CHƯƠNG 259
Đệ Nhị Bách Ngũ Thập Cửu Chương – Mất Tích Ly Kỳ
“Mới nhắc Vô Nguyệt Môn thì người của Vô Nguyệt Môn đã tới, đừng bảo là tự mình đem đao mang đến?” Hoa Nam Ẩn nói đùa không lớn không nhỏ, vừa vặn để mọi người nghe thấy, mọi người hai mặt nhìn nhau, Vô Nguyệt Môn đến đây chẳng lẽ thật sự là vì thanh đao, Môn chủ Vô Nguyệt Môn hảo tâm như vậy hay sao?
Hách Thiên Thần để cho Phược Tuyết dẫn người tiến vào, người đến mặc y phục bình thường, dung mạo cũng không có gì đặc biệt, nhưng thần sắc thập phần cổ quái.
Hắn giống như là bị cướp mất hồn phách, đi vài bước thì ngừng lại, nhìn mọi người trong chính đường, cũng không biết là nhìn ai, lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy trong đám đông bỗng nhiên có một thanh y nam nhân đang nhìn về phía hắn, ánh mắt như là xuyên thấu tất cả ngăn cách, liếc mắt một cái liền khiến cho hắn dừng lại động tác.
“Là….là Đàn Y công tử?” Vẻ mặt của môn hạ Vô Nguyệt Môn vẫn kinh hồn bất định, hỏi một cách dò xét.
“Chính là Đàn Y.” Giọng nói xuyên qua đám người như được truyền đến từ một nơi xa xôi, người ngồi phía trước chậm rãi đứng lên, hắn vừa đứng dậy thì không ít người cũng bất giác đứng dậy, người nam nhân bên cạnh hắn với sắc mặt lạnh như băng, đưa đến một tầm mắt, “Tìm hắn làm gì?”
Đệ tử của Vô Nguyệt Môn lập tức quỳ xuống đất, “Cầu công tử tương trợ–” Hắn nói cũng không nói dứt lời, dập đầu vài cái, quỳ trên mặt đất vẫn không đứng dậy.
“Ngươi đem sự việc kể lại một chút, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Hách Thiên Thần không phải lần đầu tiên gặp được loại sự tình như vậy, đã sớm tập thành thói quen, nhưng đệ tử của Vô Nguyệt Môn ở trước mắt lại có một chút bất thường, nếu Vô Nguyệt Môn lấy được Vụ Sắc đao, lúc này tuyệt đối sẽ không để cho môn nhân của mình xuất hiện tại đây.“Tại hạ Trương Hành, là đệ tử của Vô Nguyệt Môn…” Người nọ vừa mới mở miệng thì đã bị Quách Tiêu Nhiên cười lạnh vài tiếng, “Người của Vô Nguyệt Môn các ngươi còn dám xuất hiện ở đây, Môn chủ của các ngươi đâu? Vì sao chỉ để cho một mình ngươi tiến đến, hắn chiếm được Vụ Sắc đao, lúc này có phải đang nghiên cứu bí mật trong thanh đao hay không? Bảo Môn chủ của các ngươi tự mình đến đây!”
Vô Nguyệt Môn ở trên giang hồ không được xem là một đại môn phái, so với Cái Bang thì quả thật không có thân phận gì, quần hào cũng có phê bình úp mở đối với hành vi lần này của Vô Nguyệt Môn, ai có thể ngờ một môn phái nho nhỏ lại đoạt được tiên cơ, chiếm lấy Vụ Sắc đao?
Nghe xong lời nói của Quách Tiêu Nhiên thì không ít người đều châm chọc khiêu khích, Trương Hành quỳ trên mặt đất không ngừng lau mồ hôi, muốn biện giải nhưng lại không thể ngắt lời, gấp đến độ sắc mặt của hắn trắng bệch, Hách Thiên Thần khoanh hai tay, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng không giúp Trương Hành, còn Hách Cửu Tiêu thì căn bản bất cần.
