điểm của Thiên Mộng Ma Cung, hắn nói vài câu với người đầy tớ, hạ nhân lập tức chạy đi chuẩn bị ngựa, sau đó hắn mới xoay người trả lời, “Hách Cửu Tiêu, ta không có chứng cứ ở đây, nhưng chuyện này không phải giả, các ngươi nên đi hỏi Hoàng Thượng của các ngươi một chút, vì sao hắn lại giấu mấy thứ này ở Ngọc Điền Sơn.”
Lúc trước Hách Thiên Thần cũng từng nghĩ tới, Thiên Mộng Ma Cung ở biên cương, vì sao lại vô duyên vô cớ đi vào Trung Nguyên để đoạt bảo, muốn nói là nghe thấy tin tức rồi nổi lên lòng tham, thì tại sao không thấy những môn phái ở tái ngoại cũng đến tranh đoạt, mà chỉ có một mình Thiên Mộng Ma Cung. Hắn từng suy đoán có phải Mạc Vô Thương nghe lệnh của ai hay không, nhưng người tự phụ như Mạc Vô Thương thì thoạt nhìn không phải dễ dàng nghe lệnh người khác như vậy.
Nhưng người này không phải là người khác, mà là Vạn Ương Vương, như thế thì lại có khả năng.
“Chúng ta đang ở giang hồ, không liên quan đến triều đình, mấy thứ kia thuộc về ai thì người giang hồ chúng ta không cần bận tâm, cũng quản không được.” Cười khẽ, Hách Thiên Thần không có phản ứng đối với những lời của Mạc Vô Thương, bất luận mấy thứ kia thuộc về ai thì quả thật không liên quan đến bọn họ.
“Lời này quá là khiêm nhượng.” Mạc Vô Thương tiếp nhận ngựa từ hạ nhân, hai huynh đệ cũng được dắt ngựa đến, hoàng cung Vạn Ương ngay tại Hòe Lâm, nghe nói Ngao Kiêu tộc từ nơi khác chuyển đến đây để hộ vệ hoàng cung Vạn Ương.
Ba người lên ngựa, theo Mạc Vô Thương đến hoàng cung. Từng là địch nhân, tái kiến ở một nơi khác, đối phương lại trở thành hoàng tộc của Vạn Ương, Vạn Ương và triều đình Trung Nguyên rốt cục từng có khúc mắc gì, có lẽ gặp được Vạn Ương Vương thì sẽ có đáp án.
Dọc đường đi Mạc Vô Thương rất ít nói, sau khi lộ ra thân phận thì khí chất vương tộc trên người của hắn càng hiển lộ rõ ràng. Thân là vương tộc Vạn Ương lại hóa thành nhân vật trong giang hồ, sau khi Mạc Vô Thương trở thành Cung chủ Ma Cung, thì vẫn duy trì quan hệ với hoàng thất Vạn Ương, nhất cử nhất động trên giang hồ đều được hắn giám sát.
Đàn Y công tử và Huyết Ma Y của Trung Nguyên đi vào Vạn Ương, chuyện này làm sao hắn lại không biết, nhưng hắn không ngờ lại gặp bọn họ ở thư phòng của Hùng Tích An, hai huynh đệ cũng không ngờ lại tái kiến Mạc Vô Thương trong tình huống như vậy, kế tiếp mới biết được việc này.
“Ngươi chính là Hách Cửu Tiêu?” Đối với Vạn Ương mà nói thì đây là một điều kinh hỉ, khi Mạc Vô Thương dẫn bọn họ đến hoàng cung, nghe thấy tin tức đầu tiên mà tiến đến chính là một vị đại thần trong triều.
Hoàng cung Vạn Ương khác với triều đình Đại Viêm, kiến trúc đều rộng lớn nhưng phong cách lại khác hẳn, không chú trọng chi tiết, tổng thể thoáng đãng. Khi vào cung đã là đêm khuya, cung nhân nhìn thấy Mạc Vô Thương cũng không hề cảm thấy kỳ quái, rất thuận lợi hành tẩu, Mạc Vô Thương dẫn bọn họ đến Thiên điện thì liền có người tiến vào.“Vị này là Thương đại nhân.” Mạc Vô Thương giới thiệu cho bọn họ. Thương Lê là thống lĩnh thủ vệ trong hoàng cung, cũng là ca ca của Vương hậu quá cố của Vạn Ương Vương.
“Lão phu nghe nói thánh y Già Lam đã qua đời, hắn có một người đệ tử có thể giải độc Hồng Nhan, như vậy chính là chân truyền của Già Lam, Hồng Nhan chỉ có Thánh Y mới giải được, ngươi có thể giải nó thì chính là Thánh Y của Vạn Ương chúng ta.” Thương Lê mặc trường bào, dáng người lực lưỡng, tuổi tác xấp xỉ Hùng Tích An, thoạt nhìn lại già hơn rất nhiều, quá năm mươi tuổi nhưng trên mặt lại có rất nhiều nếp nhăn, trong khi Hùng Tích An lại giống như người chỉ khoảng bốn mươi tuổi.
“Thánh Y?” Hách Cửu Tiêu chậm rãi nâng mắt lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn Thương Lê, “Các ngươi tùy tiện tin tưởng một người Trung Nguyên chữa bệnh? Nếu lúc ta chữa bệnh mà lại giết người thì các ngươi tính như thế nào?”
———–
P/S: sắp xảy ra chuyện ^o^ (có chuyện mà cái mặt ta nó vui quá vậy nè)