Sắc mặt của Trương Hành hết tái nhợt lại xanh mét, cuối cùng trở nên đỏ bừng, như là nghĩ đến chuyện gì đó làm người ta sợ hãi, kiềm chế loại sợ hãi này, bỗng nhiên mở miệng hô to, “Môn chủ đến không được! Môn chủ của chúng ta đã….mất tích!”
“Mất tích?” Quách Tiêu Nhiên phản bác, “Ta thấy Môn chủ của các ngươi là sợ Vụ Sắc đao bị kẻ khác đoạt đi nên trước tiên tự mình bỏ trốn, các vị giang hồ đồng đạo, các ngươi thấy có đúng hay không?”
“Có khả năng như vậy….”
“Rốt cục trong Vụ Sắc đao có cái gì? Hắn còn muốn bỏ trốn để tìm hiểu thêm?”
“Trương Hành, đem tất cả những gì ngươi biết đều khai ra!”
Vì một thanh đao không biết rõ lai lịch và nội tình mà quần hào kích động, Hách Thiên Thần hạ mắt xuống, cảm thấy có một chút nực cười, trên đời có cái gì hấp dẫn người ta hơn so với cái không biết? Bí mật của thanh đao này có thể là bất luận điều gì, bí kíp, bảo tàng, thậm chí tuyệt sắc giai nhân. Khi bí mật chưa bị vạch trần, cho dù biết thanh đao này xuất hiện cổ quái nhưng đại đa số mọi người vẫn sẽ vì nó mà mất đi bình tĩnh.Trương Hành bị quần hùng liên tục chất vấn, không thể mở miệng. Hách Cửu Tiêu không nhìn nơi đó, phát hiện sắc mặt của Hách Thiên Thần có một chút không tốt, đó là điểm khác thường mà người ngoài không thể cảm giác được, chỉ có hắn có thể phát hiện, “Làm sao vậy?”
Hách Thiên Thần lắc đầu, “Không sao, để ta tới hỏi hắn.”
Hách Thiên Thần đi vài bước, đang định mở miệng thì lại phát hiện sắc mặt của Trần sư thái cũng có cổ quái, bàn tay lần tràng hạt của nàng đã sớm dừng lại, bình tĩnh nhìn Trương Hành, “Hắn mất tích như thế nào, có cái gì kỳ lạ hay không? Lúc trước có xảy ra chuyện gì hay không?”
Trần sư thái lên tiếng thì những người khác liền im miệng, Hách Thiên Thần thấy vẻ mặt của nàng đặc biệt, đứng bên cạnh nhìn sang, chỉ thấy Trương Hành cuống quýt gật đầu, “Có, rất bất thường, Môn chủ mua được một thanh đao từ một tên trộm, sau khi có được thanh đao thì không bao lâu sau cử chỉ của hắn liền trở nên kỳ quái, hắn nói sẽ gặp chuyện bất lành, chuyện không may sẽ xảy ra, thanh đao kia sẽ gây ra đại họa tày trời! Sau đó hắn còn không cho bất luận kẻ nào chạm vào thanh đao!”
“Thanh đao kia đang ở đâu?” Liễu Trần dò xét, giấu không được sự lo lắng trong lời nói, Trương Hành mờ mịt lắc đầu, “Thanh đao kia xưa nay là Môn chủ tự mình bảo quản, cũng không rời khỏi người, nay không thấy hắn, không có ai biết thanh đao ở nơi nào.”
“A di đà Phật–” Liễu Trần chắp tay trước ngực, biểu tình ngưng trọng, lúc này Hách Thiên Thần mới thong thả bước đến trước mặt Trương Hành, “Môn chủ của các ngươi mất tích, vì sao ngươi sợ hãi như vậy? Hắn tự mình rời đi hay là bị người bắt đi, các ngươi có thể xác định hay không?”
Trương Hành quả thật vẫn lộ ra bộ dáng sợ hãi, sự sợ hãi của hắn rõ đến mức người nào cũng có thể nhìn thấy, toàn thân run rẩy, hắn ngửa đầu nhìn Hách Thiên Thần, đôi mắt trợn to hiện lên sự thác loạn, “Ta….ta thật sự rất sợ, kỳ thật không bao lâu sau khi Môn chủ có được thanh đao thì có người tìm tới cửa, đầu đội mũ, che mặt, trên thân là bạch y. Ta ra mở cửa, hắn nói muốn gặp Môn chủ để cảnh cáo một chuyện…”
Không ai biết vì sao Trương Hành lại trả lời thận trọng như vậy, giống như hắn cần phải trả lời thận trọng, cần phải nhớ rõ sự việc kia, động tác quỳ xuống đất của hắn đã cứng đờ, đôi mắt mở to, nhìn về phía trước, toàn thân bỗng nhiên có cảm giác không còn thuộc về mình, xung quanh có nhiều người như vậy nhưng dường như hắn không nhìn thấy ai, nhưng bởi vì câu hỏi này của Hách Thiên Thần mà hắn lại nhớ đến cảnh tượng khiến hắn không thể nào quên.
Thời tiết ngày hôm đó không tệ, sáng sớm trời cũng rất đẹp, Trương Hành thức dậy sớm, đi quét tước trong viện, chờ Môn chủ thức dậy thì có thể khích lệ vài câu, sau đó hắn nghe thấy có người gõ cửa, người đến trước cửa Vô Nguyệt Môn cũng không nhiều, cũng rất ít khi có ai tìm đến từ lúc sáng sớm, hắn vừa cảm thấy kỳ quái vừa chạy lên để mở cửa.
Ngoài cửa, ánh ban mai chiếu rọi một người mặc bạch y, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, hơi cúi đầu, che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm một chút, thoạt nhìn là nam nhân, hắn hơi gật đầu đối với Trương Hành rồi nói một câu, “Ta muốn cầu kiến Môn chủ Vô Nguyệt Môn.”
Môn chủ đương nhiên không phải ai cũng có thể gặp, Trương Hành muốn hỏi rõ ý đồ của người đến, người nọ dùng một âm thanh vừa kỳ dị vừa khàn khàn để trả lời, “Ta muốn cảnh cáo hắn một việc.”
Cảnh cáo Môn chủ? Trương Hành khinh miệt quan sát người kia từ đầu đến chân, nhìn thấy bên hông của hắn có một thanh bội kiếm rất bình thường, xem ra chỉ cần bỏ vài lượng bạc cho thợ rèn thì có thể mua được, người như vậy còn không bằng một kiếm khách, đã vậy còn muốn cảnh cáo Môn chủ một việc?
Hắn đương nhiên không thể tùy tiện cho qua, lúc này Môn chủ Vô Nguyệt Môn đã thức dậy, nghe thấy bên ngoài đối thoại, đi ra thì nhìn thấy bạch y nhân đầu đội mũ, bạch y nhân đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, ngay khi bạch y nhân nhìn thấy hắn thì Trương Hành vô ý nhìn thấy một nửa khuôn mặt của người nọ…
Trương Hành nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn ra phía trước một lúc lâu, ánh mắt trở nên khờ dại, như là bất thình lình quên mất những gì mà mình muốn nói, đờ đẫn há miệng, cho đến khi có người truy vấn bạch y nhân là ai thì hắn mới sợ hãi lắc đầu, “Hắn không có mặt! Người kia không có mặt!”
“Cái gì mà không có mặt?” Quách Tiêu Nhiên ngây người, tất cả quần hùng đều không thể lý giải ý tứ này của Trương Hành. Trương Hành không ngừng lắc đầu, không thể khống chế mà hồi tưởng tình cảnh đã chứng kiến vào ngày hôm đó, mỗi một chi tiết đều rõ ràng vô cùng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của chiếc mũ, rất nhiều tia sáng thật nhỏ chiếu vào, chiếu xuống lỗ chân lông trên khuôn mặt người kia, làn da không thô ráp cũng không mịn màng, phía dưới lộ ra một chiếc miệng bình thường, từ chiếc miệng trở lên thì hoàn toàn trống không.
“Hắn chỉ có miệng, trên mặt đều không còn bất luận thứ gì, không có mắt không có mũi, không có lông mi, tất cả đều là trống không! Hắn không có mặt! Đó là vô diện nhân!” Biểu tình của Trương Hành kinh hãi đến cực điểm, hắn gào thét, giống như bị người nào đó bóp chặt cổ họng, tiếng kêu của hắn không ngừng vang vọng trong chính đường, làm nổi lên những hạt bụi nhỏ trong không khí, mọi người nhìn hắn mà ngây ngẩn cả người.
“Tại hạ không phải kẻ nhát gan, giết người kiến máu, hủy thi diệt tích, tất cả chuyện này ta đều đã làm qua, nhưng cho đến ngày đó tận mắt chứng kiến thì ta mới biết được, khiến người ta sợ hãi không phải giết người đổ máu…” Nếu không tận mắt nhìn thấy thì bất luận kẻ nào cũng không thể lĩnh hội được cảm giác ngày đó của hắn. Ánh mặt trời còn chiếu xuống người hắn nhưng hắn lại cảm thấy rợn tóc gáy, cả người rét run.
“Vô diện nhân nói rằng Môn chủ phải thận trọng với thanh đao, Môn chủ nghe hắn nói đến thanh đao thì liền dẫn hắn đi vào, không biết hai người đã nói cái gì, cho đến khi người nọ đi ra thì Môn chủ mới bước đến, rồi nói với ta không được kể lại chuyện này cho bất luận kẻ nào.” Trương Hành dứt lời, cả người đểu là mồ hôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vậy vì sao hôm nay ngươi lại nói ra? Môn chủ của các ngươi mất tích, ngươi cảm thấy có liên quan đến thanh đao này?” Ngữ điệu bình tĩnh của Hách Thiên Thần đối lập hoàn toàn với lời nói tràn ngập sợ hãi của Trương Hành, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt của mọi người ở đây, Trần sư thái là người lộ ra thần sắc cổ quái nhất.
“Từ đó về sau Môn chủ rất khác thường, thiếu Môn chủ đã sớm bị Môn chủ đuổi ra khỏi gia môn, rất ít khi trở về, Môn chủ tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày liền, ngay cả ăn uống cũng muốn người đưa vào, nhưng mấy ngày trước khi chúng ta đưa cơm vào thì không còn thấy Môn chủ!” Trương Hành không có biện pháp để quên đi khuôn mặt kia, hắn thậm chí không có can đảm hỏi Môn chủ có phải cũng đã nhìn thấy khuôn mặt trống không của người nọ hay không.
“Làm sao ngươi có thể xác định không phải là hắn tự mình rời đi?” Trần sư thái đột nhiên mở miệng hỏi như vậy.
Ánh mắt có một chút trống rỗng của Trương Hành nhìn ra phía trước, trên mặt tựa hồ run rẩy vài cái, “Môn chủ muốn tất cả môn nhân canh gác cửa phòng cho hắn, phía trước phía sau đều có người trông coi ngày đêm, hắn nhốt mình ở trong phòng, thậm chí còn làm thêm cửa sắt, người đưa cơm chỉ có thể từ cửa sổ mà đưa vào, cửa sổ rất nhỏ, một người không thể chui qua, xích khóa ở cửa phòng cũng không có dấu vết đụng chạm, hắn cứ như vậy mà…mất tích…”
Thật giống như người này chưa bao giờ tồn tại, Môn chủ Vô Nguyệt Môn biến mất.